Nhà giàu chọn dâu chương 12 | Vinh bị tai nạn

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 354

Hạnh nhìn Vinh khi nghe anh nói, trong lòng cô chất chứa cảm xúc mạnh mẽ, nhưng dù những lời Vinh thốt ra đều chân thành, cô vẫn cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Giá như… nếu từ trước Hạnh đã nghe những điều này, có lẽ cô sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn. Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy đắng cay và xót xa cho chính mình.

Hạnh quay mặt, tránh né bàn tay của Vinh, cô lắng lặng nói:

Phận của tôi nghèo khó, làm sao dám sánh bước cùng anh, đừng thốt ra những lời yêu thương, lòng tôi khó chịu lắm, anh Vinh ơi?
Vinh từ từ hạ tay xuống, anh biết những điều anh làm đã gây cho Hạnh nhiều đau khổ, nhưng giờ nếu Hạnh từ chối, anh vẫn quyết tâm hối lỗi và cố gắng chinh phục cô. Nắm chặt nón bảo hiểm trong tay, Vinh trầm giọng nói:

Tôi biết suốt thời gian qua em cảm thấy tức giận và trách móc tôi, vì tôi đã làm đau lòng em. Nhưng Hạnh ơi, tôi biết tôi đã sai rồi. Từ nay, tôi sẽ lo lắng cho gia đình và em, em hãy cho tôi cơ hội được ở bên cạnh em.

Muộn rồi, anh Vinh. Anh làm cuộc đời tôi lỡ lạc, cảm xúc với chồng, nhưng vẫn trống trải không có gì. Đêm đêm nằm đó nghe anh mê man gọi tên người khác, anh có biết lòng tôi tổn thương không? Tôi từng từ bỏ tình yêu để hướng về anh, nhưng đáng tiếc, anh không hồi đáp. Anh coi sự hiện diện của tôi trong nhà anh là phiền phức, làm tôi chịu đựng bao nhiêu bực bội, bỉ ổi. Tôi đã chịu đựng rồi, anh đừng nói thêm gì nữa.

Hạnh nói, nhưng rồi nước mắt không kìm được tràn ra, cô quay đi và lau nhanh, không muốn để Vinh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Vinh nghe Hạnh từ chối, nghe cô tủi thân đến mức tâm anh như bị đâm dao. Các mối quan hệ trước đây, dù anh từng gặp gỡ, thậm chí yêu thương nhưng khi chia ly, anh chưa từng cảm thấy như thế. Nhưng với Hạnh, tim anh dần trở nên rối bời hơn, một người con gái ngây thơ đã bị anh làm tổn thương nhiều.

Hạnh à? Em vẫn thương anh đúng không? Nếu không thương, tại sao em vẫn ở đây để lo lắng cho gia đình anh? Em…
Hạnh nghe Vinh nói, quay lại nhìn anh với ánh mắt buồn rồi trả lời cay đắng:

Tôi ở đây vì tôi là phần của gia đình anh. Trách nhiệm của tôi là phải hoàn thành. Còn chuyện tình yêu… đã hết rồi…

Hạnh!

Thôi, trời đã chiều, anh về đi, tôi sẽ dọn xong và về sau. Anh không cần phải đưa tôi về. Tôi có thể đi bộ.

Bị Hạnh từ chối, Vinh buồn bã nên chỉ lặng lẽ rời đi rất nhanh. Hạnh nhìn theo, thở dài. Cô biết Hoàng Vinh đã thay đổi rất nhiều so với trước. Nhưng để hòa hợp lại với anh, Hạnh cần thêm nhiều thời gian…

Buổi chiều đó, Hoàng Vinh tránh xa Hạnh, không xuất hiện gần cô. Hạnh cảm thấy anh giận nên quyết định để anh đi đâu đó, và cô cũng chẳng bận tâm nhiều hơn. Sau khi xong việc, cô quay lại chợ để đóng cửa, và gặp lại dì Lệ. Hai người dì cháu đi tới tâm sự và chia sẻ nhiều điều.

Đêm buông xuống, Ông Tùng ngồi buồn bên ngoài, tay cầm điếu thuốc, khói bay phừng phừng. Bà Tâm từ trong nhà đi ra, nay bà đã già đi, mái tóc bạc phơ từng sợi, quần áo không còn lộng lẫy như xưa.

Nhìn chồng, bà nhớ lại lỗi lầm ngày xưa, cảm thấy hối tiếc. Bước đến gần ông, bà nói:

Mỗi ngày thấy ông buồn thế này, sao không được vui vẻ? Chuyện đã qua mà vẫn cứ ám ảnh ông, có lẽ tôi đã Ǥ.հ.ế.ƭ quá.
Ông Tùng quay lại, hút một hơi thuốc, sau đó thở dài:

Tôi đã tha thứ cho bà từ lâu, nhưng chuyện này vẫn khiến tôi buồn.

Nếu ông đã tha thứ, sao ông vẫn còn buồn? Hay là ông còn nhớ đến người xưa?

Ông Tùng nghe bà Tâm hỏi trong sự khó chịu. Lần này, ông không giấu giếm nữa, mà nói ra tất cả trong lòng mình:

Gia đình tan rã làm tôi tự hỏi liệu đó có phải là quả báo cho tôi không? Bà Lan không có lỗi, chỉ vì bà ấy không sinh con, tôi đã quen với thứ cao quý.
Khi bà Lan phát hiện tôi ngoại tình, bà ấy đau lòng nhưng vẫn chấp nhận ly hôn để tôi có thể lấy người khác. Khi bà ấy mang thai thằng Vinh, tôi đưa bà đi sinh, mới biết bà ấy mang thai từ trước khi chúng tôi ly hôn.

Bà Tâm nghe chồng nói, nước mắt cũng rơi, lau đi những giọt lệ, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn. Bà Lan nghẹn ngào:

Đã 20 năm rồi, tôi cũng biết mình có lỗi với chị ấy nhiều. Nhưng ông cứ nhắc lại mãi. Ông có biết tôi đau lòng không? Gian dối với ông trong âm thầm, làm chị Lan buồn giận, và rồi bi kịch xảy ra, tôi… Có bao giờ tôi được yên bình không?
Ông Tùng thở hơi thuốc, ánh mắt xa xăm:

Mỗi khi nhớ lại lỗi lầm, tôi lại ngập đầu đây. Từ ngày đó, tôi không biết bà Lan đi đâu, và vì ham con, tôi với bà làm khổ người ta rồi sinh được một thằng con không đáng.

Đừng trách Vinh nữa, dạo này nó cũng chăm chỉ làm ăn mà.

Nó làm ăn? Hay là nó chạy như điên ngoài đường rồi tiếp tục sống xa hoang? Tôi không tin nó thay đổi được đâu.

Bà Tâm đang cầu nguyện khi bất ngờ thấy Hạnh hốt hoảng chạy vào, cảm thấy ánh mắt lo lắng từ con gái. Hạnh hơi hổn hển thoạt nhiên, cất tiếng kể:

Ba mẹ nhanh lên, anh Vinh bị tai nạn, anh ấy… anh ấy bị тяαпg вị rồi.
Bà Tâm và ông Tùng nghe tin đau lòng, bàng hoàng nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Bà Tâm bắt đầu hỏi Hạnh để hiểu rõ hơn về tình hình:

Con nói rõ ra đi, tại sao anh Vinh lại gặp tai nạn?
Hạnh, đang trong tình trạng hoảng loạn, khóc ngất, cố gắng kể lại sự việc. Ánh đèn cấp cứu chiếu sáng cảnh tượng kinh hoàng, máu của Vinh đã làm đỏ mặt đường. Hạnh kể về cú va chạm, về chiếc xe tải bỏ chạy sau tai nạn. Cả gia đình nghe xong, không kìm được nước mắt.

Đến bệnh viện, phòng cấp cứu vẫn khép kín, mọi người lo lắng đợi đến khi bác sĩ nói về tình trạng của Vinh. Bà Lệ, người đã đưa Vinh đến, giải thích về tình hình và cho biết Vinh đang phẫu thuật.

Bà Tâm, bà Lệ và ông Tùng đều đau lòng và lo lắng, bà Tâm hỏi bà Lệ:

Con tôi sao rồi? Bác sĩ có nói gì không?
Bà Lệ thất thần nói:

Bác sĩ chỉ nói là Vinh bị xuất huyết вιпg nên đang phẫu thuật. Bà bác sĩ nói bên kia quầy đang chờ ông bà thanh toán chi phí.

Bài viết liên quan