Nhà giàu chọn dâu chương 15 | Ngày mai tươi sáng

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 522

Vào sáng thứ 2, lúc 9 giờ, Hoàng Vinh được dẫn vào phòng mổ. Trong khi cả nhà đứng ngoài, họ đều lo lắng và cầu nguyện cho Vinh. Sau một khoảng thời gian dài, cửa phòng mổ được mở ra, Minh Quân bước ra và thông báo rằng ca phẫu thuật đã thành công. Mọi người vui mừng và hạnh phúc khi nhận được tin tức này.

Một tháng sau…

Sáng sớm, Hạnh đi chợ, trong khi đó bà Tâm và Vinh ở nhà dọn dẹp, ông Tùng đi đón bà Lan về để ăn mừng việc Vinh đã khỏi bệnh và được xuất viện. Vinh đã may mắn tìm lại ánh sáng sau một tháng nằm viện. Anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạnh đã ngày càng sâu đậm. Hạnh đã ân cần lo lắng cho anh trong suốt thời gian ở viện, từ bữa ăn đến giấc ngủ, thậm chí cả khi anh đau đớn cả đêm. Từ lúc này, Vinh quyết tâm không bao giờ để bản thân phụ thuộc vào Hạnh nữa. Anh sẽ phục hồi sức khỏe và tập trung làm việc để tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình.

Khi Hạnh trở về từ chợ, cô cùng bà nội vào bếp nấu ăn. Cô đã trải qua nhiều cảm xúc, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ đau khổ đến hy vọng. Cô đã suy nghĩ về việc chia tay Hoàng Vinh, nhưng bây giờ, cô không hối hận với quyết định của mình. Mặc dù cuộc sống không phải giàu có, và chồng cô cũng không thành công như nhiều người khác, nhưng Hạnh tin rằng Vinh sẽ thay đổi và yêu cô như cách mà cô đã yêu anh, chân thành và không điều kiện.

Bên ngoài, có tiếng còi xe. Ba mẹ Lan cùng Quân đã về.

Mọi người vào nhà và cùng nhau chuẩn bị và ăn cơm. Đây là bữa ăn ngon miệng và đầy niềm vui, cũng là cơ hội để chúc mừng Vinh đã chiến thắng bệnh tật và trở về với gia đình.

Bất ngờ, Minh Quân đặt ly rượu xuống và lên tiếng, làm cả nhà tập trung vào.

Hôm nay, khi mọi người đều có mặt, tôi có một ý kiến và mong mọi người đồng ý.
Bà Lan ngạc nhiên hỏi Quân:

Ý gì vậy, con?
Minh Quân nghiêm túc đáp:

Thực sự, tôi cảm thấy gia đình đang ở đây không được tốt lắm, và tôi muốn đề xuất mọi người dọn về quê sống chung với mẹ con. Ở quê, nhà rộng rãi hơn và chỉ có mẹ tôi ở đó, nên tôi không yên tâm. Và ở quê, nhà của Hạnh cũng chỉ có một mình. Nếu gia đình chúng ta về đó, chắc chắn mọi người sẽ vui vẻ hơn.
Bà Lan nghe Quân nói, vui vẻ đồng ý. Bà hỏi ý kiến của ông Tùng, Hạnh và Vinh. Chỉ có bà Tâm lên tiếng và giọng cô không vui:

Em cảm ơn mọi người, nhưng nếu ba mẹ và các con muốn về, thì về thôi. Nhưng em… em không có chỗ nào để về đâu. Ngày xưa, em…
Bà Tâm chưa kịp kể tiếp, bà Lan ngắt lời cô ngay lập tức.

-Cái này xưa đừng nhắc nữa, hiện tại bà cứ lo cho tương lai của bọn nhỏ trước đi. Về dưới đó tôi sẽ sắp xếp công việc để cho bọn nhỏ làm, bọn già chúng mình chỉ cần vui vẻ hằng ngày ngồi với nhau nhâm nhi tách trà là vui rồi. Bà không đi thì bọn nhỏ làm sao đồng ý được.

Minh Quân cũng đưa ra ý kiến của mình:

-Mẹ cứ về đừng ngại, mẹ và ba về thì mấy em con nó mới yên lòng mà về theo chứ? Với lại từ nay con cũng công tác luôn trong khu này, nhà cũng chẳng còn ai nên con mong gia đình mình có thể xum họp bên nhau để con yên tâm theo đuổi nghề nghiệp của mình. À còn Hoàng Vinh!

Quân quay sang Vinh và Hạnh, anh nói tiếp:

-Anh vừa đặt mua cho em một chiếc xe 4 chỗ, về dưới em đăng ký đi chạy taxi nhé, đưa khách từ quê lên huyện mỗi ngày thu nhập cũng ổn đó. Còn Hạnh thì tiếp tục may hàng cho gia đình. Bọn em thấy sao?

Vinh nghe xong định mở miệng từ chối, nhưng thấy Quân nghiêm khắc quá và anh đã mở lời trước, nên Vinh đành gật đầu nghe theo:

-Em cảm ơn anh hai.

Quân mỉm cười hài lòng:

-Vậy mới đúng là em của anh chứ?

Bà Tâm ngồi im lặng, bà cảm thấy rơi nước mắt trước sự chân thành của mẹ con bà Lan. Ngồi bên cạnh ông Tùng thấy bà Tâm khóc, ông liền đưa tay lau nước mắt cho bà rồi trầm giọng lên tiếng:

-Thôi bà Lan và thằng Quân nói vậy rồi thì bà và gia đình này cứ nghe theo đi. Chúng ta về dưới đó xây dựng lại từ đầu nhé bà.

Bà Tâm gật đầu và nhìn ông Tùng, nhìn bà Lan bà Tâm rơi nước mắt:

-Được rồi tôi nghe theo ông. Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã tha thứ cho em…

Cả gia đình tiếp tục bữa tiệc và sau đó thu dọn đồ đạc ngay trong ngày. Buổi tối, Minh Quân đưa Hoàng Vinh đi nhận xe và sau đó cả hai lái xe chở ba mẹ về quê ngay trong ngày. Quyết định này mang lại niềm vui cho mọi người, nhưng người vui nhất là Hạnh. Cô mừng đến mức muốn khóc vì từ nay cô đã có cơ hội trở về gần mẹ, chăm sóc cho mẹ khi mẹ cô già. Điều này là điều cô hằng mong ước từ lâu.

Buổi tối, Hạnh về phòng sau một ngày dài, cô nằm trên giường thư giãn, nhưng bất ngờ Hoàng Vinh quay sang ôm cô.

Hạnh bất ngờ và hỏi:

-Anh sao vậy? Không ngủ được à?

Vinh gật đầu và ôm chặt Hạnh:

-Em cái nhé?

Hạnh do hơn nửa ngày mệt nhoài, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối:

-Chứ không phải là do anh à? Chứ người ta cũng chờ lâu rồi chứ bộ?

Vì những lời nói của Hạnh và những cử chỉ dịu dàng của Vinh, cảm giác trong anh bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ. Anh không nói gì nữa, chỉ từ từ hôn cô, truyền đạt tình yêu mê hoặc mà anh dành cho cô. Bàn tay của Vinh không ngừng khám phá, từ từ tháo bỏ bộ áo ngủ của Hạnh, rồi cả quần áo của anh cũng theo đó rơi xuống sàn nhà.

Hai người ôm lấy nhau, ban đầu Hạnh còn thụt lùi, nhưng khi Vinh chọc tức thì cảm xúc kích thích trong cô tăng lên, Hạnh không còn kiềm chế được nữa… Dù đau nhưng cô cố gắng chịu đựng, nhưng Vinh cảm nhận được cô đang chảy ra máu. Anh càng trân trọng Hạnh hơn. Anh nhẹ nhàng dừng lại, hôn cô một cách nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại thúc đẩy mạnh mẽ. Sau cơn đau, khi Hạnh đã sung sướng trở lại, cô uốn éo nhiều hơn, cô ôm chặt lấy Vinh, thỏ thẻ đầy những âm thanh đầy ý nghĩa. Vinh hài lòng, ham muốn tăng lên, anh ra vào trong cô như một trận bão, cả hai rạo rực trong sự kích thích không ngừng… và cuối cùng, họ đắm chìm trong hạnh phúc.

MỘT NĂM SAU

Hoàng Vinh đang lái xe chở khách lên huyện để đến bệnh viện, nhờ có sự giúp đỡ của Minh Quân mà Vinh có thể làm việc này. Thu nhập tăng cao, cuộc sống gia đình dần ổn định.

Vừa xong công việc, Vinh nhận được cuộc gọi của vợ. Nghe giọng Hạnh đầy lo lắng:

-Anh ơi, em đau quá… Anh về nhanh đi..

Vinh hốc hốc:

-Anh đang về đây, em sao?

-Ba mẹ ở nhà này, em muốn anh về đây cứu giúp em… Sáng nay em đau bụng…

Nghe Hạnh nói vậy, Vinh cảm thấy lo lắng hơn. Anh đạp ga mạnh hơn, cố gắng trấn an vợ.

-Em bình tĩnh, anh đến ngay. Em đợi anh nhé.

Anh đến nhà sau ít phút, thấy Hạnh ngồi trên ghế, mặt nhăn nhó, hai tay ôm chặt bụng. Vinh quan tâm xoa bóp, hỏi cô tình hình. Cả ba mẹ lo lắng, chuẩn bị quần áo cho Hạnh. Vinh ôm Hạnh ra xe và chở cô đến viện.

Khi đến trạm y tế ở quê, họ được biết Hạnh bị nhau thai quấn cổ mấy vòng nên không thể tự sinh, chỉ cần giấy giới thiệu là anh đã chở cô lên tuyến cấp cứu. Cơn đau khiến Hạnh vật vã. Vinh lo lắng, anh đưa vợ vào khu cấp cứu. Cả hai cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và chuẩn bị đón chào sinh linh mới của họ.

Cả gia đình ngồi bên ngoài hàng ghế chờ đợi, trong khi đó Hoàng Vinh lo lắng không ngớt, đi đi lại lại mặc cho cả nhà an ủi anh rằng Hạnh sẽ ổn, nhưng Vinh vẫn không ngừng lo lắng. Anh lo cho Hạnh nhiều lắm, cứ mỗi lần cô đau, trái tim anh lại đập nhanh. Bây giờ nghe tin Hạnh phải mổ, Vinh càng sợ hơn. Anh lo sợ rằng Hạnh có thể gặp vấn đề, và nếu như vậy, anh sẽ không sống nổi.

Suốt ruột chờ đợi khoảng một tiếng, cả nhà thở phào nhẹ nhõm khi bé trai được đưa ra, nặng 4 ký. Gia đình được thông báo rằng ca mổ của Hạnh đã vượt cạn an toàn, niềm vui lan tỏa trong gia đình. Mọi người mừng rỡ, chỉ có Hoàng Vinh vẫn còn lo lắng. Em bé được đưa về phòng chăm sóc, nhưng anh vẫn ngồi lỳ đợi thêm hai tiếng, cho đến khi thấy Hạnh được đẩy ra, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua những ngày Hạnh nằm cữ, cho đến ngày con trai đầy tháng, cô khỏe mạnh vì mọi người trong gia đình chăm sóc và thương yêu. Vinh, từ ngày có con, càng có trách nhiệm hơn, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền. Anh về nhà là không ngừng lo lắng và chăm sóc cho Hạnh. Dù Hạnh cảm ơn và lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng Vinh không chấp nhận, anh nói rằng việc này là trách nhiệm của mình và đến khi Hạnh khỏe mạnh, anh mới yên tâm. Nghe Vinh nói như vậy, Hạnh chỉ cười và đỏ mặt.

Về phần Minh Quân, anh thường xuyên về thăm nhà và luôn mang đầy quà cho mẹ con Hạnh. Anh cũng đã có mối quan hệ với người đồng nghiệp và dự định cuối năm sẽ giới thiệu với gia đình. Mọi người đều vui mừng cho hạnh phúc của anh, đặc biệt là mẹ Lan.

Cuộc sống gia đình có thời điểm khó khăn, nhưng mọi người đều chọn tiếp tục bước đi vì họ tin rằng sau đau khổ sẽ là hạnh phúc. Hạnh cảm thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn. Cô không mong mỏi giàu có, chỉ mong có một mái ấm tràn ngập niềm vui, có anh, có con, và đầy đủ người thân bên cạnh. Đó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất đối với cô.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, không bao giờ dừng lại đợi chúng ta. Dù hôm nay có khó khăn, ngày mai sẽ tốt hơn. Chúng ta không nên bao giờ nản lòng. Hãy tin rằng ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng, và chúng ta sẽ có động lực để vượt qua.

Bài viết liên quan