Nhà giàu chọn dâu chương 4 | Con có hạnh phúc không?
Nghe chồng nói như vậy, bà Tâm đầy tức tối trong lòng, liếc nhìn ông khó chịu và nói mạnh mẽ:
– Ông biết cái gì chứ? Nó không biết giữ chồng để cho chồng nó đi lung tử suốt ngày đấy à? Hỏi nó thì nó còn nói không biết! Tôi hỏi ông tôi bỏ tiền bỏ của ra để cưới dâu làm gì, tốn thêm một mớ hả?
Bà Tâm dứt lời ông Tùng lại và chặc lưỡi:
– Ôi, bà nói sao mà kỳ cục. Tôi thấy giữ chồng như bà mới có chuyện đó?
Bà Tâm chột dạ nhìn chồng, đặt câu hỏi:
– Ông nói vậy là có ý gì hả? Đừng có mà xỏ xiên nghe chưa?
Sau đó, bà Tâm quay sang hỏi Hạnh:
– Còn thằng Vinh đâu rồi Hạnh?
Hạnh len lén nhìn lên lầu rồi trả lời mẹ chồng:
– Dạ, anh Vinh hôm nay về muộn nên còn ngủ mẹ ạ?
– Trời ơi, giờ này mà còn ngủ? Con lên trệ̂ thỉnh nó xuống đây cho tao biểu?
– Dạ, con đi liền mẹ!
Hạnh vội vàng đi nhanh lên phòng. Vinh vừa tỉnh, đang ngồi tựa vào tường, mặc bộ pijama thoải mái và hút thuốc phì phà.
Thấy Hạnh vào, Vinh khó chịu:
– Mới sáng cô tố cáo gì mà mẹ tôi la lớn tiếng vậy?
Hạnh vào phòng, thấy chăn gối bừa bộn, và Vinh hỏi, nên cô vừa gấp chăn vừa mệt mỏi trả lời:
– Anh nghĩ tôi nhiều chuyện lắm để mà đi mách mẹ anh à?
– Thế sao mẹ tôi lại la lớn ở dưới nhà hả?
– Mẹ anh gọi anh đó? Xuống dưới rồi hỏi bà.
Vinh nghe vậy liền dụi điếu thuốc, đưa tay cầm đầu thuốc còn dở và hất mặt Hạnh:
– Cô đem tàn thuốc bỏ sọt rác cho tôi đi?
Hạnh nhìn Vinh, trông anh ta đẹp trai, hôm nay nhìn kỹ còn có phần xuất sắc, đôi mày rậm, vầng trán cao, lại trắng nhưng lười và khó chịu. Hạnh nhếch môi đáp lại:
– Anh đâu phải bị liệt. Sọt rác ở gần anh kia kìa, sao không ʇ⚡︎ự bỏ lại cho tôi?
Vinh nheo mắt, đúng là sọt rác ở gần thật. Nhưng anh ta chỉ muốn sai khiến Hạnh thôi:
– Nhưng cô là vợ tôi? Chồng bảo thì vợ phải làm!
Hạnh đáp lại ngay:
– Vậy thì anh chặt cụt tay cụt chân cho thành người bị liệt đi, lúc đó tôi sẽ nguyện suốt đời ở bên chăm sóc phụng dưỡng cho anh!
– Cô nín đi, cô nghĩ cô là ai hả? Đối với tôi cô vẫn chỉ là một con osin thôi, có hiểu không?
– Hạnh nghe Vinh nói, trong lòng càng thêm bực nên cô càng buộc mình phải trả lời:
– Ừ, cho dù tôi là osin nhưng cũng không giống như cái loại người vô công rỗi nghề như anh. Sáng đêm đàn đúm với gái? Đúng là đồ bạc nhược, ăn mà chẳng chịu làm. Chẳng có được một chút gì gọi là bản lĩnh của đàn ông cả?
Vinh giận đến đỏ cả mặt, giơ thẳng tay lên hăm dọa:
– Cô mà còn trả treo nữa, tôi tát vô mặt cô bây giờ đó!
Hạnh hất mặt lên, trừng mắt nhìn Vinh:
– Anh ngon thì ᵭάпҺ đi, đừng có nghĩ dùng Ьα̣σ ℓực thì sẽ khiến tôi im miệng. Mấy tháng nay tôi về đây cũng không phải là lần đầu tôi nghe những lời nói và những hành động như một kẻ côn đồ này từ anh. Nên tôi quen rồi.
– Cô!!!
Hoàng Vinh không kiềm chế được sự tức giận của mình trước sự ngang ngạnh của Hạnh và vung tay định tát. Tuy nhiên, trước khi cú tát chạm vào mặt cô, anh phải dừng lại ngay lập tức khi nghe tiếng gọi dưới nhà từ mẹ anh.
Hạnh ơi, thằng Vinh nó dậy chưa? Bọn này làm giống ôn gì mà tao gọi nãy giờ cũng chưa chịu xuống hả?
Hạnh nghe gọi, đứng lên và nhìn Vinh trước khi quay đi ra khỏi phòng.
Nếu mẹ biết tôi và anh bất hòa, đó là lỗi của anh chứ không phải do tôi đâu. Mẹ gọi anh xuống đấy?
Vinh nhìn theo Hạnh và gọi:
Nè, cô chờ tôi với. Có nghe không hả?
Hạnh rời khỏi phòng và đi thẳng ra sau bếp. Còn Hoàng Vinh lựng thững ở lại phòng khách, lúc đi lúc ngáp ngắn ngáp dài và lầm bầm:
Mới sáng làm gì mà mẹ gọi gấp quá vậy hả mẹ?
Bà Tâm nhìn Vinh và lắc đầu:
Chín mười giờ trưa rồi ông con. Sớm cái gì nữa hả? Con đó lớn rồi mà không biết phụ mẹ gì cả, suốt ngày bê tha bên ngoài mãi.
Vinh ngồi xuống, mệt mỏi dựa đầu ra ghế và nhắm mắt. Anh ta lên tiếng:
Con đã dạy cho Hạnh cách chạy xe máy để chở mẹ đi công việc rồi, mẹ còn đòi gì nữa? Còn con đi chơi là quyền của con chứ? Mẹ cứ cằn nhằn mãi nhức cả đầu.
Ông Tùng ngồi nghe Vinh trả lời, ý ông không hài lòng nên lên tiếng mạnh mẽ:
Có gia đình rồi mà mày còn ham chơi lêu lõng, đến khi tao với mẹ mày ૮.ɦ.ế.ƭ không biết mày lấy cái gì mà ăn. Đúng là chiều mày riết rồi, mày hư luôn.
Vinh đứng dậy nhìn ba mình, không hài lòng và trả lời thẳng:
Bây giờ ba mẹ làm đây, cũng để lại cho con chứ cho ai? Con sài có bao nhiêu đâu mà ba mẹ cứ cằn nhằn.
Mày xài kiểu đó mà không bao nhiêu hả? Đến núi cũng gần lỡ rồi đó?
Thì cũng do ba mẹ, hai người giao kèo thế nào? Con cưới con dâu tuổi thìn cho ba mẹ, thì ba mẹ phải để con được thoải mái. Vợ con nó còn không phàn nàn, thì ba mẹ khó chịu làm gì?
Mày…
Ông Tùng bị Vinh chọc khiến ông tức đến mức mệt lừ, trong khi đó, bà Tâm nhận ra tình hình căng thẳng và lo sợ chồng mình có thể tức giận quá mức, nên bà quyết định can thiệp:
Thôi thôi, đừng cãi nữa. Hôm nay mẹ có việc, con lên thay đồ và xuống lấy xe đưa mẹ một hôm nay.
Vinh cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
Thôi con còn mệt, và hôm nay con muốn ở nhà với vợ.
Vậy rồi, ai chở mẹ đây?
Ông Tùng nghe Hoàng Vinh quyết định ở nhà, nên ông quay sang bà Tâm nói:
Thôi, nó chịu ở nhà thì để nó ở, tôi chở bà đi.
Bà Tâm nhìn chồng với vẻ lo lắng:
Ông khỏe chưa?
Ông Tùng gật đầu:
Tôi khỏe. Thôi mình đi…
Nói rồi, bố mẹ Vinh rời đi, còn Vinh nhanh chóng chạy lên phòng để tiếp tục giấc ngủ vì mệt sau ngày làm việc khuya.
Hạnh ở nhà, nghe câu chuyện từ ba mẹ chồng, cô nghĩ về cuộc sống và tương lai với Hoàng Vinh. Cô tự hỏi đến khi nào mối quan hệ này mới thay đổi, và Hoàng Vinh có thể trở thành một người đàn ông tốt.
Hạnh ngồi rửa cam, suy nghĩ về số phận mình, không biết cuộc sống của cô sẽ kéo dài với Hoàng Vinh đến khi nào, và anh ta sẽ thay đổi như thế nào để trở thành một người chồng tốt.
Trong khi đó, bà Hai ở quê, nhận thấy Hạnh lâu ngày không về thăm, cùng với việc nhận thư từ bà Lệ, bà quyết định vội vàng trở về để kiểm tra tình hình con gái.
Khi bà Hai thấy Hạnh, cô đã ốm, không giống một người lấy chồng giàu có. Bà không kìm được nước mắt, đặt ra câu hỏi đau lòng:
Hạnh con ơi, cuộc sống của con với Hoàng Vinh có hạnh phúc không?
Hạnh giật mình, quay lại nhìn mẹ, sau đó nắm tay mẹ và nhìn mẹ rất kỹ, để xác định xem đó có phải là sự thật hay không:
Mẹ? Sao mẹ lại lên đây? Mẹ đi có nắng, có bị mệt không?
Bà Hai nhìn Hạnh với ánh mắt lo lắng, đặt câu hỏi mà lòng đau đớn:
Mẹ không sao? Ba mẹ chồng con đâu, sao nhà cửa vắng tanh vậy?
Hạnh lừng lẫy trả lời:
Dạ, ba mẹ chồng con mới đi công việc đó mẹ!
Còn thằng Vinh đâu con?
Dạ, anh Vinh đang ngủ lầu đó mẹ?
Hạnh nè, mẹ hỏi thiệt, có phải con với thằng Vinh không hạnh phúc không?
Hạnh nghe mẹ hỏi, lòng đau nhói, nhưng cô sợ mẹ buồn, nên cô phải giả vờ cười và lắc đầu trấn an mẹ:
Đâu có đâu mẹ? Anh Vinh thương con lắm mẹ ạ! Chuyện gì ảnh cũng nhường con hết đó?
Bà Hai nhìn gương mặt của Hạnh, cảm nhận được sự thiếu tự nhiên, đau đớn, nhưng bà không muốn làm tổn thương con gái, nên bà quyết định không đặt thêm câu hỏi và bày tỏ sự lo ngại của mình.
Con đừng có nói dối mẹ nữa, dì Lệ đã gửi thư về kể mẹ nghe rồi. Hạnh à, mẹ không muốn con phải chịu khổ như vậy khi ở nhà người khác. Sao con không nói cho mẹ biết điều đó từ trước?
Câu nói của mẹ đưa Hạnh vào trạng thái bùng nổ cảm xúc. Cô lao xuống, ôm mẹ và bật khóc:
Con xin lỗi mẹ, con để mẹ lo lắng cho con. Nhưng nhà mình hiện tại cũng đủ ấm cúng, mẹ còn có tiền tiêu thụ thì dù con có khó khăn cũng không sao cả mẹ ạ. Quan trọng là mẹ ở bên con, con không cần gì hơn!
Bà Hai lau nước mắt, vuốt nhẹ đầu Hạnh và nói:
Cuộc sống đầy đủ không chỉ là về vật chất, con ạ. Nhà cửa trống trơn, quạnh hiu nếu không có con, mẹ cũng không muốn như vậy. Ngày xưa, mẹ nghĩ gả con cho người ta để con có cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại không ngờ con phải trải qua những khó khăn như vậy. Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con…
Mẹ và con ôm chặt nhau, khóc nấc. Trong lúc này, Hoàng Vinh từ trên lầu đi xuống. Anh chưa kịp nói gì thì giọng của anh đã thay đổi khi thấy Hạnh với mẹ cô:
Hạnh… Hạnh ở đâu? Sao cô không trả lời khi tôi kêu hả? Cô có ý kiến gì, muốn tôi…
Nhưng anh cắt ngang khi bước chân anh dừng lại ở phòng bếp, ánh mắt anh chợt khẽ trở nên ngần ngừ. Nói chưa kịp hỏi, anh thấy Hạnh và mẹ cô ấy. Sự khó chịu trong thái độ của Hoàng Vinh nhanh chóng giảm bớt:
Mẹ ở đây từ khi nào vậy hả? Sao không thông báo trước mà ngang nhiên ở trong nhà tôi? Có ý gì vậy mà lên đột ngột kiểm tra?