Nhà giàu chọn dâu chương 6 | Chưa động phòng

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 364

Hạnh đứng như đinh đóng cứng khi nghe những lời của bà Tâm, tâm trạng cô như đang rơi xuống vực sâu mà không thể nào vực dậy. Khi mảnh thuỷ tinh đâm vào tay, cảm giác đau đớn còn chẳng bằng đau đau trong tâm hồn của Hạnh.

Bà Tâm thở dài, tiếp tục đặt câu hỏi với thái độ hằn học:

-Còn cái vụ hụi hè, mẹ đã bảo con đi gom đủ chưa?

Hạnh vội vàng gom mảnh vỡ, tay còn đau nhức nhưng nghe mẹ chồng hỏi, cô chỉ kịp cầm tay lại để ɱ.á.-ύ không chảy và trả lời:

-Dạ, hôm trước mẹ bảo con đi thu tiền 10 hộ, nhưng con chỉ thu được 5 hộ, 5 hộ còn lại người ta bảo không có tiền, mong mẹ thông cảm.

Hạnh vừa nói xong, bà Tâm trở nên bốc hỏa hơn. Bà nhìn Hạnh với ánh mắt nghiến răng, miệng giật liên tục phun ra những từ cay đắng:

-Thế à? Nhìn cái mặt hãm tài vô dụng, người ta không trả tiền mày đòi, đòi không được thì còn đi đéo nói gì nữa hả? Bà hiền quá vậy hả? Trong nhà này toàn là ăn hại thôi, một thằng ૮.ɦ.ế.ƭ chỉ biết ăn chơi trác táng, một con thì suốt ngày chỉ biết ăn và ăn, tiền bạc toàn để mụ già này gánh vác. Chắc có ngày tao ૮.ɦ.ế.ƭ quá trời.

Những lời nói của bà Tâm khiến Hạnh run sợ, cô đứng như trời trồng, chẳng biết phải làm sao đối mặt. Lần đầu tiên, cô gặp mẹ chồng hung dữ như vậy và thiếu kinh nghiệm để đối mặt với tình huống này. Nghe bà Tâm cay đắng, Hạnh không còn kiềm chế được nước mắt và bật khóc.

Bà Tâm ngưng cay đắng vài giây, nhưng chưa kịp thở đều, bà lại nổi giận:

-Gì? Khóc hả? Hôm nay tao xui đủ rồi à? Còn muốn trù ẻo tao hả?

Hạnh ngẩng đầu, nhìn mẹ chồng với ánh mắt không vừa lòng. Cô không dám khóc nữa, nhẹ nhàng trả lời:

-Dạ, con… con không có ý đó mẹ. Con chỉ sợ và buồn khi thấy gia đình mình gặp chuyện không may, rồi lại thấy mẹ lo lắng. Con thương mẹ thôi ạ.

Bà Tâm vừa ngưng cay đắng vài giây, chưa kịp thở đều, nghe tiếng thút thít của Hạnh, bà lại càng sôi ɱ.á.-ύ thêm:

-Gì? Khóc hả? Hôm nay tao xui đủ rồi à? Còn muốn trù ẻo tao hả?

Hạnh ngẩng đầu, nhìn mẹ chồng với ánh mắt không vừa lòng. Cô không dám khóc nữa, nhẹ nhàng trả lời:

-Dạ, con… con không có ý đó mẹ. Con chỉ sợ và buồn khi thấy gia đình mình gặp chuyện không may, rồi lại thấy mẹ lo lắng. Con thương mẹ thôi ạ.

Bà Tâm không thương Hạnh, lại còn bĩu môi, đưa tay lên và vái lạy Hạnh:

-Gì? Mày thương tao? Dạ con lạy mẹ, mẹ đừng có xạo quá.

-Thiệt mà mẹ? Con nào đâu dám xạo ạ?

-Thiệt thì mày nói thật cho tao biết đi. Mày tuổi con rồng hay con rắn mà từ khi về đây, bao nhiêu tai họa ập đến gia đình này vậy? Nói rõ để tao biết, tao đi kêu thầy về mà tao ếm lại… xui quá trời.

Những lời nói vô nhân đạo, thiếu khoa học và cạnh khóe nói móc mỉa những lời đắng cay từ miệng bà Tâm thốt ra, Hạnh nghe rất rõ và tủi thân lắm, nhưng cô biết bây giờ dù cho cô có khóc lóc hay làm gì đi nữa, thì mẹ chồng cô cũng chẳng ban cái thương hại lại cho cô đâu. Thế nên Hạnh đành phải nhịn, nhịn không được cô cũng cố cắn răng mà nhịn cho êm chuyện. Hạnh nói với bà những gì trong cô đang nghĩ, thể hiện sự kiên nhẫn và lòng hiếu thảo của mình.

-Hạnh nghĩ mẹ nên gợi ý cho anh Vinh giảm bớt việc ăn chơi và tập trung hơn cho gia đình ạ. Công việc của mẹ thiếu đàn ông thì khó khăn lắm mẹ à. Hơn nữa, những người bạn chơi chung với mẹ con thấy họ có vẻ có một số vấn đề kỳ quặc đấy ạ.

-Kỳ quặc cái gì hả? Bà định giáo huấn tôi à? Nói thật, nếu không có sự cố gắng của tôi, cái nhà này chắc chẳng có dáng vẻ như ngày nay đâu. Tôi chưa thấy ai qua đây làm sao cả cô.

-Mẹ…con…

-Còn cô, chuyện cô với thằng Vinh, là đàn bà mà không giữ được chồng, không quyến rũ được nó, để cho nó đi tối ngày. Cô nên tự xem xét bản thân mình đi, đừng để tôi phải nói nhiều nữa, có hiểu chưa?

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt theo những lời bà Tâm nói. Hạnh đứng đó, hai tay bấu chặt vào lưng ghế, trong lòng cô cực kỳ hờn tủi. Cô đã cố gắng hoàn thành mọi dặn dò từ mẹ chồng, và giờ cô đâu có sai lầm gì? Mẹ chồng cô sao lại ác cảm đến vậy, cô không hiểu.

Bà Tâm liên tục thở dài, ngồi ʇ⚡︎ựa lưng vào ghế, mở cuốn sổ hụi và lẩm bẩm những điều khó chịu. Bà nhìn khuôn mặt chủ ụ của Hạnh, càng thêm tức giận.

Đúng lúc này, Hoàng Vinh bước vào. Anh trông bóng bẩy, mùi nước hoa và mùi bia hòa quyện, tạo nên không khí hỗn độn trong căn nhà. Bà Tâm nhìn Hoàng Vinh với thái độ khó chịu.

-Nè, đi ra bếp đem 2 ly nước cam lên đây cho tôi và mẹ uống đi?

Hạnh nhìn Vinh, nhấp môi một chút nhưng không nói gì. Cô chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi quay đi. Vinh tiếp tục nói:

-Mẹ, hôm nay mẹ về sớm vậy? Có mệt không mẹ?

Lời dẻo miệng từ Vinh khiến tâm trạng bà Tâm giảm đi một chút. Nhưng bà vẫn giữ thái độ cằn nhằn.

-Hôm nay con về đúng lúc, không đi nữa, con khuya rồi hẵng về!

Hoàng Vinh nghe xong cười trừ rồi đưa tay lên ôm vai mẹ nói:

-Hôm nay con linh tính được mẹ về nhà sớm nên mới về đây mẹ?

Rồi anh ta quay sang nhìn Hạnh, mỉa mai cười và nói:

-Nè, đi ra bếp, đem lên 2 ly nước cam cho tôi và mẹ uống đi?

Hạnh nhìn Vinh, không nói gì, chỉ mỉm nhẹ một cách buồn bực. Bà Tâm nhìn Vinh, nói:

-Nè Vinh, sẵn có con ở đây, mẹ nói với con một chuyện. Công việc nhà khó khăn, mẹ định bán chiếc ô tô của con ấy, con có biết không?

Hoàng Vinh ngạc nhiên và không bằng lòng:

-Thôi mẹ, tìm cách khác đi. Nếu bán xe, con đi bằng cái gì? Sao so sánh chơi với mấy thằng bạn được.

-Thì mẹ cũng hết cách rồi. Mấy đầu hụi mẹ làm chủ mẹ đã hốt hết để đầu tư vào chuyến hàng với công ty, nhưng giờ xui mất trắng rồi. Không bán, tiền nợ sẽ ập đến đầu con à…

-Bà Tâm đang nói thì Hạnh từ sau đi lên. Cô đặc hai ly nước tгêภ bàn rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:

-Dạ con mời mẹ? Em mời anh.

Hoàng Vinh trông thấy Hạnh và nghe những gì mẹ nói, anh tỏ ra thái độ không mấy thiện cảm với Hạnh. Anh lên tiếng:

-Đó con nói mà mẹ có nghe đâu. Một hai đòi cưới con dâu tuổi thìn để được giàu sang, giàu đâu không thấy giờ thấy càng ngày càng thảm hại…

Nghe lời này, Hạnh nhìn Hoàng Vinh lạnh lùng và trả lời:

-Nè anh Vinh, anh nói vậy mà nghe được à? Vốn dĩ tôi nhịn anh vì không muốn nhà cửa ồn ào. Nhưng bây giờ tôi nhịn hết nổi rồi. Tôi không muốn nói cũng không thể im lặng được.

Hoàng Vinh trầm giọng lạnh nhạt:

-Nói gì? Cô nói đi, nói ra sao mà ta con rồng đó thì cô cứ nói.

Hạnh điềm nhiên tỏ ra không sợ hãï và trả lời:

-Anh nghỉ đi, anh đã làm gì giúp gia đình này chưa? Hay là suốt ngày ăn chơi trác táng, hết phè phỡn ɾượu chè, lại đâm đầu vào gáι gú bây giờ gia đình gặp chuyện anh chẳng biết làm cách nào để giúp mẹ thì lại đổ lỗi cho cái tuổi rồng của tôi. Đã vô tích sự lại còn nói nhiều.

Hạnh mắng Vinh xong cô dừng lại mấy giây sau đó nhìn sang mẹ chồng nói:

-Dạ thưa mẹ, bấy lâu nay con về đây, con chưa một lần cãi mẹ, mẹ sai mẹ bảo điều gì con điều nghe theo. Nhưng con thấy cách kiếm tiền của gia đình mình bấp bênh lắm mẹ à? Tiền hụi hè của mẹ, rồi tiền mẹ cho vay. Nếu như họ cố ý không trả thì con nghĩ mình cũng chẳng làm sao để đòi lại được. Thế nên hay là mẹ xem xét lại công việc gì khác để chắc chắn hơn nha mẹ. Có thể là mẹ và ba lo phát triển công ty thôi, rồi con và anh Vinh sẽ vào làm để phụ giúp mẹ?

Bà Tâm lại cảm thấy Hạnh đang mỉa mai và coi thường bà nên mới thốt ra những lời như thế. Cho nên Bà Tâm càng tức giận nhiều hơn. Tức đến độ hai mang tai bà trở nên lùng bùng, hàm răng va vào nhau liên tục nên chỉ nhếch môi lên nói được mấy lời:

-Dữ ha nay dám dạy đời tôi ha, bà dâu con xem ra bà cũng chanh chua dữ lắm đó bà!

Bà Tâm mai mỉa đãnh, Hạnh không dám trả lời gì nữa. Ngồi bên cạnh Hoàng Vinh, anh ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

-Đó nay mẹ thấy rồi đó, con rồng của mẹ đó không có hiền như mẹ đâu. Bởi con cũng nói cho mẹ biết từ hôm cưới đến nay con cũng chưa đụng vào nó một lần nào. Thề luôn danh dự đó mẹ!

Nghe đến đây, bà Tâm quay ngang trừng mắt nhìn con trai mình ngạc nhiên tột độ. Miệng bà lắp bắp nghiêm giọng hỏi lại một lần nữa:

-Cái gì? Con con nói sao hả Vinh?

Hoàng Vinh nhún vai cười trừ:

-Thì là chưa có động phòng chứ chi mà ngạc nhiên hả mẹ?

Bài viết liên quan