Nhà không có nóc chương 27 | Cách xử lý thông minh
Mạnh Kiên đang ngủ thì nghe tiếng chuông báo tin nhắn. Từ khi có con, anh thường hay thức đêm để chăm sóc con, nên dễ bị kích động bởi tiếng động. Bất cứ tiếng gì, anh cũng tỉnh giấc ngay lập tức. Anh lo sợ con dậy mà không biết phải làm gì nên luôn cảnh giác. Dù điện thoại đặt trên bàn đã lâu, tiếng chuông vẫn khiến Mạnh Kiên tỉnh giấc. Anh định bỏ qua và coi như không nghe thấy, nhưng lại thường xuyên nhận được tin nhắn. Có vẻ như ai đó gửi nhiều tin. Lo sợ con bị đánh thức, Mạnh Kiên đành đứng dậy và kiểm tra điện thoại. Đó là Gia Bảo nhắn tin cho anh. Anh tự hỏi tại sao cậu ấy lại nhắn tin vào thời điểm này. Chắc có chuyện gì đó quan trọng. Mạnh Kiên nghĩ có lẽ nên mở tin nhắn ra đọc.
Nhưng thay vì là tin nhắn, đó lại là những hình ảnh chụp lại từ màn hình điện thoại. Tất cả đều từ một tài khoản có tên Gia Bảo gửi đến tài khoản có tên Hoài An. Không có phản hồi nào từ Hoài An. Ban đầu là những lời nhớ thương, sau đó trở thành những tâm sự gần như tuyệt vọng. Nó giống như một cuốn nhật ký hơn là tin nhắn.
“Gia Bảo! Tại sao cậu lại gửi những cái này cho tôi?” Mạnh Kiên ngạc nhiên và hoang mang khi nhận ra tin nhắn được gửi liên tục từ bốn năm trước đến nay. Tin nhắn cuối cùng là từ tối hôm qua. Hình ảnh chụp vẫn hiển thị ngày giờ. Liệu cậu ấy vẫn còn yêu Hoài An sao?
Mạnh Kiên cố gắng kiềm chế bản thân mình. Anh chưa từng nghe Gia Bảo nói gì về Hoài An. Dường như cậu ta luôn tránh né mỗi khi anh nói về Hoài An. Hoặc là không nói gì cả. Mạnh Kiên nhớ lại. Nhưng anh vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Gia Bảo đến nhà anh, giao tiếp nhiều hơn kể từ khi anh kết hôn với Hoài An. Anh nghĩ rằng cậu ta có ý định tiếp cận Hoài An. Gia Bảo cố tình giấu anh về mối quan hệ này, vậy tại sao bây giờ lại gửi những tin nhắn này cho anh? Có phải là có âm mưu gì không? Mạnh Kiên ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Anh gọi điện cho Gia Bảo, nhưng không thấy ai nghe máy. Rốt cuộc, cậu ấy đang suy nghĩ gì vậy? Mạnh Kiên lo lắng. Anh cảm thấy như có con kiến bò trong người. Chuyện này đang diễn ra làm sao vậy? Liệu Hoài An có liên quan gì không? Anh muốn chạy vào phòng gọi vợ để hỏi, nhưng lại không thể. Hoài An đang ngủ. Và cô không phản hồi lại những tin nhắn đó. Anh phải bình tĩnh! Không thể hành động vội vàng! Mạnh Kiên tự nhủ mình. Anh rót một ly nước lạnh và uống hết để bình tĩnh lại. Sau đó, anh ngồi xuống và gọi điện cho Gia Bảo, nhưng vẫn không liên lạc được. Có lẽ là cậu ta đang ngủ rồi.
“Sao con không vào phòng ngủ mà ra đây?” Tiếng ông ngoại nói nhẹ nhàng khiến Mạnh Kiên giật mình.
“À… dạ… Con khát nước nên ra ngoài đây. Ông dậy sớm thế?”
“Lớn rồi, ngủ không được sâu. Thấy có tiếng động dưới nhà nên xuống xem thử. Thôi vào phòng ngủ đi, mai con phải dậy sớm đi làm.”
“Vâng! Ông cũng đi ngủ đi. Cháu về phòng trước nhé ông.”
“Ừ!”
Mạnh Kiên đứng dậy và chào ông trước khi đi vào phòng của mình. Vợ và con anh vẫn đang ngủ say. Anh lại nhìn con với ánh mắt yêu thương. Đứa bé ngủ rất ngoan, đôi khi còn mỉm cười nhẹ. Bà ngoại nói rằng bé đang được “bà mụ” dậy. Mạnh Kiên không nhịn được mà cười theo. Anh cúi xuống hôn lên trán con và đắp chăn cho bé. Thằng bé lại đá chăn ra, hai tay hai chân vẫn bày ra thoải mái. Bà ngoại nói, khi trẻ con ngủ thoải mái như vậy thì dễ chăm sóc và dễ gần gũi. Mạnh Kiên cũng đồng ý. Bé thường cười và rất ngoan, ít khi khóc. Có lẽ là vì bé cảm nhận được tình thương từ mọi người trong gia đình.
Mạnh Kiên từ nhỏ đã thiếu sự chăm sóc của cả cha và mẹ. Vì vậy, từ khi có con, anh dành hết tình thương cho đứa bé này. Anh yêu thương và biết ơn bé. Bé là sợi dây kết nối tất cả các thành viên trong gia đình anh. Bé chính là thiên thần mà thượng đế đã ban cho anh, bù đắp cho anh trong những ngày tháng thiếu vắng của tuổi thơ.
Sau đó, Mạnh Kiên nhẹ nhàng leo lên giường. Chiếc chăn từ người Hoài An tuột xuống, có lẽ lúc nãy anh vội ra ngoài nên quên kéo chăn lên cho vợ. Mạnh Kiên nằm cạnh vợ và nhẹ nhàng kéo chăn lên qua bụng vợ. Khi làm vậy, cánh tay của Hoài An bất ngờ quấn qua người anh, mặt hướng về anh nhưng mắt vẫn đóng kín. Có lẽ cô cảm nhận được hơi ấm của chồng nên ngả về phía anh ngay cả khi cô đang ngủ.
Mạnh Kiên thở nhẹ để không làm vợ bị đánh thức. Anh để yên tay vợ vắt qua ngực mình. Hơi thở của cô vẫn đều. Chắc là cô đã mệt mỏi trong những ngày qua. Mạnh Kiên nhẹ nhàng nâng đầu vợ lên và để cô gối đầu lên tay anh để cô ngủ dễ dàng hơn.
Gia Bảo thức dậy, đầu hơi chói. Có lẽ đêm qua anh đã uống quá nhiều. Anh cuộn chăn vào gối và mang vào phòng. Sau khi đánh răng rửa mặt, anh mặc đồ chuẩn bị đi làm, không để ý đến chiếc điện thoại từ tối qua.
Khi đến cơ quan, anh đã thấy Mạnh Kiên đang chờ sẵn ở đó.
“Anh! Anh đến ngân hàng có việc gì à? Sao không gọi em một tiếng?”
“Anh đến tìm em.”
“Tìm em?”
“Ừm. Có thể gặp anh một chút được không?”
“Bây giờ hả?”
“Ừm!”
Gia Bảo đắn đo một chút rồi nhận lời.
“Vâng! Vậy mình ra quán cà phê bên kia đường nhé.” Gia Bảo chỉ về phía quán cà phê quen thuộc của anh mỗi khi không về nhà. Anh thường đến đó và nghỉ trưa.
Mạnh Kiên ngạc nhiên về thái độ tự nhiên của Gia Bảo. Liệu cậu ta không kiểm tra điện thoại của mình? Anh đã gọi cho cậu ba bốn cuộc đêm qua, nhưng sáng nay, cậu ta không thèm gọi lại. Và khi gặp anh, cậu ta không tỏ ra quan tâm gì. Liệu điện thoại của Gia Bảo có vấn đề gì không? Mạnh Kiên suy nghĩ khi đi bước.
Gia Bảo ngồi xuống trước và nói:
“Anh uống gì? Cà phê nhé!”
“Ừm!”
“Em ơi, cho hai ly cà phê.” Gia Bảo hỏi nhân viên cà phê. Anh thấy vui khi gặp Mạnh Kiên ở đây.
“Sao, có chuyện gì cần nhờ em hả?”
Gia Bảo cười rất tươi. Mạnh Kiên nhăn mặt với sự lạ lẫm này.
“Cậu không xem điện thoại của mình à?”
“Hả? Có chuyện gì không vậy anh?”
“Vậy từ tối qua đến giờ, cậu không kiểm tra điện thoại?”
“Em ngủ say như chết, không biết gì cả. Sáng nay cũng chưa nhìn vào. Có chuyện gì không anh?”
“Cậu lấy điện thoại ra và tự xem đi!”
Gia Bảo nhận thấy thái độ nghiêm túc của Mạnh Kiên và cảm thấy hơi lo lắng. Anh nhìn Mạnh Kiên với ánh mắt lạ lẫm và sau đó cũng lấy điện thoại của mình ra để kiểm tra. Bốn cuộc gọi nhỡ từ Mạnh Kiên lúc 1 giờ sáng xuất hiện trước mắt anh.
“Ôi! Đêm qua anh gọi cho em à? Có chuyện gì sao mà gọi khuya thế anh?”
Mạnh Kiên cảm thấy lạ hơn khi Gia Bảo tỏ ra không biết gì.
“Cậu tự kiểm tra điện thoại của mình đi. Vào phần tin nhắn Zalo giữa tôi và cậu ấy.”
“Hả?” Gia Bảo nhìn Mạnh Kiên lạ lùng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Anh đọc qua đoạn tin nhắn của mình và Mạnh Kiên, đôi mắt Gia Bảo mở to kinh ngạc. Hàng chục tin nhắn mà anh gửi cho Hoài An đã được chụp lại dưới dạng hình ảnh và gửi cho Mạnh Kiên từ cả bốn năm trước đến nay. Mặt Gia Bảo tái nhợt, tay run rẩy. Anh không tin vào mắt mình nữa.
“Chuyện… Chuyện này là sao vậy?”
Gia Bảo lắp bắp hỏi Mạnh Kiên.
“Câu này là cậu mới cần trả lời. Chính cậu đã gửi nó cho tôi đêm qua đấy.”
Gia Bảo như bàng hoàng, mặt chẳng biết trời đất một lúc.
“Em hiểu rồi. Là cô ta. Chính cô ta đã làm điều này.”
Mặt Gia Bảo từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy tức giận và anh đứng dậy:
“Em phải về ngay lập tức.”
“Khoan đã!” Mạnh Kiên giữ tay Gia Bảo ngồi xuống.
“Cậu bình tĩnh đi! Người mất bình tĩnh phải là tôi mới đúng. Đến bây giờ thì tôi có thể đoán chính xác người gửi tin nhắn này là ai rồi.”
“Chính là cô ta. Người phụ nữ nham hiểm này! Cô ta điên thật rồi!”
Gia Bảo lẩm bẩm, hay tay nắm chặt.
Mạnh Kiên có vẻ đã sẵn lòng về mặt tinh thần từ trước nên điềm tĩnh hơn Gia Bảo. Anh chú ý quan sát thái độ của em trai mình từ đầu đến cuối và có thể đoán được Gia Bảo hoàn toàn không biết gì về vấn đề này.
“Chuyện của cậu và Hoài An tôi cũng mới biết đây. Hoài An từng nói với tôi cô ấy có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Tôi tôn trọng cô ấy nên không hỏi cô ấy về người yêu cũ. Nhưng tôi không ngờ rằng đó lại là cậu. Tôi khá thất vọng và cảm thấy tổn thương.”
Gia Bảo nghe Mạnh Kiên nói như vậy liền lên tiếng:
“Không phải như anh nghĩ đâu. Em cũng rất bất ngờ khi biết người anh cưới là Hoài An. Lúc gặp nhau ở đám cưới hai đứa mới thực sự ngỡ ngàng. Em xin đảm bảo với anh, Hoài An không liên quan gì đến chuyện này. Kể từ khi biết mối quan hệ giữa ba chúng ta, cô ấy không nói chuyện gì với em. Thậm chí chúng tôi không có số điện thoại của nhau. Cô ấy đã tự quyết định cắt đứt mọi liên lạc với em từ bốn năm trước. Những tin nhắn này là em gửi. Tất cả chỉ có em gửi cho cô ấy. Em không thể tin được sự thật này. Em đã gửi tin nhắn cho cô ấy từ bốn năm trước. Nhưng cô ấy không hồi đáp. Thậm chí cô ấy không biết rằng em đã nhắn tin cho cô ấy suốt bao nhiêu năm. Hoài An thực sự không biết gì về chuyện này. Cô ấy không lừa dối anh. Chỉ là cô ấy lo lắng anh biết sẽ gây phiền toái cho anh. Em hiểu cô ấy luôn suy nghĩ cho người khác. Cô ấy là người trung thực và thẳng thắn. Cô ấy lo cho anh, không phải muốn lừa dối anh.”
Mạnh Kiên nghe Gia Bảo nói một hồi, nhưng sau đó anh giơ tay ngăn lại.
“Được rồi! Cậu không cần phải nói nữa. Tôi hiểu vợ tôi là người như thế nào. Tôi không trách cô ấy chỉ là cảm thấy không thoải mái. Cậu đừng lo, tôi không để chuyện này làm rạn nứt tình cảm giữa vợ chồng chúng tôi. Điều tôi lo nhất là về vợ cậu. Chính cô ta đã gửi tin nhắn quấy rối tôi suốt những ngày qua. Có lẽ sau vụ này, cô ta sẽ quấy rối Hoài An.”
“Cô ta dám?”
“Bình tĩnh đi! Tôi cảm thấy vợ anh không ổn.”
“Không được! Bằng cách nào đó, em sẽ không để cô ta làm tổn thương Hoài An.”
“Chuyện về Hoài An, cậu đừng lo. Cô ấy là vợ tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Mạnh Kiên nói một cách nghiêm túc. Lúc này, Gia Bảo mới nhận ra mình đã lỡ lời. Hoài An và anh không có mối quan hệ gì nữa. Cô ấy là vợ của Mạnh Kiên.