Nhà không có nóc chương 32 | Bảo cả quyết
Tuyết quyết định ở lại nhà mẹ sau khi nảy sinh ý định không trở về nhà chồng nữa. Khi Quyên phát hiện ra điều này, cô không chỉ không tỏ ra khinh thường như trước mà còn mạnh dạn thể hiện:
“À, cô Tuyết đến chơi à? Sao không mời cả chú ấy sang để vui vẻ?”
“Tôi không quan tâm đến chồng tôi. Đối với tôi, hắn không cần thiết.” Tuyết đáp trả chị dâu với sự quyết định.
Lần này, Quyên đối xử với Tuyết khác biệt hoàn toàn so với trước đó. Cô không đáp trả bằng cách cự cãi như trước mà nói nhẹ nhàng:
“Không, tôi không có ý gì với cô đâu. Chúng ta cùng là phụ nữ, số phận của chúng ta nên được đồng cảm. Chồng cô có làm gì sai với cô không?”
Tuyết vẫn im lặng không nói gì.
Quyên tiếp tục mềm dịu hỏi:
“Nhưng thôi, nếu cô cảm thấy không thoải mái ở đó, thì cô về đây đi. Nhà chúng ta rộng, không thiếu chỗ cho cô, không cần phải chen chúc trong một ngôi nhà chật hẹp và không thoải mái đó.”
Cả bà Nhung và Tuyết đều ngạc nhiên khi nhìn nhau, với sự thay đổi rõ rệt của Quyên so với trước đây.
Nhận ra sự nghi ngờ từ hai phía, Quyên nhanh chóng nói:
“Chắc bà và cô Tuyết đang nghĩ xấu về con phải không? Con xin lỗi về những cử chỉ không đúng đắn của mình với cô Tuyết và đặc biệt là với bà. Lúc đó, con còn trẻ nên không suy nghĩ kỹ. Nhưng bây giờ con đã hiểu, hy vọng bà và cô Tuyết không trách móc những lỗi lầm trong quá khứ mà giận con. Chúng ta là gia đình, không ai khác mà chúng ta phải giúp đỡ nhau, phải không?”
Bà Nhung nhìn con dâu của mình với ánh mắt tập trung. Thực sự, gần đây, cô ta thay đổi rất nhiều. Cô trở nên ngoan ngoãn và biết lắng nghe hơn, không còn cự cãi hoặc làm phản như trước. Có lẽ sau vụ việc Gia Bảo đe dọa ly hôn, cô ta đã sợ hãi. Đúng là như vậy! Gia đình này nổi tiếng giàu có và tài năng, nên phải có sự tôn trọng như vậy mới đúng. Về phía Tuyết, con dâu của bà, dám ly hôn với con gái bà mà không biết tôn trọng, bà sẽ không để yên. Dám dòm vào gia đình này! Một gia đình như thế này, như Quyên, cần phải hiểu biết và kiềm chế hơn nữa.
“Được rồi, chúng ta coi như con đã biết cách làm dâu trong nhà này. Mẹ cũng không muốn trách móc con làm gì. Thấy mọi người hoà thuận như vậy, mẹ cũng an lòng.”
Khi nói xong, bà nhìn Tuyết và nói:
“Con không cần quay về nhà đó nữa. Để ngày mai, nếu mẹ nó không đến đây xin lỗi con, thì mẹ sẽ dạy nó.”
“Mẹ! Mẹ muốn làm gì?” Tuyết lo lắng hỏi mẹ.
“Mày không cần biết. Nếu mày không làm được, thì mẹ sẽ làm. Loại chồng đó không đáng giữ. Đã ngoại tình thì nên bỏ đi và bắt đầu lại từ đầu. Mày còn trẻ và đẹp, lo gì không tìm được người tốt hơn hắn.”
Quyên nghe mẹ chồng nói về việc Thanh ngoại tình, liền nói:
“Trời ơi! Chú Thanh ngoại tình à? Không thể! Có thể bỏ qua mọi chuyện, nhưng việc ngoại tình thì không thể tha thứ. Cô nên ở lại đây để chú ấy đối mặt với hậu quả của hành động của mình.”
Tuyết nghe chị dâu nói như vậy, cảm thấy đau lòng và khóc lên.
“Đừng khóc nữa! Khóc làm gì cho mất nước mắt. Loại đàn ông như thế, không xứng đáng với nước mắt của cô. Hãy để hắn ra đi và bắt đầu lại từ đầu. Cô còn trẻ và đẹp, không cần phải ở bên hắn nữa.”
Bà Nhung nhận thấy con dâu nói đúng ý mình, bổ sung:
“Con Quyên nói đúng đấy. Cô không nên khóc vì loại đàn ông đó, phí nước mắt. Không có lý do gì có thể bỏ qua việc ngoại tình. Mày hãy nhìn xem, bố mày, anh mày giàu có và đẹp trai, có nhiều người theo đuổi mà họ không ngoại tình như thế. Gia đình này không chứa đựng những thói hư tật xấu như vậy. Hãy để mẹ lo cho cô.”
Quyên cảm thấy một chút xúc động khi nghe mẹ chồng nói về chồng mình như vậy. Tuy nhiên, cô vui vẻ vì mẹ chồng bây giờ ủng hộ cô, đúng như cô đã hy vọng. Cô tin rằng chỉ cần cô cố gắng một chút nữa, Gia Bảo sẽ không có lý do để bỏ cô.
Buổi tiệc sinh nhật một tuổi của bé Son tại nhà bà Nhung diễn ra rất hoành tráng, gần như như một buổi lễ cưới. Đây là đứa cháu đầu tiên của gia đình, vậy nên việc tổ chức buổi tiệc phải hoành tráng thế.
Các đồng nghiệp và nhân viên cấp dưới của ông Quang đã đến chúc mừng dù không được mời. Họ tự mình đến hoặc gửi phong bì đến cho bé. Bạn bè và đồng nghiệp của Gia Bảo và Quyên cũng đông đảo. Cả đám bạn gái đi làm đẹp cùng bà Nhung cũng tham gia.
Bé Son trông như một cô công chúa nhỏ trong bữa tiệc hoành tráng. Vợ chồng Mạnh Kiên, dĩ nhiên, cũng tham dự. Mạnh Kiên tự mình lái xe đưa ông bà ngoại cùng vợ con đến sớm để chúc mừng sinh nhật cháu. Bà Nhung không thể chịu đựng được sự hiện diện của Hoài An, bà không muốn nhìn vào Hoài An và cố gắng tránh xa. Quyên cũng vậy, nhưng cô cố gắng giả vờ vui vẻ. Suốt buổi, cô ở bên cạnh chồng và thỉnh thoảng liếc nhìn Hoài An để xem cô ta đang làm gì. Nhưng tiếc thay, Hoài An chỉ quan tâm đến gia đình nhỏ của mình, còn Gia Bảo thì chỉ nhìn qua phía Hoài An một vài giây rồi lại tiếp tục vui vẻ như không có gì xảy ra. Cả Mạnh Kiên và Gia Bảo đều tỏ ra thoải mái và tự nhiên, nhưng họ giữ khoảng cách khi nói chuyện với nhau.
Sau buổi tiệc, Gia Bảo say khướt. Anh cho phép bản thân mình say một lần cuối. Anh ngồi uống rượu với bạn bè đến khuya. Đó cũng là lần đầu tiên sau gần một năm anh ngủ chung với vợ. Anh để Quyên dìu mình vào phòng ngủ.
Gia Bảo đã say đến mức không còn biết gì nữa. Quyên cởi quần áo, lau người cho chồng, lấy chậu cho chồng nôn và lau dọn. Lần đầu tiên, cô tự tay chăm sóc cho chồng. Cô cảm thấy hạnh phúc dù có chút vất vả. Nhưng thực tế lại như vậy. Trước đây, cô không nhận ra điều này. Vợ chồng cô không có tình yêu khi kết hôn. Ngay cả sự quan tâm hàng ngày cũng không có. Quyên đã quen với cuộc sống sung sướng và có người hầu phục nên không quan tâm đến người khác, kể cả chồng và con. Nhưng bây giờ, cô mới hiểu rằng việc chăm sóc những người mình yêu thương cũng là một điều hạnh phúc.
Khi Gia Bảo đã nôn xong, anh ngủ sâu. Quyên nằm bên cạnh chồng, ôm anh ngủ. Việc Gia Bảo chịu ngủ chung với cô cũng là một dấu hiệu tích cực. Có lẽ anh ấy dần dần có tình cảm với cô. Điều này là một điều may mắn. Ít nhất là anh ấy đã chịu ngủ cùng giường với vợ dù không làm gì cả.
Sáng hôm sau, Gia Bảo tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trên giường của vợ. Quyên vẫn ngủ say, ôm qua bụng anh.
Đầu óc Gia Bảo vẫn mơ mơ màng vì dư âm của cồn hôm qua. Anh cố gắng mở mắt, vỗ tay của Quyên ra khỏi người và đứng dậy. Anh uống một cốc nước lạnh để tỉnh táo rồi đi tắm. Cả nhà vẫn chưa thức dậy.
Gia Bảo vào phòng, mở máy tính và in hai tờ giấy đã soạn trong máy. Anh đã ở phòng này từ lâu. Dù bà Nhung và ông Quang khuyên anh thế nào, anh vẫn không nghe theo và tự quyết định cuộc sống của mình. Không có lựa chọn nào khác, họ phải chấp nhận ý kiến của anh.
Gia Bảo cầm tờ giấy lên và ký mà không cần suy nghĩ thêm. Có vẻ như anh đã đợi ngày này từ lâu. Đối với anh, chỉ cần con gái anh được một tuổi, anh sẽ ly hôn vợ. Đó là ngày anh giải phóng bản thân khỏi cái lồng mà anh đã vô tình tạo ra. Gia Bảo đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày anh rời đi.
Khi Quyên tỉnh dậy và không thấy chồng bên cạnh, cô lo lắng và đi tìm. Lúc này, bố mẹ chồng đã dậy và ngồi dưới phòng khách.
“Anh Gia Bảo đâu rồi mẹ?” Quyên hỏi mẹ một cách hoảng hốt.
“Anh ấy không ra ngoài đâu. Có lẽ đang ở trong phòng của anh ấy. Con vào kiểm tra xem.” Bà Nhung chỉ ra cổng vẫn đóng.
Quyên theo lời mẹ vào phòng riêng của chồng. Cô mở cửa mà không gõ cửa trước. Phòng của Gia Bảo không khóa.
Gia Bảo ngồi im lặng bên bàn làm việc. Khi thấy vợ đến, anh nhìn cô một cách lạnh lùng.
“Anh ở đây mà em tưởng anh đã đi rồi.”
Gia Bảo trả lời không mấy ân cần.
“Anh cũng định tìm em, nhưng khi em đến thì anh nói luôn. Em ký vào đơn đi. Một tờ đơn thuận tình và một tờ đơn ly hôn đơn phương. Nếu em không ký, thì anh sẽ gửi đơn ly hôn đơn phương.”
Quyên sửng sốt.
“Không! Em không muốn ly hôn với anh. Em đã nói với anh trước đó rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không bao giờ muốn ly hôn.”
Gia Bảo bình tĩnh nói:
“Quyên! Tôi đã cho em thời gian suy nghĩ gần một năm. Nhưng em vẫn còn quá ấu trĩ. Tôi không ly hôn với em vì tôi còn lo lắng cho con của chúng ta. Nhưng giờ đây, con bé đã một tuổi. Đến lúc chúng ta giải thoát cho nhau.”
Quyên bật khóc.
“Vậy là anh đã chịu đựng bao lâu mà chờ đến ngày này à? Anh ghê tởm tôi đến vậy à? Anh nói anh yêu thương con nhưng anh lại bỏ rơi mẹ con bé sao? Anh là kẻ tồi tệ, kẻ đê tiện!”
“Em nghĩ gì về tôi cũng được. Tôi đã nói hết mọi điều. Tôi chỉ mong sau này em sẽ gặp được người thật sự yêu thương em. Còn bây giờ, nếu em không muốn ký, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi đơn ly hôn đơn phương.”
Gia Bảo lạnh lùng đứng dậy, đặt tờ đơn thuận tình ly hôn lên bàn đã có chữ ký của mình. Anh cất tờ còn lại vào cặp sách, sau đó bước ra khỏi phòng một cách bình thản. Có lẽ anh đã quyết định vứt bỏ tất cả.
“Anh đi làm sớm vậy?”
“Vâng, có chút việc riêng. À, tối nay có việc, có thể sẽ không về nhà. Mẹ đừng chờ tôi.”
“Đi đâu mà không về?”
“Việc quan trọng. Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ quay lại.”
Bà Nhung thấy thái độ của con trai lạ quá. Có vẻ như anh đang chuẩn bị cho một việc gì đó quan trọng. Nhưng bà không dám hỏi. Gia Bảo chỉ chào mẹ một cách thoáng qua rồi rời khỏi nhà một cách quyết đoán.