Nhân duyên khó tránh chương 11 | Ghen tức
- Ồ… Để xem đã!
- Anh Tuấn Anh bận lắm! Hai anh em mình cứ chủ động thôi ạ!
Tuấn Anh vừa mới trả lời để xem đã thì chẳng ai như Ngọc Nhi lại xen vào một câu quá vô tư để rồi Chiến cũng hùa cùng trêu bạn mình:
- Ừ. Làm Sếp như cậu ấy thì bận là đúng rồi!
- Hai người có vẻ không muốn tôi làm phiền thì phải?
Giọng Tuấn Anh có chút không thoải mái cất lên thì Ngọc Nhi nhìn anh khó hiểu:
- Anh nói vậy là ý gì?
- Là gì có cần anh phải nhắc lại?
- Em không hiểu?
- Thôi! Mai hai người cứ yên tâm, tự nhiên ăn sáng uống cafe đi, không ai làm phiền đâu, xem ra Thanh Tuyền cũng tìm được đối thủ rồi nên vấn đề sợ có kì đà cản mũi cũng được bỏ qua nhé!
Nhắc tới Thanh Tuyền thì cả ba hướng mắt nhìn về phía trước, hai người to xác thế nhưng cứ như trẻ trâu, hết đấu khẩu rồi đến động chân tay, mà Thiên Sơn đúng kiểu gặp oan gia ngõ hẹp luôn…
Ngọc Nhi nhìn hai người bọn họ lời qua tiếng lại mà cười không khép được miệng, rồi từ đó cho tới lúc mọi người chia tay về nhà vẫn thấy cô còn cười thì Tuấn Anh khó chịu lên tiếng nhắc nhở:
- Cười ít thôi!
- Vui cũng không được cười à?
- Được! Nhưng đây là cười quá thấy giống bị hâm lắm!
- Ơ…
Không để cho Nhi kịp ơ a gì thêm thì Tuấn Anh đã tiến thẳng về hướng phòng của mình nhưng đó là Nhi chưa kịp nói chứ Tôm thì mau miệng lắm. Thằng bé làm đúng như lời dặn dò của Thanh Tuyền, nó lần này phát huy tài năng mè nheo rất thành thục:
- Bố ơi… Bố không ngủ cùng con ạ?
- À… Giờ bố bận xíu nên con ngủ với mẹ trước đi nhé!
- Không… Con thích ngủ với cả bố và mẹ…Con muốn bố ngủ cùng cơ…
Với đứa con trai bé bỏng này thực sự Tuấn Anh chưa bao giờ cứng rắn được, lại lần nữa anh chịu đầu hàng vô điều kiện.
- Được rồi… Được rồi… Con về phòng với mẹ làm vệ sinh cá nhân trước đi rồi bố qua liền.
- Bố nhanh lên nhé bố!
- Ừ.
Trong lúc Tuấn Anh vẫn còn lề mề đi tới đi lui trong phòng của mình thì đã nghe tiếng gõ cửa rầm rầm bên ngoài rồi sau đó là tiếng gọi của Tôm vang lên:
- Bố ơi… Bố xong chưa ạ?
- Ồ… Bố đây…
- Bố làm gì mà lâu thế? Con đánh răng xong rồi đấy ạ!
- Ừ…Bố ra đây!
Tuấn Anh vừa ra mở cửa là thằng bé kéo tay liền khiến anh cũng vội vàng theo sau con trai, hai bố con vào tới trong phòng thì thấy Nhi đang thoa kem dưỡng da lên người tự nhiên Tuấn Anh lại có chút lúng túng nên húng hắng nói:
- Anh… Anh với con nằm ngủ trước nhé!
- Vâng.
Ngọc Nhi cũng quen với kiểu mè nheo của con và mỗi lần như này thì hai người lại vô tư phá vỡ quy tắc trước đó từng thống nhất. Cô không nghĩ nhiều mà theo thói quen trả lời rất tự nhiên, sau đó lại tiếp tục làm công tác chăm sóc da cho xong rồi mới leo lên giường nằm. Có điều bữa nay thấy Tuấn Anh im im không nói chuyện như mọi khi thì cô tò mò hỏi:
- Sao nay im vậy?
- Thì phải im cho ông tướng con ngủ chứ!
- Thế mà em lại tưởng anh đang ngại vì nghĩ cho bạn gái chứ?
- Luyên thuyên. Bị mắng là lắm chuyện, luyên thuyên nên Ngọc Nhi bĩu mỗi chả thèm nói nữa, cô nằm quay người về phía trong nhắm mắt ngủ thì lúc sau nghe giọng Tuấn Anh trầm xuống hỏi:
- Em đang có ý với bạn anh thật đấy à?
- Ý gì! Lặng im cho con ngủ!
- Nó ngủ say rồi!
- Vậy anh về phòng bên kia ngủ đi!
Trước khi trả lời câu hỏi của Ngọc Nhi, Tuấn Anh đã chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Nếu có tình cảm giữa họ, việc Ngọc Nhi ở lại nhà anh có vẻ không phù hợp, đặc biệt là khi Chiến là bạn thân của anh từ thời cấp ba. Không ai chấp nhận được việc bạn gái ở nhà của một người đàn ông, dù cho họ có quen biết nhau. Sau cùng, Tuấn Anh quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
- Nếu em có mối quan hệ gì với Minh Chiến, anh không thể đồng ý để em ở lại nhà anh!
Ngọc Nhi bất ngờ bật dậy, đặt câu hỏi:
- Anh nói vậy là ý gì? Anh muốn chiếm đoạt con vợ của em phải không?
- Không phải vậy!
- Vậy thì ý anh là gì?
- Anh đang nghiêm túc và suy nghĩ về em, không phải vì muốn chiếm đoạt con vợ cho riêng mình. Nếu em chưa có ai hay chưa thích ai, việc ở chung nhà với anh là không vấn đề gì. Nhưng nếu có tình cảm với Chiến và ở lại đây, không thuận tiện và cậu ấy cũng sẽ không vui.
- Anh nói thế lại không nghĩ tới bản thân, anh và chị Trâm cũng đang hẹn hò mà anh vẫn thông cảm đấy thôi? Với…
Ngọc Nhi cố gắng giải thích, nhưng Tuấn Anh chen ngang:
- Anh và Trâm đã chia tay từ lâu, còn em thì khác!
- Khác sao? Ơ… này… Chưa nói xong mà anh đi đâu vậy?
- Đi ngủ thôi, còn đi đâu nữa!
- Chờ đã! Anh… Anh và chị Trâm chia tay rồi à?
- Ừ.
Ngọc Nhi không muốn giải thích nhiều, Tuấn Anh ừ đại và cô nghĩ vì chuyện cô đến ở đây mà họ chia tay nên cô áy náy nói:
- Có phải vì em ở đây mà anh và chị Trâm chia tay không?
- Không phải vì cái gì cả! Ngủ đi!
- Nếu là vì em thì em xin lỗi nhé!
- Đã nói không phải, không cần xin lỗi!
- Không phải thì không phải, sao phải nóng nảy với em vậy?
Thấy mình hơi nóng tính hơn bình thường, Tuấn Anh vội lấp liếm:
- Ai bảo em cứ nhì nhằng nói mãi.
- Thế không phải thì đừng có đuổi khéo em đi đấy vì em và anh Chiến chỉ là anh em tinh thần thôi!
- …!!!
Nhìn mặt Tuấn Anh có vẻ không hài lòng, Ngọc Nhi tưởng anh không nghe rõ nên cô cẩn thận nhắc lại từng từ một:
- Em và anh Chiến không có gì! Anh nghe rõ chưa?
- À… Ờ… Nghe rồi.
- Nghe rõ rồi thì từ nay cấm đuổi khéo em! Chúng ta giữ vai trò là bố mẹ để cùng chăm sóc con, tốt nhất là anh đừng có ý định cướp con về cho riêng mình đó!
- Biết rồi.
- Biết thì về phòng bên kia đi! Nhớ chốt cửa luôn nhé!
- Có ma nào vào mà phải chốt!
- Ừ, có ma đấy nên chốt vào giúp em. Nói lắm!
Ha ha…
Khi cánh cửa đóng hẳn, Ngọc Nhi vẫn nghe thấy tiếng cười ha hả của Tuấn Anh. Có chút khó hiểu, nhưng Nhi chỉ lẩm bẩm rằng anh ta là đồ hâm và sau đó cô tiếp tục điều chỉnh tư thế để nằm thoải mái. Tuy nhiên, cô không hiểu tại sao sau một thời gian nằm, cô lại không thể ngủ và hình ảnh của hai người va chạm cùng với mùi nước hoa của Tuấn Anh cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không thể yên tâm.
Quay người từ bên này sang bên kia, Ngọc Nhi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, khiến cô cảm thấy bực mình. Dù cô thử đặt gối lên đầu, nhưng vẫn không tạo nên sự thoải mái. Cuối cùng, để có thể yên tâm, cô quyết định bật nhạc và đeo tai nghe.
Cứ nghĩ rằng đêm nay sẽ trôi qua suôn sẻ, nhưng giữa đêm, con trai bất ngờ giật mình tỉnh dậy. Không thấy Tuấn Anh nằm cạnh, đứa trẻ bắt đầu mè nheo, khóc lóc, buộc Ngọc Nhi phải gọi anh qua. Một lần nữa, họ nằm chung trên chiếc giường, nhưng lần này, Ngọc Nhi chính thức mất giấc ngủ. Tiếng trở mình và thở dài nhỏ làm cho Tuấn Anh cũng không thể yên bình:
- Sao thế? Khó lấy lại giấc à?
- À… em sắp ngủ rồi!
- Nếu khó ngủ quá thì để anh về bên kia!
- Thôi, anh nằm lại đi, chứ mất công nó tỉnh dậy không thấy anh, lại khóc ầm lên là xong, ảnh hưởng tới bố mẹ anh.
- Vậy để anh ra ghế ngủ!
- Thôi khỏi! Thực sự, những điều khó khăn hơn em đã trải qua, nếu anh không để ý thì em cũng không nghĩ gì, huống hồ chúng ta cũng không phải lần đầu.
Sau đoạn hội thoại đó, cả hai im lặng. Tưởng như mọi người đều đang bắt đầu giấc ngủ sâu, nhưng đột nhiên, Ngọc Nhi có vẻ lạnh cổ. Cô ho một tràng dài và Tuấn Anh không thể không quan tâm:
- Tối nay em uống nhiều nước lạnh à?
- Không… khụ khụ… em không có uống.
Ngọc Nhi nói giữa tiếng ho, Tuấn Anh bất ngờ ngồi dậy và hỏi:
- Em đau họng hay thấy rát họng không?
- Không ạ! Chỉ là tự nhiên em thấy ngứa cổ nên ho thôi!
Sau một thời gian, khi Nhi vẫn tiếp tục ho, Tuấn Anh sốt ruột nhắc nhở:
- Hay em mặc thêm cái áo cổ vào đi, giữ ấm đi!
- Anh cứ nằm xuống ngủ đi! Em chỉnh điều hòa rồi, chẳng bao giờ ho nữa!
Tuấn Anh không nói nhiều nữa mà đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc sau, anh quay lại với một cốc nước màu vàng nhạt trên tay:
- Uống cái này đi! Mọi khi, Tuấn Huy và Tuấn Phát thấy mẹ anh lấy cho cả hai đứa nó uống.
- Gì vậy ạ?
- Chanh đào ngâm mật ong, anh pha ra rồi, không khó uống đâu!
- Em cảm ơn!
Tuấn Anh gật đầu và nhấc lên ý định nằm xuống bên cạnh con trai, nhưng sau đó anh nghĩ lại. Thay vào đó, anh đi kiếm một chiếc khăn và đưa cho cô:
- Quấn cái này vào cổ để giữ ấm đi!
- Thôi, khó chịu lắm, em không quen.
- Thế thì để ho như cuốc kêu à?
- …!!!
Khi thấy Ngọc Nhi vẫn ngồi im không định quấn khăn, Tuấn Anh lên tiếng đe dọa:
- Em có làm không hay để anh giúp?
- Để em tự làm.
- Mẹ trẻ con rồi còn làm nũng!
- Hâm à! Em làm nũng hồi nào?
- Không biết tự chăm sóc bản thân thì là làm nũng chứ còn gì nữa.
- Khiến anh giúp em sao mà mắng người ta làm nũng? Mà nếu có làm nũng cũng không phải với anh!
Lời nói của Nhi mỗi lúc một nhỏ dần, nhưng Tuấn Anh nghe không sót một từ nào. Tuy nhiên, lúc này anh không muốn để cô dẫn đầu nữa, chỉ nhanh chóng đề xuất:
- Phiền phức rồi, anh đi về bên kia ngủ đi!
- Anh đi thì được thôi, nhưng nếu con thức dậy lần nữa thì mặc kệ em nhé!
Ngọc Nhi mới lẳng lặng quấn khăn vào cổ và nằm xuống. Sau một thời gian, khi cơn ho cô giảm và cảm giác thoải mái trở lại, cô lại muốn bày tỏ lòng biết ơn với người đồng hành bên cạnh.
- Tuấn Anh? Tuấn Anh?
- Không ngủ đi, gọi gì?
- Đồ của mẹ anh tốt thật đấy!
- Hết ho rồi thì ngủ đi! Đang lim dim lại gọi!
- Em tưởng anh chưa ngủ nhưng lim dim rồi thì ngủ tiếp đi!
Bị đánh thức giữa đêm, Tuấn Anh bực bội quay sang mắng Nhi:
- Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, cứ lảm nhảm. Mai anh phải đi làm sớm chứ không ai rảnh như em có thừa thời gian rủ người khác đi ăn sáng, uống cafe đâu.
- Ơ… Anh lại làm sao vậy? Em tưởng anh chưa ngủ thì muốn cảm ơn thôi mà!
- Sao trăng gì? Không khiến cảm ơn!
- Được rồi! Là em sai! Không nói nữa, em đi ngủ đây!
- Tốt nhất là ngủ đi!
- Đồ điên! Đồ hâm hấp…
- Còn lẩm bẩm nữa cho biết tay đấy!
- Thách đó!
Miệng nói đi ngủ nhưng Nhi vẫn lẩm bẩm đáp trả Tuấn Anh. Đã thế, cô không chỉ to gan mắng anh là đồ hâm hấp mà còn thách thức, khiến bản tính đàn ông của Tuấn Anh như bị kích động. Chưa đầy ba giây, anh đã chồm tới áp sát Nhi làm cô ngừng lại và hét lên:
- Anh… Anh tính làm gì?
- Vừa mới thách thức đấy!
- Em… Em nói gì đâu…
- Đêm hôm không ngủ cứ lải nhải như tụng kinh, muốn thức nguyên đêm không hả?
- Hâm à mà thức nguyên đêm? Tránh ra cho em đi ngủ!
- Phải bịt mồm em mới được!
Chụt…
Lúc đó, chỉ là lời nói chơi, suy nghĩ thoáng qua, nhưng mà bất ngờ hành động lại là thật. Tuấn Anh cúi xuống chặn miệng Nhi bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, khiến cô đứng hình mất và hét lên:
- Anh bị điên à? Sao anh dám…
Lỡ đâm lao thì phải theo lao. Tuấn Anh mặt dày nói lại Nhi:
- Còn nói nhảm nữa thì hôn cho phát nữa đấy!
- Em sẽ giết anh!
- Giết thì Tôm không có bố à?
- Kiếm bố khác cho nó!
- Em dám?
- Sao lại không?
Lần này không phải là do tình huống xui xẻo hoặc do mất điện nữa, cũng không phải vì sự rụt rè. Tuấn Anh đã có ý định làm vậy từ trước. Khi cặp môi lần thứ hai chạm vào nhau, anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh, bất giác anh rời đi, nhưng lúc đó Nhi đẩy anh ra mạnh mẽ:
- Anh quá đáng!
- Còn nói nhảm nữa thì cho biết quá đáng luôn đó!
- …!!!
Nhi hậm hực, nhưng không dám đưa ra ý kiến nào thêm, chỉ quay lưng và đi vào phòng ngủ. Tuấn Anh thì mạnh mẽ nói dọa, nhưng thực sự, khi cánh môi lần thứ hai chạm nhau, anh cảm thấy trái tim mình đang hoạt động không đều, rối bời…
Bé Tôm đã ngủ say, nhưng hai người lớn thì không thể chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ, cả hai mới bất ngờ giật mình tỉnh giấc. Lần thứ hai, lại chỉ còn lại hai người lớn. Hôm nay, họ không cuống cuồng tìm kiếm như lần trước, nhưng chắc chắn rằng lúc này ông bà nội đã giúp bé Tôm ăn sáng. Cả hai bình tĩnh chuẩn bị vệ sinh cá nhân và đi xuống nhà.
Khi bước ra khỏi cầu thang, Minh Chiến gọi điện thoại thông báo rằng anh sắp đến cổng nhà. Nhi đáp lại và cho biết cô đang đợi anh em họ. Nhưng bất ngờ, Tuấn Anh hỏi Nhi:
- Em tính đi một mình à?
- Thế em không đi một mình thì đi mấy mình? Anh hỏi vậy à?
- Ờ… Thì…
Không để Tuấn Anh nói xong, Nhi tự dưng quay lại và mắng anh:
- Anh cũng tài thật! Bạn thân ít khi xuống đây mà không giảm chút thời gian đón tiếp. Thực sự, em không hiểu công việc của anh bận như thế nào!
- Em biết gì mà nói nhiều thế!
- Vâng, em không biết thì đừng nói nhiều, em đi trước nhé!
- Đúng rồi! Em giờ chỉ nghĩ tới đi chơi chứ nghĩ gì đến con đâu. Không sao! Em cứ đi đi, anh ở nhà trông thằng bé cho!
- Anh sao vậy? Tự nhiên lại nói ý em kiểu đó?
- Chả sao cả!
Mặc dù ông bà nội của Tôm thường xuyên không có mặt để chăm sóc thằng bé, do vẫn đang làm việc, nhưng hằng ngày cô vẫn sắp xếp công việc và nhờ đến sự giúp đỡ của hai chị hoặc ông bà ngoại. Tuấn Anh từ trước đến nay chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi việc này. Nhưng lần này, anh lại nói với giọng điệu khó chịu. Mặc dù Ngọc Nhi không thể hiện sự bất bình, cô vẫn nhã nhặn đưa ra lời nói:
- Anh bận công việc thì cứ đi. Em sẽ đưa thằng bé về bà ngoại!
- Không cần phiền ông bà! Anh có thể tự chăm con!
- Nếu anh có thời gian chăm sóc con mà không làm ảnh hưởng đến công việc, thì hãy làm một cách vui vẻ, đừng tỏ thái độ với em như thế, không công bằng đâu!