Nhân duyên khó tránh chương 14 | Kỳ đà cản mũi

18/01/2024 Tác giả: Hà Phong 117
  • Anh nói rất thật đấy!
  • Bớt nhây đi!
  • Có cần anh chứng minh cho em thấy lời nói của anh hoàn toàn nghiêm chỉnh không?
  • Anh…

Càng nói càng xa nên Nhi không lên tiếng nữa, cô làm hành động kéo cao chăn muốn kết thúc câu chuyện thì Tuấn Anh biết ý cũng không làm phiền nữa, chỉ là khi hai người chính thức im lặng rồi lại không thể vào giấc được.

Cả hai quay mỗi người một phía nhưng do không ngủ được nên cùng xoay người lại về phía con ôm lấy thì vô tình cầm vào tay nhau. Trước đó những va chạm kiểu này đều không có ý gì nhưng từ lúc Tuấn Anh bất ngờ nói ra ý định của mình thì Nhi có chút không tự nhiên, bàn tay cô vội rụt lại, giọng lắp bắp nói:

  • Anh… Anh ôm con ngủ đi!
  • Sao thế? Có chạm vào tay anh em cũng ngại à?
  • Ngại gì mà ngại. Chỉ là nằm như này không thoải mái cho con. Mà thôi không nói nữa, anh ôm thằng bé ngủ đi!

Biết cô ngại ngùng nên Tuấn Anh cũng không gặng hỏi thêm nữa, có lẽ đoạn đường đến với cô còn khá xa nên anh cần phải kiên trì và cố gắng hơn nhiều nữa mới mong cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh.


Ngọc Nhi nói cho bé Tôm ở lại nhà bố mẹ chơi nửa tháng nhưng mới được một tuần thì bà Hằng đã lên tiếng đuổi khéo:

  • Chiều này Tuấn Anh nó đi làm về thì hai đứa đưa thằng bé về bên kia đi!
  • Sao vậy mẹ? Con khó khăn lắm mới đón được Tôm sang đây chơi lâu lâu đấy, con có phải đi lấy chồng đâu mà mẹ lại đuổi con về bên kia sớm thế ạ?
  • Con nói hay nhỉ? Mẹ đuổi hai mẹ con con bao giờ, là mẹ thấy nhà người ta quý con cháu, nhớ thằng bé nhưng lịch sự không nói ra thì mình cũng phải ý tứ, biết điều mà tự đưa nó về chứ!
  • Con xin phép ông bà nội Tôm rồi, hai người họ vui vẻ đồng ý, là tại bố của Tôm thích ở đây đấy chứ ai ép!
  • Không nói vậy được, theo mẹ con cứ đưa thằng bé về bên đó đi cho ông bà nội vui, vài hôm nhớ bố mẹ lại đưa nó về đây sẽ hợp lý hơn là đi một mạch như này.
  • Con…
  • Được rồi! Không nói nữa! Con mau chuẩn bị quần áo của thằng bé dần đi!

Bà Hằng nói xong liền rời đi, để lại Nhi một mình chỉ biết thở dài, dù chưa muốn về lại nhà Tuấn Anh nhưng chẳng còn cách nào khác là làm theo lời mẹ nói, cô chán nản đi lại tủ thu dọn quần áo của hai mẹ con cho vào túi, vừa làm cô vừa lẩm bẩm trách mẹ nỡ đuổi cô về bên kia sớm thì đúng lúc Tuấn Anh và bé Tôm đi vào phòng. Có chút ngạc nhiên vì thấy anh xuất hiện giờ này nên gặng hỏi:

  • Sao anh về sớm vậy? Trốn làm à?
  • Không trốn mà là về lo việc quan trọng!
  • Việc gì mà quan trọng hơn cả công việc của anh vậy?
  • Gia đình!

Từ một người kiệm lời, ham việc nhưng mới qua một thời gian chưa lâu Tuấn Anh đã thay đổi đến chóng mặt. Vẫn biết người như anh coi trọng tình thân gia đình nhưng lí do này có chút không thuận thì phải. Nhi nghe rõ câu trả lời rồi nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt chưa tin lắm thì Tuấn Anh như đọc được suy nghĩ của cô mà thản nhiên nhắc lại và nhấn mạnh:

Gia đình luôn là điều anh quan tâm hàng đầu, và đối với anh, em cùng con chính là tương lai gia đình của anh!

Câu nhấn mạnh này khiến cô gái trở nên mạnh mẽ, bỏ ngoài tai những lời tán tỉnh từ trước đến nay, nhưng không tránh khỏi cảm giác xáo động, làm hành động tự nhiên của Nhi bị chậm lại. Tuấn Anh hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn tiếp tục tấn công một cách bình thản:

  • Còn em? Em có đồng ý xây dựng gia đình này không?
  • Anh… Anh đang nói gì thế?
  • Em muốn chúng ta sống hạnh phúc, đầy đủ, thì hãy thử chấp nhận anh đi! Cậu Chiến hoặc những người khác không phải là sự lựa chọn cho em và đặc biệt không phù hợp với bé Tôm.
  • Anh… Anh lấy đâu mà tự tin nói như vậy?
  • Anh chỉ nói thẳng mà thôi!

Nhi không thể tin vào những gì vừa nghe, càng ngày càng thấy Tuấn Anh quá táo bạo. Nhưng không, phải nói là mặt dày của anh khiến cô bị tấn công mạnh mẽ hơn. Cô không muốn nghe những lời rỗng tuếch, nhảm nhí, và đặc biệt là không có ý định kết hôn với ai cả. Vì vậy, cô lên tiếng từ chối:

  • Xin lỗi anh! Chúng ta không thể tạo ra một gia đình thực sự. Nếu anh thực sự tốt với em, hãy để em nuôi con được không?
  • Em thích Chiến?
  • Không!
  • Em không hài lòng với Hạ Trâm?
  • Cũng không!
  • Em yêu người khác?
  • Chẳng hề!
  • Vậy anh sẽ đợi em! Chờ đến khi em sẵn lòng chấp nhận anh!

Tuấn Anh không đùa, anh hoàn toàn nghiêm túc. Ánh mắt sắc như dao và quyết đoán cho thấy anh thực sự muốn cô làm gia đình. Tuy nhiên, Nhi không có cảm giác tình yêu, ngoài việc công nhận anh là người bố tốt, cô không có ý định kết hôn với ai.

  • Đừng phí thời gian với cô gái như em!
  • Em có đủ phẩm chất làm vợ theo anh!
  • Chúng ta không hợp nhau!
  • Không có cô gái nào yêu thương con anh như em!
  • Anh nói như vậy là chưa đúng! Mẹ anh không phải là minh chứng, phải không?
  • Mẹ Dung là trường hợp đặc biệt, đó là ngoại lệ, để anh an tâm cho con trai chúng ta, lựa chọn vẫn là em!

Câu nào Tuấn Anh nói, Nhi đều bất lực, không biết phải đối đáp thế nào. Cô tập trung soạn đồ để tránh gặp phải những cuộc trao đổi khó khăn, nhưng Tôm lại là người tiếp theo phải đối mặt:

  • Mẹ Nhi ơi, mẹ Nhi? Bố Tuấn Anh nói tối nay đưa mẹ con đi ăn và chơi đấy ạ!
  • Ăn ở nhà được rồi con.
  • Bố bảo cả nhà phải đi cùng nhau mới vui, con thích đi chơi lắm mẹ Nhi ạ!
  • Hôm khác mình đi sau, hôm nay về ăn cơm với ông bà nội thôi!

Tôm vì còn nhỏ nên không biết cách đối đáp, chỉ làm bộ mặt buồn thất vọng. Tuấn Anh nhân cơ hội này để giúp đỡ con trai:

  • Em không thích anh, anh có thể hiểu. Nhưng tại sao phải làm con buồn thế? Nếu em tiếp tục đối xử lạnh lùng với con như thế này, anh có thể xem xét lại quyền nuôi con của em đấy!
  • Anh chỉ biết trách em đối xử không công bằng với con, còn anh thì luôn đưa ra điều kiện khó khăn như vậy để uy hiếp em à?
  • Anh làm mọi thứ vì con, chứ không phải vì lợi ích cá nhân!
  • Vâng. Anh có lợi thế nên anh muốn nói gì thì nói!
  • Em lại dỗi à?
  • Không có lý do gì phải dỗi, chỉ làm phiền não thêm thôi. Em để công dỗi, nghĩ cách thắng anh!

Câu nói kết thúc khi tiếng kéo khóa va ly kêu rõ thái độ bực bội của Nhi. Tuấn Anh không giận, chỉ tủm tỉm cười và nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc của mình. Bà Hằng, thấy gia đình ba người ra về, hỏi thăm vui vẻ:

  • Cu Tôm về ông bà nội rồi, nhớ sang ông bà ngoại chơi nhé!
  • Vâng! Mấy hôm nữa con lại sang với ông bà ạ!
  • Về nhà, Tôm phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, bố mẹ nghe chưa?
  • Vâng ạ.
  • Cháu giỏi lắm! Bà thơm cái nào!

Tôm ngoan ngoãn để bà Hằng thơm vào má rồi ôm ông bà nội. Khi ông Khương tạm biệt xong, Tuấn Anh xin phép:

  • Cháu đưa hai mẹ con về nhà, khi nào nhớ thằng bé sang chơi!
  • Ừ. Mấy đứa về sớm, đừng làm ông bà bên đó chờ!
  • Vâng ạ! Cháu chào cô chú!
  • Ừ.

Trên đường về, Nhi và Tuấn Anh im lặng, chỉ có Tôm liên tục hỏi những câu khác nhau. Cho đến khi xe đỗ trong sân, Tôm mới ngừng lại.

Vợ chồng Kiên Dung biết Tôm về nhà, họ cũng tan làm từ sớm. Khi thấy thằng bé xuống xe, hai người ôm nó liền, Tôm thơm rối rít và nói nhớ thương:

  • Ông bà ơi, con nhớ ông bà nhiều lắm ạ!
  • Ông bà cũng nhớ Tôm nhiều! Sao rồi? Sang bà ngoại có ăn ngoan không? Có hư với ông bà không nhỉ?
  • Con ngoan lắm ông ạ! Con ăn hết hai bát cơm, rồi đi ngủ đúng giờ cùng bố mẹ nữa ạ!
  • Tôm giỏi thế này thì ông bà phải thưởng thôi nhỉ?

Thằng bé háo hức gật đầu, và Thùy Dung thấy Tôm giống hệt Bảo An ngày bé, cười tủm tỉm. Rồi cô quay sang nói với Tuấn Anh:

  • Hai đứa, lên chuẩn bị đồ đi để mẹ tắm cho thằng bé. Tối nay cả nhà ra ngoài nhà hàng ăn cơm!
  • Vâng ạ!

Ngọc Nhi theo Tuấn Anh lên tầng và chuẩn bị quần áo cho hai mẹ con. Trước khi đi tắm, cô định mặc một bộ váy sang trọng, nhưng sau cùng lại chọn một bộ trang phục nhẹ nhàng hơn và chỉ đánh chút son dưỡng môi.

Mọi người đã sẵn sàng và chia ra hai xe vì nhà đông người. Ngọc Nhi định đưa con trai lên xe của Tuấn Anh, nhưng thằng bé lại muốn đi với ông bà nội. Cuối cùng, chỉ có hai người đi riêng.

Quãng đường đến nhà hàng không xa, nhưng sự im lặng khiến thời gian trôi chậm. Tuấn Anh nghĩ rằng để Nhi chủ động mở lời sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy anh quyết định nói trước:

  • Em có vấn đề gì không thoải mái đi riêng với anh không?
  • Không có!
  • Sao em im lặng thế?
  • Anh có chuyện gì thì kể, em sẽ lắng nghe. Còn em thì không có chuyện gì mới cả!
  • Chuyện nhà hàng thế nào?

Nhi nhớ là sang tuần phải lên Hà Nội, cô quyết định thông báo ngay để mọi người biết, tránh việc bảo đến ngày đi mới nói.

  • À… Em có chuyện này muốn nói với anh!
  • Chuyện gì vậy?
  • Sang tuần em lên Hà Nội hai ngày. Nếu anh và bố mẹ anh bận, em sẽ gửi con về bà ngoại nhé!
  • Em lên kiểm tra nhà hàng ở đó à?
  • Vâng.
  • Em không tin vào khả năng quản lý của nhân viên anh thuê à?

Nhi tin tưởng vào khả năng tuyển dụng nhân viên của Tuấn Anh. Anh ta là người kinh doanh chính hiệu, doanh thu hàng tháng của cô rất tốt. Cô chỉ muốn kiểm tra một lần, đó cũng là tài sản của mình.

  • Em tin cách anh quản lý. Nhưng đã lâu em không kiểm tra, nên muốn lên một chuyến để xem xét.
  • Vậy, anh sẽ đi cùng em!
  • Không cần đâu! Em tự đi được mà!
  • Anh muốn đảm bảo mẹ con trai anh không gặp khó khăn gì. Em yên tâm thì anh mới yên tâm!
  • Anh… Anh nói như thế để làm gì?
  • Quyết định của anh đó! Đến nhà hàng rồi, em xuống đi!

Tuấn Anh tắt máy và xuống xe. Nhi cũng đi thẳng vào nhà hàng mà không nói gì. Thùy Dung nhận ra có vấn đề giữa hai người, vì vậy bắt anh lại hỏi:

  • Sao vậy? Hai đứa vẫn chưa làm lành à?
  • Dạ không phải, có chuyện khác mẹ ạ!
  • Chuyện gì vậy? Kể mẹ nghe!
  • Con tỏ tình với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không chấp nhận. Có lẽ bóng ma quá khứ khiến Nhi không dám mở lòng cho một mối quan hệ mới!
  • Mẹ nghe Thiên Sơn kể lại chuyện của con và Nhi, mẹ hiểu tâm trạng của bé nhưng mẹ tin có cách khiến người bị tổn thương cảm thấy yên tâm.

Tuấn Anh nghe mẹ Dung nói như vậy, anh nhanh chóng hỏi:

  • Mẹ bày cách cho con đi!
  • Chỉ có sự chân thành mới khiến những vết thương của bé nhanh lành, và mẹ tin con thừa sức làm được điều đó!
  • Con hiểu rồi ạ!
  • Cố lên!

Tuấn Anh đã lên kế hoạch tỏ tình với Nhi, nhưng mỗi lần anh muốn thực hiện ý định của mình thì luôn xảy ra sự cố. Lần này anh không muốn đối mặt với hai người gây tổn thương cho Nhi cũng như không muốn tranh cãi với Hạ Trâm. Anh cố tình đi nhanh vào nhà hàng, nhưng Hạ Trâm kịp thời gọi anh lại:

  • Tuấn Anh?

Cô ta lại đi nhanh hơn anh và đứng trước mặt mẹ con anh, hồn nhiên chào hỏi:

  • Chào cô! Em chào anh!
  • Chào…

Thùy Dung hiểu ý và quyết định vào trước để con trai và bạn gái tự quan hệ. Hạ Trâm tỏ ra vui vẻ và chủ động nói chuyện với Tuấn Anh:

  • Cả nhà anh đi ăn cơm nhé?
  • Được đấy!
  • Em buồn quá, nên em cũng tới đây ăn. Anh có thể mời em ăn cùng mọi người không?

Anh phải đồng ý miễn cưỡng:

  • Được chứ!
  • Em cảm ơn anh!
  • Đi thôi!

Anh và Hạ Trâm vào nhà hàng cùng nhau. Cô ta cố tình muốn trêu Nhi bằng cách đề cập đến sở thích ẩm thực của Tuấn Anh:

  • Nhi à, em gọi món cua rang me cho anh Tuấn Anh nhé, anh ấy thích món đó lắm đấy!
  • Được chị!
  • À, thêm một phần ngán hấp và mực nấu chua nữa nhé, hai món này mỗi lần đi ăn chúng ta đều gọi!
  • Vâng, nhân viên đã ghi lại. Còn gì nữa không chị?
  • Gỏi cá Song nữa nhé!
  • Được!

Hạ Trâm còn thêm nữa để chọc Nhi:

  • Anh chị gọi thêm món này mỗi lần ăn đó!

Nhi chỉ trả lời lạnh lùng:

  • Dạ, nhân viên đã ghi rồi. Chị còn muốn thêm gì nữa không?

Khi Nhi đặt món cho mọi người, Thùy Dung cũng nhẹ nhàng hỏi:

  • Cháu gọi món Tôm nõn sốt chua ngọt và cá hồi cho hai ông bà nhé. Phần cá hồi cháu sẽ nhắc nhân viên không cho hạt tiêu vào!
  • Hai ông bà ăn như thế nào cũng được. Mấy đứa còn muốn gì thêm thì cứ gọi!
  • Được, cháu gọi món cơm cuộn và sườn cừu nướng cho bọn trẻ. Hai ông bà ăn thêm gì thì cháu cũng gọi nữa nhé?
  • Đủ rồi, cháu ăn theo ý của mình!
  • Dạ, cháu ăn cùng cả nhà là được ạ!

Mặc dù Bảo An đã hiểu ý của anh trai và cố gắng giữ cho tình hình trở nên thoải mái hơn, nhưng sự khác biệt giữa cách Hạ Trâm và Nhi đặt món vẫn rõ ràng. Hạ Trâm chỉ quan tâm đến sự sành điệu và thể hiện bản thân, còn Nhi luôn chú ý đến sự quan tâm đến người khác. Thùy Dung và Trung Kiên, mặc dù nhận ra sự khác biệt này, nhưng họ chỉ im lặng đánh giá trong lòng. Bảo An thì vẫn vui vẻ, năng động và khôn khéo, hiểu rõ cảnh người và quyết định không làm trầm trọng tình hình bằng cách giữ cho mọi người cảm thấy thoải mái…

Bài viết liên quan