Nhân duyên khó tránh chương 21 | Khẳng định mối quan hệ

19/01/2024 Tác giả: Hà Phong 203

Nghe Tôm nhanh nhảu giới thiệu, Nhi và hai bạn tiếp tân đều bất ngờ, cô, sau giây phút bàng hoàng, vội nhìn con trai, nhưng con trai dường như không quan tâm và tiếp tục nói:

  • Cô xinh đẹp ơi, phòng của bố cháu ở đâu ạ?
  • À…

Các bạn tiếp tân vẫn còn bất ngờ chưa kịp trả lời thì đúng lúc tiếng thang máy kêu lên. Tuấn Anh từ trong đó bước ra, Nhi và hai bạn nhân viên cũng không kịp lên tiếng vì thằng bé đã chạy tới hét lên:

  • Bố ơi, bố ơi…
  • Từ từ, đừng ngã con!
  • Bố ơi, bố cho Tôm lên phòng của bố đi ạ!
  • Ừ. Đợi bố chút!

Tuấn Anh đưa tay bế Tôm, tay kia dắt Nhi vào trong thang máy. Lúc này Nhi mới phản ứng.

  • Sao nãy anh lại giới thiệu em như vậy?
  • Theo em, anh nên giới thiệu như thế nào khi con trai gọi anh là bố?
  • Nhưng em rõ không phải vợ anh.
  • Đừng nghĩ nhiều, thực ra đó chỉ là cách gọi thay mẹ của Tôm thôi.
  • Anh…
  • Được rồi, đừng tranh luận nữa không con lại tưởng mình cãi nhau. Em đừng nghĩ nó bé không biết gì, thực ra nó biết cả đấy!
  • Đúng là cái đồ cơ hội!

Nhi làu bàu mắng Tuấn Anh nhưng anh không cãi lại, chỉ tủm tỉm cười rồi bế thẳng Tôm vào phòng làm việc của mình. Thằng bé được vào căn phòng rộng rãi, thích chí reo lên:

  • Oa… Bố ơi, cái tivi của bố to thế!
  • Ừ. Con thích xem hoạt hình không, bố mở cho?
  • Con thích Tom và Jerry ạ!
  • Ừ. Đợi bố chút.

Không định ở đây lâu, Nhi ngăn hành động của Tuấn Anh lại.

  • Mẹ con em đi luôn giờ!
  • Cứ để cho con xem một lúc, anh cũng chưa đến giờ họp.
  • Anh cứ chiều con, sáng mới xem một lúc rồi, giờ xem nữa thành nghiện đấy!
  • Nó còn bé, từ từ dạy cũng được. Em cũng ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.

Tuấn Anh bật tivi cho con xong, rót cốc trà đưa cho Nhi:

  • Trà này dễ uống lắm, em thử đi!
  • Vâng.
  • Mà từ lúc anh đi làm em còn buồn nôn không?
  • Không ạ!
  • Nếu mệt quá không đi làm được thì ở nhà anh nuôi!
  • Ai cần anh nuôi!
  • Ừ, không cần cũng đúng. Doanh thu ba nhà hàng cơ mà bà chủ nhỉ?
  • Đừng có trêu em kiểu đó!

Tuấn Anh không thích trêu đùa những người phụ nữ khác nhưng lại thích chọc cho Nhi vui. Cô sau câu nói ấy, mỉm cười rất tươi.

  • Đấy, cứ cười như này có phải xinh không?
  • Em lúc nào cũng xinh.
  • Tự tin nhỉ?
  • Sao lại không?
  • Ừ. Tự tin thế mới đáng yêu.
  • Rót thêm trà cho em đi, nói lắm!

Tuấn Anh rót thêm trà cho Nhi. Vừa xong, đúng lúc Thiên Sơn gõ cửa đi vào.

  • Ơ… Nhi đấy à?
  • Vâng. Em chào anh.
  • Ui… Tôm của chú nay bảnh thế nhỉ?

Bé Tôm gặp Thiên Sơn lần nào là cũng toe toét như vậy.

  • Chú Sơn, chú Sơn…
  • Tôm đang xem gì đấy?
  • Cháu xem mèo ạ!
  • Vui quá nhỉ? Thế Tôm ngồi đây xem đợi bố và chú một lúc nhé, lát bố với chú quay lại được không?
  • Vâng. Bố với chú cứ đi làm đi ạ! Tôm ngồi chơi ngoan ạ!
  • Tôm ngoan lắm!

Nhận thấy Tuấn Anh đã tới giờ đi họp, Ngọc Nhi bảo con:

  • Tôm tắt tivi rồi, về với mẹ đi!
  • Em cứ để thằng bé ở đây chơi, anh chỉ họp tầm một tiếng thôi, lát anh đưa hai mẹ con về bên bà ngoại sau.
  • Thôi, anh còn nhiều việc, cứ để em chủ động cho tiện.
  • Hôm nay anh chỉ có cuộc họp này thôi. Hai mẹ con cứ ở đây đợi anh!

Tuấn Anh nhắc Nhi rồi cầm tập tài liệu cùng Thiên Sơn ra ngoài. Nhi nhìn theo bóng dáng vội vã của anh, thở dài ngồi xuống.

Con trai dán mắt vào tivi vừa xem vừa cười, Nhi một mình uống hết ấm trà, buồn đi vệ sinh. Cô không biết trong phòng làm việc này có nhà vệ sinh và phòng nghỉ riêng cho Tuấn Anh không, nên đi ra ngoài tìm. Nhưng oan ra ngõ hẹp, đến đi vệ sinh cũng gặp người không muốn thấy.

Hạ Trâm cùng họp với Tuấn Anh nhưng vì có điện thoại nên cô ta đi ra ngoài nghe, vô tình lại gặp Nhi ở đây. Kết thúc cuộc điện thoại, cô ta không vào phòng họp ngay, mà cố tình đi vào nhà vệ sinh khiêu khích.

  • Nhi nay đến đây có việc gì vậy? Chị nhớ là công việc của hai người không liên quan đến nhau nhỉ?
  • À… Anh Tuấn Anh quên tài liệu ở nhà, nên em cầm tới giúp thôi.
  • Ồ… vậy à?
  • Em xong rồi, em xin phép đi trước nhé!
  • Ừ. Em cứ về trước đi, không cần đợi anh Tuấn Anh đâu, bọn chị bàn việc cũng chưa biết lúc nào xong.

Nghe giọng chị ta, đã biết có ý, nhưng Nhi không đáp lại, chỉ cười nhẹ và gật đầu rời đi.

Hạ Trâm cố ý đuổi khéo Nhi, nhưng khi thấy cô không đi thẳng ra phía thang máy xuống, mà vào phòng làm việc riêng của Tuấn Anh thì chững lại. Ánh mắt thâm sâu, hằn tia ác độc, cô thầm chửi rủa:

  • Đồ rẻ rách! Mày chờ đi! Tao không bao giờ để mày cướp được anh ấy đâu.

Nhi hứa với Tuấn Anh rồi, nên cô ngồi chờ hết một tiếng, rồi qua thêm nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy anh quay lại. Quyết định không đợi nữa, hai mẹ con bắt taxi đi về bà ngoại. Sau đó, Tuấn Anh mới gọi lại cho cô.

Tín hiệu đã kết nối, giọng Tuấn Anh áy náy nói lời xin lỗi.

  • Anh xin lỗi! Vì có thêm vấn đề phát sinh nên quá giờ hẹn với hai mẹ con.
  • Không sao. Em tự đưa con về được, hai mẹ con cũng sắp về tới nhà bà ngoại rồi!
  • Trưa nay anh có lịch tiếp khách đột xuất, em và con cứ ở bên đó chơi, chiều về anh đón sớm nhé!
  • Anh cứ lo công việc đi! Em chủ động được mà!
  • Chắc chắn chiều anh đón hai mẹ con sớm được! Vậy nha!
  • Vâng.

Hạ Trâm tiến đến phía sau Tuấn Anh trong một khoảnh khắc, cô ta đã lắng nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Nhi, mặc dù bất kể cô có tức giận đến đâu, nhưng trước mặt anh, cô vẫn giữ phong thái tự tin.

  • Anh à! Bây giờ em dẫn khách đi thăm quan nhà máy một lượt nhé. Khi anh xong việc, đến ngay nhà hàng mà em đã đặt ạ!
  • Ừ.

Trong lòng, Hạ Trâm tỏ ra buồn bực và giận dữ đến mức nào, cô căm hận Nhi đến mức nào. Cô nghĩ rằng nếu không có sự xuất hiện của mẹ con Nhi, có lẽ cô và Tuấn Anh đã là một cặp. Vị trí đó nên thuộc về cô, nhưng lại bị Nhi chiếm đoạt, điều này khiến Trâm khó chấp nhận, đặc biệt khi bị thua bại bởi một người con gái kém cô về nhiều mặt. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi Nhi chiếm đoạt vị trí của cô mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Dẫn khách đi tham quan nhà máy và thảo luận về công việc, Hạ Trâm đưa ra đề xuất:

  • Công việc đã hoàn tất, cho phép em hỏi, tối nay là sinh nhật chị, anh Vinh thích món quà gì?
  • Ôi… chúng tôi không quan trọng vấn đề này. Chúng tôi sẽ rất vui chỉ cần bạn đến chúc mừng!
  • Ấy… Đây là lòng tốt của bên em, cho phép em tìm hiểu chút về sở thích của anh Vinh để chúng em có thể chọn món quà phù hợp!
  • Nếu chị Trâm nói vậy thì tôi xin nói thật, nhà tôi rất thích nước hoa!
  • Vâng, em cảm ơn anh! Chúng em sẽ đảm bảo làm cho chị chúc mừng hài lòng!
  • Cảm ơn chị trước nhé!
  • Vâng. Chúng ta đã xong công việc, em xin phép đưa anh ra nhà hàng để dùng cơm ạ!

Trong khi Trâm đi thì Nhi nhận ra đó là cơ hội để cô và Tuấn Anh ở lại cùng nhau. Cô nhanh chóng thay đồ và tiếp tục:

  • Chuyện công việc đã xong, nhưng để em hỏi anh, anh có công việc gấp lên không?
  • À… có một chút việc cần làm, nhưng em đưa anh đi đi, để em chọn bộ trang phục giúp anh!
  • Anh không lo lắng là em làm phiền việc của anh à?
  • Không, em giỏi giang lắm, không làm phiền đâu!

Anh nói như một sự khích lệ, nhưng Nhi cảm thấy anh có vẻ nói thật. Vậy thì hãy mạnh dạn giữ bố cho hai đứa trẻ của mình, vì đó là quyết định đúng đắn.

  • Vậy anh đợi em một chút!

Tuấn Anh rất hạnh phúc khi thấy Nhi đồng ý đi cùng mình, anh mỉm cười tươi tắn, lấy một bộ quần áo ra và hỏi ý kiến cô:

  • Em! Cô thấy anh mặc bộ này được không?
  • Anh chọn bộ kia đi!
  • Vậy cà vạt thì sao?
  • Đợi em thắt giúp anh nhé!

Trong khi Tuấn Anh mặc xong bộ trang phục, anh ngồi xuống ghế để nhìn Nhi trang điểm. Cảm nhận về sự khéo léo của cô trong việc tự trang điểm khiến anh ngạc nhiên. Anh nhớ đến thời kỳ khi Nhi còn nhỏ, làm cha mẹ đơn thân và kinh doanh, nhưng ngay cả lúc đó, cô đã biết cân bằng giữa việc chăm sóc con cái và công việc.

Một bên là người tận tâm trang điểm, một bên ngồi im nhìn mà không rời mắt cho đến khi đồ trang điểm được cất vào góc bàn. Sau đó, Tuấn Anh đổi hướng ánh nhìn.

  • Em xong rồi! Anh để em thắt cà vạt cho!

Nhi nhanh chóng thắt cà vạt cho anh. Trong khi thực hiện công việc này, Tuấn Anh không nhịn được mà đặt một câu hỏi tò mò:

  • Cái tay nhanh thế này, đã thắt cho bao nhiêu người rồi?
  • Nếu tính học sinh thì cũng có đến hai bàn tay, nhưng nếu là người trưởng thành, anh là người đầu tiên.

Anh không thể giấu được sự vui sướng, nhưng cố gắng trả lời bình thường:

  • Anh may mắn vậy à?
  • Ừ. Rất may mắn!
  • Tự tin quá, nhưng cũng khá đẹp!
  • Cảm ơn anh!
  • Còn cái miệng nữa, cũng khéo đấy!
  • Đủ rồi sếp ơi, đừng nói nữa!

Họ lên xe và rời đi. Khi Tuấn Anh rẽ về hướng nhà Hạ Trâm, Nhi giả vờ như không có gì và hỏi:

  • Hôm nay chị Trâm có đi cùng anh không?
  • Có! Nhưng em đừng hiểu lầm, chỉ là lần này hợp tác cùng nhau nên mới đi chung thôi.
  • Em chỉ hỏi thôi, không có ý gì đâu.
  • Ừ.

Trong khi xe tiến về nhà Hạ Trâm, Nhi cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong thái độ của Tuấn Anh và sự ấm áp hơn giữa họ. Những lời nói của anh trở nên gần gũi và thoải mái hơn, không còn khoảng cách như trước đây. Đối với Tuấn Anh, đó là niềm vui, niềm tin và hy vọng lớn lao đang mở ra phía trước.

Khi đến nhà Hạ Trâm, cả hai cùng nhìn thấy Trâm đang đợi sẵn. Trâm mặc chiếc váy sa hoa, rõ ràng là cô ta đang rất mong chờ buổi tiệc tối nay. Tuy nhiên, do tập trung chỉnh sửa váy nên Trâm chưa nhận ra Nhi đang ngồi bên cạnh Tuấn Anh. Khi cô ta quay đầu lên, cửa kính bên ghế phụ lại tự nhiên kéo lên, tiếng chào của Nhi vang lên khiến Trâm giữ nguyên tư thế và khó khăn mới nhận biết được.

  • Ơ… Nhi à?
  • Dạ, chị lên xe đi ạ!
  • À… Ừ.

Hạ Trâm lên xe với bộ mặt căng thẳng, vị trí ngồi ghế phụ mà Nhi chiếm lấy thực sự là một điểm nhấn đau lòng. Cô ta thậm chí đã bỏ qua sĩ diện và mở lời:

  • Anh này! Buổi tiệc hôm nay toàn người lạ, anh không sợ Nhi ngại chứ?
  • Trước lạ sau quen. Có gì mà ngại?
  • Anh nghĩ thế nhưng Nhi không nghĩ vậy, có phải anh ép em ấy đi cùng không?
  • Bọn anh là người một nhà, có gì phải ép! Trước sau gì, Nhi cũng cần làm quen với mấy buổi tiệc như này, hôm nay có cơ hội thì thực hành luôn.

Câu trả lời của Tuấn Anh không chỉ là thông báo vị trí của Nhi trong gia đình mà còn là thông điệp rõ ràng cho cả mọi người. Không còn nghi ngờ, không cần phải theo dõi hay điều tra thêm, mọi thứ đã trở nên chính xác.

Hạ Trâm giữ im lặng, cay đắng, ánh mắt nhìn ra phía cửa xe nhưng lòng cô ta như nặng như tảng đá. Cảm giác bức xúc và căm phẫn bủa vây, nhưng cô không thể phản kháng. Hai bàn tay nắm chặt hộp quà, muốn méo mó, vỡ tan, nhưng không thể. Khi tiếng ô tô phanh lại, Trâm tỉnh dậy, thoát ra khỏi cảm giác u ám.

Trâm xuống xe trước, sau đó là Nhi. Khi Tuấn Anh đi cất xe, Hạ Trâm lật mặt:

  • Mày cố tình theo anh Tuấn Anh đến đây đúng không?

Ngọc Nhi không ngạc nhiên với sự lật mặt của Hạ Trâm, nhưng cô không để tâm và trả lời:

  • Thực ra, em cũng không muốn đi nhưng anh Tuấn Anh nói đi một mình buồn, nên em đi cùng thôi.
  • Mày nên rõ tao và anh ấy mới là đôi hoàn hảo, từ gia thế cho đến học thức đều xứng tầm. Còn mày, có gì để sánh kịp với anh ấy không?
  • Chị Trâm, nếu mối quan hệ giữa anh chị không hợp, thì mỗi người sẽ đi đường của mình. Tại sao chị lại coi em là kẻ phá hoại tình cảm của hai người?
  • Nếu hai mẹ con mày không xuất hiện, bọn tao đã thuộc về nhau rồi. Mày nghĩ mày có liên quan không? Thật là cái thứ hãm tài!

Nhận thức được sự tiến sát của Tuấn Anh, Nhi không muốn gặp xung đột nữa. Cô nhanh chóng đặt tay vào tay anh, tránh xa khỏi Hạ Trâm và nói nhỏ:

  • Anh không ngại chứ?
  • Ngược lại, anh rất vui!
  • Em sẽ cố gắng không làm anh mất mặt!
  • Anh tin em!

Hạ Trâm theo sau, thầm rủa Nhi và chờ ngày có cơ hội “xé xác” cô ta.

Buổi tiệc đông đúc, nhưng Nhi không để bản thân mệt mỏi. Cô duy trì phong cách và chứng tỏ sự tự tin, trở thành một hậu phương vững chắc cho Tuấn Anh. Anh rất hãnh diện với đối tác và chớp lấy cơ hội để đánh dấu sự chủ động trong mối quan hệ của họ.

Bài viết liên quan