Nhân duyên khó tránh chương 29 | Một đời bình yên

19/01/2024 Tác giả: Hà Phong 465

Ba năm sau…

  • Tuấn Anh? Tuấn Anh?

Vợ gọi anh với giọng hấp tấp, khiến anh vội vứt áo xuống giường và lao ra phòng vệ sinh. Mở cửa, anh nhìn thấy Ngọc Nhi ngồi bệt trên nền gạch, tập trung nhìn cái que thử thai trên tay.

  • Sao em lại ngồi thế này, dậy lên anh xem đi!

Anh lo lắng nâng vợ từng chút một, hỏi nhẹ nhàng nhưng nhận lại là những lời mắng mỏ và tiếng khóc của Ngọc Nhi.

  • Cái tên này, đã bảo cẩn thận rồi mà lại mang thai nữa rồi đấy!
  • Càng tốt chứ sao, thêm đứa thêm vui. Điều này anh vui mừng lắm đấy.
  • Mừng cái gì, thằng Tôm chuẩn bị vào lớp một, con Tép đã hai tuổi lại còn khó ăn, em bận rộn với hai đứa con, những dự án nhà hàng của em đều bỏ dở, giờ lại mang thai thêm, em nghĩ anh muốn em làm bà nội trợ suốt đời à?

Ngọc Nhi than phiền mà Tuấn Anh vẫn giữ bình thản.

  • Em nói oan cho anh! Anh vẫn khuyến khích em làm việc, đi chơi bình thường, có hai chị giúp việc chăm sóc con, nhưng em quá kỹ tính, muốn tự mình chăm sóc con, giờ lại mắng anh như thế nào?
  • Em không biết sao, cứ đẻ thế này em sẽ già đắng, hai đứa đã lấy đi nhiều thanh xuân, thân thể chưa kịp hồi phục lại thêm đứa nữa, em sẽ trở thành mẹ già sề sệ. Anh thì tốt, công danh sự nghiệp đang phát triển, con cái đầy đủ, anh không phải lo lắng. Anh nhìn anh đi, thân hình khỏe mạnh, lại thêm con mới, có khi nào anh đã chuyển hướng vào tay người khác rồi đấy.
  • Thôi mà…

Hic…hic…

  • Suốt ngày miệng nịnh hót, lươn lẹo, gạ gẫm, năn nỉ, suốt ngày miệng leo lẻo bảo an toàn… An toàn mà thế này à? Ra ngoài mọi người thơm tho, con vợ mình thì chỉ mùi sữa và nước tiểu… Anh vui lắm phải không? Cái đứa này… hu hu…

Ngọc Nhi giãy nảy lên nhưng Tuấn Anh biết tính vợ, cằn nhằn, lăn lộn một tí rồi lại quay về nên anh tiếp tục bày tỏ sự an ủi:

  • Được rồi! Anh hứa sẽ đứng lại sau đứa này, anh thuê thêm hai người giúp việc để em có thời gian đi chơi, gặp gỡ bạn bè, sau đó chờ các con lớn lên chút, em thích kinh doanh cái gì anh cũng ủng hộ.
  • Không nghe hứa nữa!
  • Anh chắc chắn đấy!
  • Cút xa em ra!
  • Đuổi anh thì tối lấy đâu gối cho em ôm, lấy ai bóp lưng, massage cổ cho em, lấy ai sai vặt, lấy ai làm cho em vui… Anh nói thật, ngoại trừ việc anh không biết làm cho em có bầu liền nhau thì trên thế giới này anh đảm bảo không có ai chiều và yêu em hơn anh đâu.

Nhìn bộ dáng cà trớn của chồng, Nhi không muốn cãi nữa, cô chán nản và chỉ nằm xuống giường. Tuấn Anh cũng theo và nằm cùng cô, bắt đầu thủ thỉ động viên:

  • Được rồi! Anh hứa chỉ đẻ đứa này thôi, anh sẽ thuê thêm hai người giúp việc để em có thời gian tự do, anh sẽ chăm sóc các con cùng em!
  • Thôi đi!
  • Bảo An còn giúp đỡ, em đừng phải lo lắng nhiều nữa.
  • Em có chút thời gian rảnh thì nên đi tìm bạn trai, đừng bỏ cuộc ở nhà chăm con quá, không thì ế chổng mông lên đấy. Phải có người anh trai kiểu gì đó!
  • Ờ… Ồ… Thế chỉ có hai mẹ, hai chị giúp việc, và anh Bảo An thôi, chưa đủ chưa?
  • Đừng nịnh nữa, còn đi làm đi!
  • Hôm nay anh ở nhà với em!
  • Sắp đẻ đứa thứ ba rồi, anh định ở nhà nghỉ ngơi à? Hãy đi kiếm cơm nuôi gia đình đi!

Tuấn Anh cười phì vì cách Nhi nói, anh hiểu rằng chỉ là miệng nói thôi, vì với Nhi, gia đình là trên hết. Anh quyết định trêu vợ thêm chút để cô nhẹ nhõm hơn.

  • Ui… za… Vợ nào mà không thương chồng đúng không? Muốn nghỉ một ngày mà cũng khó khăn.
  • Thích đẻ nhiều con mà lại không chịu làm việc à?
  • Anh vẫn chăm chỉ mà, chỉ là hôm nay anh hơi mệt.
  • Mệt thật hay giả vờ?
  • Thật đấy. Đây… Em kiểm tra xem anh có phải đang sốt không?

Nghe chồng nói, Nhi quay lại kiểm tra, nhưng khi tay vừa sờ lên trán, Tuấn Anh đã cái giọng đùa cợt:

  • Chỗ đấy khó nhận biết, em sờ xuống đây dễ nhận biết hơn này!

Anh nhăn nhở, nói đùa và cầm tay cô kéo sâu xuống, khiến Nhi nhận ra mình bị lừa. Cô rút tay và đập vào người chồng, gào lên:

  • A… Đồ đùa này… Dám trêu chọc em à? Cho anh chết… Lừa em…
  • Á… ừ… Đánh anh đau thế!
  • Chừa rồi, nhưng phải thơm anh mới chịu!
  • Thôi đi, tránh xa em ra!
  • Không tránh! Ôm như này suốt đời!
  • Ôm nhiều quá, có khi lại có thêm con mới.
  • Người ta nhiều của, mình nhiều con làm sao, cứ vui vẻ lên cho đời hạnh phúc.

Tuấn Anh luôn tỏ ra rất phấn khích mỗi khi Nhi thông báo mang thai, và dù cô có mắng mỏ, cáu kỉnh, anh vẫn giữ tinh thần lạc quan, biến những tình huống khó chịu thành những lời động viên, an ủi, và đôi khi là những câu nói hài hước để làm vui vợ.

Đối với Tuấn Anh, việc dỗ dành vợ trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng. Dù mới đây thôi, anh đã làm cho Nhi thấy thoải mái hơn. Hai vợ chồng nằm ôm nhau nói chuyện, đột nhiên Tuấn Anh nhớ đến một công việc cần phải làm.

  • Em này! Anh quên không báo với em.
  • Sao vậy?
  • Tuần sau Thiên Sơn cưới, mà anh chưa biết tặng quà gì cho nó, khó quá!
  • Đừng lo, em đã giúp anh mua quà rồi! Định nói cho em biết sáng nay mà em quên béng mất.
  • Thì tốt quá rồi! Yêu em nhất! Vợ anh chu đáo, đảm đang, tuyệt vời…
  • Không cần nịnh em! Anh đi kiếm cơm đi.
  • Anh chỉ thích nịnh mỗi em thôi. Với em cứ yên tâm. Gì chứ: Tôm, Tép, Cá, Cua, Nghêu, Sò, Ốc, Hến…anh cũng nuôi được tất…
  • Anh tính làm một đàn hải sản à?
  • Em thấy có khả quan không?
  • Khả quan cái đầu anh, toàn linh tinh! Lần này, lần sau còn lâu mới dụ được em! Ha ha…

Cuộc sống của Tuấn Anh và Ngọc Nhi trở nên hạnh phúc hơn sau khi họ về chung một nhà và chuẩn bị đón đứa con thứ ba. Trong khi đó, em gái Thanh Tuyền cũng đã tìm thấy một người chồng chăm chỉ. Tuy nhiên, Minh Chiến – anh trai của Tuấn Anh, đến giờ vẫn còn độc thân.

Hôm nay là ngày cưới của Thanh Tuyền và Thiên Sơn. Khi nhìn thấy đôi trẻ bước vào hôn trường, Tuấn Anh lại không quên nói điều gì đó hài hước với bạn già của mình.

  • Hừ! Bố mấy tuổi rồi không kiếm vợ, có phải đang để cho mốc à không?
  • Giờ này thì ngại rồi, yêu đương làm gì nữa!
  • Kiểu này tôi phải bảo mẹ Dung mai mối cho ông thôi, đừng để em gái nó đi trước chạy còi như thế.
  • Xe nào khỏe thì phóng thôi.
  • Nói như ông vậy, lúc thanh xuân nhất thì phải rực rỡ chứ, ai lại…
  • Thôi, bỏ qua chuyện của tôi đi, ông vào ngồi trước, tôi đón khách với bố mẹ xong rồi sẽ làm vài chén.

Minh Chiến luôn tránh xa mỗi khi Tuấn Anh bắt đầu cằn nhằn, và lần này cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, cuộc sống thường trớ trêu, và duyên của Chiến đã đến khi anh quay lại bàn đợi mấy anh em Tuấn Anh. Khi mọi người đã ổn định, Chiến quay trở lại và tham gia cuộc trò chuyện.

Sau một thời gian, Chiến nhận ra một cơ hội với Hà Mi, người mà anh gặp cách đây không lâu. Anh nhấn mạnh vào việc rỗng lúc mọi người còn đang tìm chỗ ngồi.

  • Còn chỗ, sao không để mẹ con Nhi và Ngọc Anh qua đây?
  • Hai chị em có con nhỏ, ngồi bên mấy bà để có thể thay phiên trông nom, chỗ này lát con bé An sẽ ngồi đây!
  • Đến giờ ăn rồi, bé Mi đâu mà chạy nhanh như thế?
  • Nó đón bé Mi. Kia… Hai đứa nó đã vào rồi kia kìa!

Hà Mi và Bảo An ngồi xuống hai ghế trống còn lại. Khi nhìn lên, Mi mới nhận ra người quen gặp cách đây không lâu. Cô nhận xét rằng thế giới thực sự nhỏ bé, vì mặc dù hai người không thân thiết, họ đứng ở những vị trí công việc khác nhau, nhưng đây lại là người công an tên Minh Chiến mà Mi gặp trước đó.

Sau khi những khoảnh khắc trọng đại của đám cưới đã trôi qua, Tuấn Anh và Minh Chiến tiếp tục cuộc sống hối hả của họ. Hà Mi tận hưởng công việc làm phóng viên, còn Bảo An đang tiếp tục học năm hai đại học.

Cuộc sống bình thường của họ luôn đầy sôi động, nhưng những sự kiện quan trọng luôn tạo ra cơ hội để tất cả họ có thể tụ tập. Một trong những dịp đó là sinh nhật của bé Tép, mà cả Minh Chiến và Hà Mi đều có mặt.

Lần này không liên quan đến công việc như lần trước, mọi người đến để chúc mừng và tụ tập nhân dịp này. Minh Chiến và Hà Mi lại có dịp gặp nhau.

  • Em cũng đến sinh nhật bé Tép à?
  • Dạ, anh cứ theo em!
  • À… Em có biết sinh nhật ở phòng bao nhiêu không? Tôi mải cũng quên số phòng bé Tuyền nói lúc trước.
  • Phòng này anh!

Hai người tiến nhanh vào thang máy, không có ai đi cùng mà cả hai giữ im lặng thì ngại nên Minh Chiến chủ động lên tiếng hỏi Mi:

  • Cô phóng viên bận rộn quá hay sao mà tới sinh nhật cháu muộn vậy?
  • Bác Chiến bận có kém đâu, giờ cũng mới tới đó thôi!
  • Tôi đi quãng đường xa hơn mà!
  • Em cũng vừa từ Sơn La về đó!

Nghe câu trả lời này tự nhiên Chiến chẳng biết nói gì tiếp cho đến khi tiếng thang máy báo hiệu ra tới tầng thì anh mới hỏi:

  • Phòng bao nhiêu vậy?
  • Phòng này anh!

Cả hai mở cửa bước vào thì chẳng ai như Bảo An lớn tiếng trêu chọc.

  • Ui… giời… Anh già của tụi em hẹn Mi cùng tới hay sao mà trùng nhau thế?
  • Lại nói linh tinh.
  • Linh tinh mà đi muộn cùng giờ sao?
  • Đừng có nhây nha, không ăn cốc đầu đấy!
  • Ây za… Em thấy có khi hai kẻ ế lại hợp nhau đấy! Cả nhà có thấy thế không ạ?

Thanh Tuyền vuốt cái bụng mới lùm lùm của mình cũng lên tiếng hùa theo Bảo An:

  • Em thực sự là rất mong có chị dâu rồi nhé, nhưng chỉ sợ chị Mi chê anh trai em thui!

Thiên Sơn cũng về phe vợ nói lên ý kiến của mình.

  • Mi quen anh lâu rồi nhưng anh không ngại thay đổi xưng hô đâu nhé!
  • Mọi người hôm nay tới dự sinh nhật cháu chứ không phải em là chủ đề chính đâu. Nói nữa em cắt xít luôn đấy!

Mặc cho Hà Mi lên tiếng nhấn mạnh lại vấn đề thì mọi người vẫn hùa vào trêu chọc. Cuộc vui đang hấp dẫn nên không thể thiếu đôi Tuấn Anh và Ngọc Nhi. Chẳng mấy khi thấy bạn già chịu ngồi im tủm tỉm thì anh hắng giọng cổ động.

  • Tôi cũng không ngại thay đổi xưng hô nhé, đang làm bạn chuyển sang gọi tôi bằng anh họ cũng được nha ông Chiến.
  • Em cũng không ngại nhận chị vợ đâu ạ!

Thùy Dung thấy các con, các cháu nhộn nhịp thế cũng góp phần cho khí thế:

  • Dì thấy kết chàng cháu rể này rồi nhé Mi. Xem mấy cậu bạn của cháu trước đấy tìm hiểu thì dì vẫn chấm Minh Chiến nhất. Với con mắt nhìn người của dì thì dì khẳng định đây là người đàn ông của gia đình đấy, cháu không gật đầu tìm hiểu thì thật đáng tiếc…

Hà Mi tới giai đoạn này thì mặt đỏ bừng vì xấu hổ, tự nhiên sinh nhật Tép mà nhân vật chính lại là cô. Ngồi lại ăn không được, mà nói cũng không xong với cả nhà, cuối cùng Mi đứng dậy lấy lí do đi vệ sinh chạy trốn. Mọi người thấy vậy thì lại quay sang Chiến trêu tiếp.

Tiếng Tuấn Anh lại cà khịa thằng bạn:

  • Này! Nói thật đi! Ông thấy con bé thế nào?
  • Thế nào ông hỏi làm gì?
  • Thì làm mai cho ông chứ sao chắc?
  • Kệ tôi!
  • Gớm! Có cảm tình với người ta thì mạnh dạn lên, già nhưng có cái giá của già đấy! Đôi khi con gái nó lại thích vẻ trưởng thành, điềm đạm thì sao?
  • Uống đi! Nói lắm!

Giục bạn thân uống đấy nhưng lúc lâu rồi mà không thấy Hà Mi đi vào thì có chút nhấp nhổm, và sau đó là cảm giác không yên tâm nên Minh Chiến đã lấy lí do ra ngoài gọi điện thoại. Cả nhà nhận ra vẻ khác thường này nhưng cũng không ai trêu nữa mà quay sang tập trung vào bé Tép.

Minh Chiến đi ra tới hành lang thì phát hiện Hà Mi đang nói chuyện điện thoại, anh lịch sự đợi cô kết thúc cuộc gọi thì mới lên tiếng nói chuyện.

  • Nói chuyện xong rồi thì vào thôi! Mọi người đang đợi em đấy!
  • À… Em chuẩn bị vào đây.
  • Em ngại với tôi sao mà cứ đứng ngoài này vậy?
  • Dạ… Không…
  • Cả nhà trêu thôi, em đừng để ý làm gì!
  • Vâng…

Nói xong Chiến quay người rời đi trước thì bất ngờ Hà Mi gọi anh lại.

  • Khoan đã… Em…
  • Sao thế?

Nhìn ánh mắt hướng thẳng mình của Chiến khiến Mi hơi căng thẳng nhưng nghĩ đến tầm tuổi này thì còn ngại ngùng làm gì, có gì thì cứ nói, không đúng như nhận định cũng không sao, coi như là trải nghiệm thôi.

  • Mọi…Mọi người trêu vậy anh có ngại không?
  • Tôi quá tuổi xấu hổ rồi!
  • À…
  • Tôi phải hiểu từ à này thế nào đây?
  • À… Không! Thực ra là… Em…Em chỉ muốn biết anh nghĩ sao về em?

Không nghĩ Hà Mi lại hỏi mình câu đó nên Chiến có hơi ngạc nhiên nhưng vài giây sau thì anh trả lời cô:

  • Cá tính, năng động và rất chăm chỉ.
  • Chỉ vậy thôi ạ?
  • Còn rất xinh đẹp nữa!
  • Vậy… Vậy em có đủ điều kiện làm bạn gái anh không?

Câu trước đã bất ngờ rồi nhưng câu sau thì khiến Minh á khẩu luôn, phải mất một lúc lâu anh mới bình tâm mà trả lời lại:

  • Tôi không có điều kiện gì cả! Hợp ai thì yêu thôi!
  • Vậy chúng ta thử tìm hiểu nhau được không?
  • …!!!

Vốn tính trầm lặng lại luôn bình thản trước mọi vấn đề, thế mà tới câu hỏi thứ ba này thì Chiến chính thức bị mất bình tĩnh, một chút ngại ngùng thoáng qua khiến anh lắp bắp…

  • Tôi…Em… Em có tình cảm với tôi sao?
  • Vâng. Còn anh thì sao?

Người ta là phái nữ mà giờ này cũng lấy hết can đảm bộc lộ thì một đấng nam nhi như mình có mà không dám nhận thì kém cỏi quá. Chiến hít một hơi, lấy lại vẻ tự tin cùng tâm trạng bình thản mà đáp lời người con gái trước mặt:

  • Tôi ấn tượng em từ lần đầu gặp rồi!
  • Sao ạ?
  • Không tin được đúng không?
  • Em hơi bất ngờ! Em cứ nghĩ ít nhất là từ hôm đám cưới Tuyền cơ!

Chiến chưa vội trả lời ngay mà tiến lại gần Hà Mi, anh chủ động nắm tay cô rồi mới nói ra tâm ý của mình.

  • Nếu em không ngại cũng không chê tôi già thì chúng ta bắt đầu tìm hiểu nhau!
  • Không chê! Vì mẫu người em thích giống anh!
  • Cảm ơn vì sự thẳng thắn này!
  • Cảm ơn bằng hiện thực đi!
  • Là sao?
  • Tối nay anh phải về trên kia chưa ạ?
  • Lát tôi về nhà bố mẹ nghỉ một đêm rồi mai mới lên lại Hà Nội. Nhưng nếu có người muốn giữ tôi lại lâu hơn thì có thể là sang đầu tuần mới đi!

Hiểu ra ý tứ của Chiến, Hà Mi cười tủm tỉm, lần này cô mạnh dạn đứng sát lại rồi vòng tay ôm vào eo người ta thủ thỉ:

  • Có em giữ, anh chịu không?
  • Đã ôm eo thế này chắc không cần tìm hiểu nữa đâu nhỉ?
  • Bỏ qua giai đoạn đó cũng được!
  • Vậy mai anh dẫn em về ra mắt bố mẹ luôn nhé?
  • Đốt cháy giai đoạn cũng nhanh quá nhỉ?
  • Anh họ em sắp có đứa thứ ba rồi, anh phải đẩy nhanh tiến độ thôi!
  • Thế giờ mình vào ra mắt mọi người ở đây trước đi!
  • Ừ.

Minh Chiến đưa tay xoa đầu Hà Mi cùng với nụ cười rất tươi, hai người dắt tay nhau đi vào lại phòng tiệc thì Bảo An lại là người phát hiện ra điểm mấu chốt nhất. Nhìn thấy hai kẻ ế đang tay trong tay thì cô hét ầm lên…

  • Á… À… Thế kia rồi mà vừa nãy anh chị nhà ta còn làm màu. Lắm chuyện quá đi thôi!

Nghe Bảo An hét lên thì cả nhà cũng xúm lại nhìn, có điều giờ này ai ai cũng chỉ cười tủm tỉm chứ không có trêu chọc gì nữa, chỉ có An là vẫn miệng lưỡi trêu hai người đó không ngớt. Nhi thấy mừng cho anh bạn già cuối cùng cũng gặp được tình yêu của đời mình thì rỉ tai nói nhỏ với chồng:

  • Giờ thì anh yên tâm chưa?
  • Ai cũng có đôi, có cặp thì quá yên tâm rồi! Giờ anh chỉ mong bố mẹ hai bên, con cái ngoan ngoãn, khỏe mạnh, vợ chồng hạnh phúc thôi.
  • Anh yên tâm. Em sẽ hiếu thuận với bố mẹ, thương các em như người thân ruột thịt không phân biệt, sẽ là hậu phương vững chắc của anh!

Hơn cả một gia tài tiền tỷ, một cuộc sống xa hoa thì đối với Tuấn Anh chỉ cần câu nói này đủ khiến anh hạnh phúc vô cùng, anh chính là người may mắn nhất, hai bên bố mẹ đùm bọc chở che, có vợ hiền, con ngoan quấn túm. Một đời bình yên chỉ cần thế thôi…

Bài viết liên quan