Nước mắt và máu chương 36 | Mặt trái của cướp biển
Trên chiếc thuyền, có những người đang chịu đựng không chỉ vì nạn đói kéo dài mà còn vì họ đã bị nhiễm độc, không còn cơ hội sống. Yue Phang và Litom, buồn bã vì tình hình này, quyết định ăn trộm một chiếc ca nô để tìm kiếm chiếc thuyền của bọn cướp biển.
Khi họ vừa nổ máy để chạy, cảnh sát biển bắt đầu truy đuổi. Để giữ cô lại, họ bắn nhiều phát súng yêu cầu cô dừng lại. Tuy nhiên, lúc đó, Yue Phang bất ngờ mạnh mẽ hơn, vặn máy làm chiếc ca nô phóng vút đi. Gần hết xăng, cô tìm thấy một can xăng dự trữ, chêm vào và tiếp tục tăng tốc. Cảnh sát vẫn đuổi theo, nhưng khi chỉ còn khoảng 200 mét, Yue Phang phát hiện thuyền của bọn hải tặc vẫn còn nằm yên trên biển. Điều này khiến cô nghi ngờ về tình hình – tại sao cảnh sát không truy bắt họ? Tại sao bọn cướp biển không tẩu thoát mà vẫn lơ lửng giữa biển Đen?
Yue Phang quyết định cho ca nô dừng lại và tiếp cận cảnh sát. Tuy nhiên, chiếc ca nô quay tròn để cô đơn đứng giữa đám cảnh sát. Cô sử dụng tiếng Anh để giao tiếp:
Các anh là cảnh sát, tại sao không truy bắt bọn cướp đó?
Một cảnh sát chỉ súng về phía Yue Phang nói:
Không phải việc của cô. Cô đã bị bắt khi tự mình lấy cắp tài sản của chúng tôi. Cô động đậy chúng tôi bắn cô tại chỗ.
Yue Phang không có cơ hội nếu bị bắt, vì vậy cô sử dụng Ngũ Độc Giáo để tiếp tục điều tra. Cô giả vờ đầu hàng, tạo ra một luồng khói trắng và nhanh chóng nhảy xuống biển. Sau đó, cô nổi lên và tiếp tục tiến vào chiếc thuyền lớn.
Các cảnh sát đuổi theo cô giờ đã nằm bất động trên các chiếc ca nô. Yue Phang không để Litom theo:
Mày phải ở đây. Tao phải tìm hiểu xem trong đó có ai và tại sao cảnh sát lại làm ngơ như vậy!
Yue Phang thay đổi trang phục để ngụy trang và lấy vũ khí của bọn cướp. Cô xâm nhập nhẹ nhàng, không biết phòng đó là gì, nhưng có mùi của loại thuốc cỏ (một loại thuốc phiện), rất khó chịu khiến cô giật mình. Trong phòng, nhiều người nằm la liệt, kể cả những cảnh sát đã xuất hiện giúp đỡ trong cuộc cứu hộ trước đó. Yue Phang mặc trang phục đồng phục, vì vậy bọn họ không nhận ra cô.
Làm một tép đi!
Yue Phang lắc đầu.
Hôm nay ông chủ vui nên ban thưởng. Hôm nay chơi tẹt ga luôn. Tao có thủ mấy tép mai khỏi phải bị trừ tiền lương.
Yue Phang giơ nắm đấm kí hiệu chào xã giao và tiếp tục bước vào trong. Một người đứng không nổi, cất tiếng nói khiến cô giật mình:
Vào lấy thêm hàng à? Tao phê quá rồi không mở cửa được, chìa khóa đây, mày tự vào mở khóa mà lấy phục vụ anh em.
Rõ ràng chiếc thuyền này chỉ là một địa điểm giải trí, chơi cờ bạc và sử dụng chất kích thích. Những người có tiền, có quyền đều được phép tham gia. Yue Phang giữ chìa khóa, không biết cái nào sẽ mở được cửa. Cô hồ hởi nhìn những chiếc chìa khóa và nghĩ về những cơ hội mà chúng mang lại. Cô tiếp cận từng cánh cửa, ghi nhớ những chiếc chìa nào sử dụng được.
!
Cánh cửa mở ra một cách từ từ, khiến cho Yue Phang trở nên kinh ngạc. Trước mắt là những đống súng, vũ khí, và hàng loạt thùng chứa ma túy, vàng, cùng đô la. Cô nhanh chóng rời khỏi đó để xem xét tình hình, nhưng bất ngờ một người xuất hiện và hỏi:
Mày đang làm gì ở tầng trên vậy? Muốn chết à?
Người này đe dọa bằng cách chĩa súng vào đầu Yue Phang. Một cử động nhanh chóng, cô bẻ cánh tay giữ súng và một cú đấm nhẹ nhàng làm cho đối thủ gục ngã. Yue Phang thoát ra ngoài, nghe một người đang nói chuyện điện thoại:
Anh phải xin thêm đồ viện trợ, nơi người bị nạn cần sự cung cấp thuốc và lương thực. Xong vụ này mình hốt hết trên thuyền cả nam lẫn nữ luôn. Tôi có mối thu mua nội tạng rồi. Gom được một loạt người này anh em ta cứ ở đây mà hưởng thụ.
Lo sợ thuyền của mình gặp nguy hiểm, Yue Phang rút về và nhảy xuống biển. Litom nằm trên chiếc ca nô, cô nhanh chóng khởi động máy quay về nơi thuyền của mình đang được sửa chữa.
Mọi người, hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ bị bắt đi trong ngày hôm nay.
Một số người không tin và nhìn Yue Phang với ánh mắt nghi ngờ:
Cô bày trò gì nữa thế?
Được! Các người không tin tôi thì cứ ở lại đây. Còn ai tin thì tôi đã chuẩn bị mấy chiếc ca nô của cảnh sát. Đi ngay đêm nay.
Mai Liên và Bảo Chuyên, lo sợ, nhảy lên chiếc ca nô của Yue Phang. Một số người tin cô, nhưng cũng có người ở lại. Yue Phang ra hiệu cho họ quay ngược về phía tây bắc thay vì tiếp tục về phía trước. Những người trên thuyền không hề biết, những người cảnh sát giả đã bị Yue Phang vứt xuống biển để lấy chiếc ca nô.
Trong đêm, họ chạy bỏ, và đến trưa hôm sau, họ thấy lá cờ của Hy Lạp. Yue Phang và đoàn người tiến vào hòn đảo này, nơi mọi người đang múa rít, hò reo khắp bãi biển. Yue Phang và đoàn người xen lẫn vào, sau đó họ tìm kiếm ăn và sự giúp đỡ từ người dân địa phương.
Από πού είστε ρε παιδιά γιατί ντυθείτε τόσο περίεργα?
Một người địa phương hỏi, Yue Phang cố gắng tìm người biết nói tiếng Anh, nhưng tất cả đều nhìn cô như một người ngoại đạo.
Δεν ξέρω να μιλάω ελληνικά, μιλάω μόνο αγγλικά παρακαλώ.
Mọi người nhìn đoàn người của Yue Phang như thể họ đến từ hành tinh khác. Cuối cùng, một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy dệt từ thổ cẩm với những họa tiết độc đáo xuất hiện:
Tôi biết nói tiếng Anh. Các bạn từ đâu đến?
Chúng tôi từ Trung Quốc. Thuyền của chúng tôi bị nạn trên biển. Xin giúp đỡ chúng tôi một ít lương thực.