Nước mắt và máu chương 7 | Tay sai của Bảo Chuyên
Bà Lâm chăm sóc chồng bằng cách lau mặt cho ông. Trong lúc bà nghĩ ông Chương đã rời đi, bất ngờ một bàn tay xuất hiện làm bà giật bắn:
Ông Chương! Ông có ý định gì vậy?
Anh vẫn yêu em, tiểu thư Wuang. Tôi không thể quên em sau bao năm.
Bà Lâm giãy giụa khi ông Chương ôm mạnh. Bà cố gắng đẩy ông ra và nói:
Em đã bỏ tôi vì gia đình em nghèo. Sao em có thể vứt bỏ tôi?
Ông Chương ôm chặt và nói:
Vì em mới có được thành công ngày hôm nay. Con gái em đang ở trong tay con trai tôi, và gia đình họ Lâm đã không còn tồn tại nữa. Em sẽ trở lại là của tôi.
Bà Lâm phản kháng bằng cách giãy giụa và phun nước bọt vào mặt ông Chương:
Mày là con người đê tiện, nham hiểm và bẩn thỉu. Tao ghê tởm mày!
Em chửi tôi đi. Tôi rất thích nghe em chửi.
Bà Lâm cố gắng lùi về phía chuông cấp cứu để cầu cứu. Ông Chương vẫn áp sát và bảo:
Em đừng ngờ tôi. Gia đình em sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Nói xong, ông ta đẩy bà Lâm ra và rời đi. Bà Lâm ôm chồng khóc thảm thiết, tự trách bản thân:
Tại tôi! Gia đình mình kết cục như thế này là do tôi. Con gái yêu của chúng ta đang ở đâu?
Bà Lâm nhìn lên trời và than thở:
Con sai rồi! Xin trừng phạt con! Tôi đã hại đến mẹ chồng, chồng và cả đứa con gái mà con xem như bảo bối.
Bỗng một y tá chạy đến báo tin:
Bà Lâm! Ông Lâm đã tự cắn lưỡi tử vong. Chúng tôi đã quên khi bệnh nhân đang ở tình trạng tổn thương nặng.
Bà Lâm shock và tự oán hận bản thân. Được sự giúp đỡ của bệnh viện, bà mai táng chồng và viết bức thư trên bàn thờ, sau đó tự cạo trọc đầu và vào chùa quy tu.
Một phần khác, Yue Phang nhờ sự giúp đỡ của đôi vợ chồng chủ nhà, và đợi đến khi sanh con sẽ tìm nơi khác để sinh sống. Cô không biết gia đình mình tan nát, không còn mẹ, không còn cha, và mẹ đã bỏ đi tu.
Điều đáng sợ hơn, cô không hay biết cặp vợ chồng mà cô coi như là người ân nhân lại là tay sai của chồng Bảo Chuyên thuê để giúp cô sanh con.
Cả hai đã cùng nhau làm việc này khi nào thì chẳng biết. Bảo Chuyên, một bác sĩ, đã đề xuất khi Yue Phang được đưa đến bệnh viện. Nhưng Yue Phang không ngờ rằng bệnh viện mà cô chuẩn bị đến sinh là nơi có liên quan đến Bảo Chuyên. Cô cảm thấy như thỏ trắng nằm gọn trong hang cọp.
Cô ăn thêm chút không?
Yue Phang lắc đầu.
Chị là người đã giúp em. Em sẽ trả ơn chị.
Yue Phang tin tưởng vào tương lai của mình, dự định sau này sẽ làm bác sĩ tại bệnh viện này để kiếm sống cho con. Cô xoa bụng và thầm bày tỏ:
Bảo Bảo! Con sẽ là công chúa xinh đẹp nhất. Mẹ yêu con lắm!
Đứa bé cũng nghe thấy mẹ và bắt đầu đòi ra, gây đau đớn cho Yue Phang. Cô gọi người chủ nhà, Chi Hồng:
Chị ơi, em đau bụng quá, giúp em với!
Chi Hồng hỗn loạn:
Từ từ, đừng làm tôi loạn hết!
Chồng Chi Hồng nghe vợ kêu to, hiểu rằng cần đưa cô đi bệnh viện gấp. Được chuyển đến phòng đặc biệt, nhưng Yue Phang nói:
Em không cần phòng tốt như vậy, phòng này tốn kém lắm. Em nằm chung với mọi người mẹ khác cũng được.
Nhưng Chi Hồng không trả lời gì. Yue Phang đau đớn nhưng cố gắng kiềm chế để bảo vệ sức khỏe của mình và đứa bé, vì cô là bác sĩ giỏi.
Sau khoảng 4 tiếng, khi bé sắp ra đời, Yue Phang mất đi sự tỉnh táo. Cô cố gắng uống nước từ tay Chi Hồng, nhưng không thể nào nói điều gì cả…
Khi tỉnh dậy, phòng trống trơn không một bóng người. Cô hoảng loạn, cố gắng tìm y tá:
Con tôi đâu? Ai đã đưa con tôi đi?
Bị vết mổ, cô chỉ nên nằm nghỉ, nhưng cô vẫn tranh thủ ra tìm con:
Bảo Bảo của tôi đâu? Xin trả về cho tôi!
Cảm giác đau từ vết mổ khiến cô không thể đứng dậy được, cô đau đớn lết dưới sàn nhà. Xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn thương hại:
Bảo Bảo của tôi đâu? Xin trả lại cho tôi!