Phận dâu hào gia Chương 20 | Bất ngờ tại sàn tập

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 321

Mạnh Quân bước ra từ phòng với vẻ mặt vui vẻ, không hề tỏ ra mệt mỏi, khiến mọi người đều ngạc nhiên. Thanh Hằng, lo lắng, dỗ anh ngồi xuống và hỏi:

– Anh cảm thấy không ổn chứ? Nghỉ ngơi một chút đi…

Mạnh Quân đáp:

– Không sao đâu, anh vẫn bình thường. Khi nghe tin anh Hai cần máu, anh đã xung phong đến ngay vì hiến máu là trách nhiệm của mỗi người.

– Anh vẫn cười tươi như vậy, khác xa với em hôm truyền máu cho mẹ Thảo, em suýt ngất xỉu vì chóng mặt…

Bà Hà, nghe con gái nói về việc truyền máu cho bà Thảo, giật mình và hỏi:

– Con vừa nói gì? Tại sao lại truyền máu cho bà ấy?

Thanh Hằng không mấy ngần ngại kể lại việc truyền máu cho mẹ Thảo, sau đó nhìn Mạnh Quân và nói:

– Thật là tuyệt vời, em truyền máu cho mẹ Thảo, còn anh lại đến tiếp máu cho anh Hai…

– Nhóm máu AB của anh rất phổ biến, còn nhóm máu O thì ít người có…

Mạnh Quân vừa nói chưa xong thì điện thoại bắt đầu reo. Thanh Hằng tò mò:

– Ai gọi vậy anh?

– Mạnh Hùng…

– Anh Hùng đến đây à?

– Vâng, để anh nói chuyện xem có chuyện gì.

Mạnh Quân nói xong, đứng dậy ra ngoài, Thanh Hằng cũng theo. Bà Hà, còn lại một mình, bắt đầu lo lắng và suy nghĩ. Bà không thể ngờ con gái lại truyền máu cho mẹ Thảo, may là bà Thảo, nếu là ông Minh thì hôm nay sẽ là một ngày khác biệt, khi Mạnh Quân biết mình không trùng nhóm máu với cha mình. Rồi cậu Hùng, em trai của Quân, cũng đến, liệu cậu ta đi công việc hay có chuyện gì? Tại sao lại xảy ra nhiều sự kiện như vậy? Nghe Thanh Hằng nói cậu ta cũng thích con bé, liệu bà Thảo có biết chuyện này không, nếu không hai chị em lại yêu nhau, và còn Mạnh Quân thì sao?

Mải mê suy nghĩ, Mạnh Hùng đã đến mà bà không hay biết. Khi chàng trai bước vào, lễ phép chào bà:

– Cháu chào Bác ạ…

– Ừ, chào cháu. Cháu đến từ Đà Lạt à?

– Vâng, bà nghe nói anh Hai của Hằng gặp tai nạn, mẹ cháu nói cháu mang đồ bổ để anh Hai hồi phục sức khỏe…

– Vui lòng gửi lời cảm ơn của bà tới mẹ cháu. Chắc Huy, con trai bác cũng sẽ mau khỏi thôi…

– Vâng, khi nghe tin này chắc mẹ cháu sẽ rất vui…

Bà Hà bất ngờ hỏi Mạnh Hùng:

– Cháu ở Đà Lạt đi công việc à?

Mạnh Hùng lúng túng không biết phải trả lời sao, đúng lúc anh Ba và Thanh Hằng đến, Mạnh Hùng nhanh chóng nắm lấy cơ hội:

– Dạ, thật tốt ạ, cháu sẽ hoàn thành công việc ở Đà Lạt và chạy về Sài Gòn luôn, không để mẹ cháu ở nhà một mình…

Nghe vậy, bà Hà quay sang Thanh Hằng và Mạnh Quân, rồi nói:

– Hai đứa ở lại đây với anh Hai, mẹ sẽ đưa cháu Hùng về nhà…

Mạnh Quân cũng nối lại:

– Hùng về Sài Gòn, ghé nhà anh nhé, anh sẽ gửi một số đặc sản của Đà Lạt cho mẹ. Dự kiến anh sẽ về cuối tháng…

– Vâng, anh sẽ chuẩn bị và em sẽ ghé lấy…

Sau khi đã trò chuyện với con gái, bà Hà cùng Mạnh Hùng trở về nhà. Bà cảm thấy muốn tận mắt gặp Mạnh Hùng để hỏi thăm sức khỏe bà Thảo, vì vậy khi nghe Mạnh Hùng nói rằng anh sẽ về Sài Gòn, bà nảy ra ý định đưa chàng trai về nhà để có cơ hội trò chuyện. Khi rời khỏi bệnh viện, Mạnh Hùng nói với bà Hà với vẻ mặt hơi căng thẳng:

– Cháu muốn trao đổi một chút riêng với Bác, không tiện về nhà gặp Bác trai…

– Thôi thì cháu rẽ trái, chạy khoảng 500 mét có quán café khá yên tĩnh…

Hai người chọn một bàn trong quán café, nơi khá yên tĩnh để trò chuyện. Bà Hà không rõ Mạnh Hùng nói gì, chỉ thấy chàng trai trầm mặc và bà lau nước mắt, gật đầu. Bà không ngờ bà Thảo lại phải gánh chịu nhiều khổ đau như vậy, dù có cuộc sống sung túc về vật chất nhưng tinh thần bà luôn bất an. Dù bản thân bà phải vất vả về mặt tài chính, nhưng ông luôn quý trọng và tôn trọng bà. Thanh Hằng, sinh ra trong một gia đình khó khăn hơn, đã từ nhỏ biểu hiện ra sự độc lập và giỏi giang. Giờ đây, bà đã gặp lại con trai và Thanh Hằng trở thành con dâu của bà…

Lúc này, Mạnh Hùng nhận được cuộc gọi từ Mạnh Quân, một chút ngạc nhiên nhưng sau đó anh nói với bà Hà:

– Anh Ba gọi cho con…

– Nghe đi, xem anh ta nói gì?

Mạnh Hùng bật loa ngoài để bà Hà cũng nghe, từ đầu cuộc gọi, tiếng Mạnh Quân có vẻ không vui, anh cho biết vừa nói chuyện với Ba và anh buồn về những gì Ba nói. Thấy vậy, Mạnh Hùng nhìn bà Hà như muốn biết ý kiến của bà, bà gật đầu, sau đó hẹn anh Ba đến quán café để trò chuyện. Trước khi ra về để hai anh em trò chuyện, bà Hà chỉ kịp nhắc Mạnh Hùng:

– Chuyện tiền nợ của cha con, Bác không can thiệp. Nhưng với sức khỏe của cha trai, Bác không muốn ông biết, nếu xảy ra điều gì tồi tệ, thì sẽ đau lòng…

– Con hiểu rồi, nếu Ba hỏi ý kiến đưa Ba đến nhà chơi, thì Bác cũng không đồng ý…

– Được, Bác yên tâm…

Sau khi nói xong, bà Hà ra ngoài và gọi taxi về nhà. Chưa đầy 5 phút sau, Mạnh Quân đã đến. Trong cuộc trò chuyện của hai anh em, chủ yếu xoay quanh vấn đề tiền bạc nợ nần của ông Minh. Trước khi kết thúc, Mạnh Hùng nói với anh:

– Ba bây giờ chỉ nghĩ về tiền, anh cần phải cẩn thận. Còn việc anh hứa với Ba thế nào, thì em không biết, anh tự quyết định…

– Vấn đề là số tiền ông còn nợ là bao nhiêu, nếu quá lớn thì làm sao anh trả nổi. Có thể Ba sẽ nghĩ đến việc bán công ty, nhưng ông già rồi, cần phải nghỉ ngơi…

Mạnh Hùng cười:

– Ba không bao giờ đồng ý với ý kiến đó. Vậy nên anh phải làm sao đây…

Mạnh Quân im lặng, anh không quên lời hứa sẽ chia sẻ gánh nặng về tiền bạc với Ba, nhưng anh cũng không quên việc Ba đã gây tổn thương cho Thanh Hằng. Dù sao thì Ba vẫn là cha ruột của anh, công ơn sinh thành anh không bao giờ quên, anh trả lời:

– Được, anh sẽ nói chuyện với Ba xem số tiền nợ là bao nhiêu để có hướng giải quyết. Nếu số tiền trong khả năng, anh sẽ giúp Ba trả nợ…

Mạnh Hùng suy nghĩ một lúc, cân nhắc xem có nên tiết lộ sự thật cho anh em hay không. Tuy nhiên, ông lo lắng nếu anh Ba biết mình không phải con ruột thì sẽ phức tạp thêm tình hình. Vậy thì tốt nhất là để mọi việc diễn ra tự nhiên, không cần làm cho mọi thứ rối bời thêm.

Hai anh em ngồi im lặng, thưởng thức từng ngụm cà phê đắng. Bất ngờ, Mạnh Quân nhận cuộc gọi từ quản lý sàn tập thể dục. Anh ta không biết điện thoại bên kia nói gì mà bất ngờ quát lớn:

– Cậu ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại hoảng sợ như vậy?

Mạnh Quân đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận:

– Thôi, em về Sài Gòn đi, anh phải quay lại sàn tập xem có chuyện gì đây?

Nhưng khi công việc kinh doanh của anh gặp vấn đề, em không thể lạnh lùng làm ngơ được. Mạnh Hùng hỏi anh:

– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta về xem sao… nhưng dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta phải giữ bình tĩnh.

Mạnh Quân nghĩ mãi không thể nhớ tại sao sàn tập lại xảy ra sự cố. Trên điện thoại, anh nghe tiếng ồn ào, tiếng la hét của nhân viên, thậm chí còn có tiếng tục tĩu. Anh nghĩ có thể có ai đó thuê giang hồ đến làm hỏng công việc kinh doanh của mình. Nếu trường hợp đó xảy ra, thì thường họ sẽ đòi tiền bảo kê.

Hai anh em đi xe của Mạnh Hùng đến sàn tập và thấy một nhóm khoảng 4 người đang cãi nhau. Khách hàng đang tập cũng sợ hãi rời khỏi. Khi họ nhìn thấy hai anh em, một người trong nhóm hỏi một cách kiêu căng:

– Mày là Mạnh Quân à?

Không chờ Mạnh Quân trả lời, Mạnh Hùng lên tiếng:

– Vâng, tôi là Mạnh Quân. Các ông là ai vậy?

– Tôi là chủ của sàn tập này từ hôm nay… Tôi đến đây vì hai lý do: một là mày phải trả tiền, hai là tôi sẽ thu nợ của sàn tập này…

– Haha…

Mạnh Hùng cười to khiến mọi người đều giật mình và không hiểu tại sao anh lại không sợ mà cười. Trong khi Mạnh Hùng đối phó với họ, Mạnh Quân gọi công an. Lúc này, cả hai anh em đã hiểu tại sao chuyện này xảy ra, rất có thể đây chính là chủ nợ của ông Minh. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy Thanh Hằng và một người khác đang chặn đường, làm anh bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. Anh cố ý trò chuyện kéo dài để đợi công an đến. Mạnh Quân bình tĩnh hỏi họ:

– Các ông là những người mà tôi không quen biết, tại sao lại đến đây đòi nợ? Xin hỏi nếu các ông khẳng định tôi vay mượn tiền bạc gì của các ông, thì hãy cho xem giấy nợ…

– Mày không vay, nhưng cha mày vay…

– Ông nói thật là buồn cười, thời đại này cha vay mà còn đòi con…

Mạnh Hùng thực sự đã mất bình tĩnh trước thái độ ương ngạnh của bọn đó, và vì thế Mạnh Quân phải đứng ra giải quyết. Khi nghe anh ta hỏi như vậy, một tên trong nhóm trả lời:

– Mày không vay nhưng cha mày vay, và chúng tôi đến đây vì mày đã cam kết trả nợ cho cha mày…

– Nếu tôi cam kết trả nợ thì giấy cam kết ở đâu? Nếu các anh không có thì xin mời ra khỏi đây…

– Mày không viết ra giấy nhưng mày hứa với cha mày, có băng ghi âm kèm theo. Chẳng nhẽ nếu không có như thế thì cuộn băng này làm gì?

– Băng ghi âm?

Mạnh Quân cố nhớ lại, chỉ duy nhất hôm đó anh vào phòng để Ba ít tiền sài, sau đó ông năn nỉ anh trả nợ giúp và anh đã nhận lời. Vậy chẳng nhẽ Ba anh đã ghi âm nội dung cuộc nói chuyện đó để giang hồ đến đòi anh? Nếu đúng như vậy thì Ba quá đáng lắm rồi. Anh dự tính sẽ giúp đỡ Ba một số tiền nhưng khi biết việc này thì anh nghĩ việc đó không cần thiết nữa…

Thấy tình hình không ổn, một tên lấy điện thoại gọi cho ông Minh nhưng ông ta không nghe máy. Hắn giận dữ ném chiếc điện thoại xuống đất, miệng văng tục:

– Đ.M thằng già, về đến Sài Gòn thì ông biết tay tôi…

Nói xong, hắn cào cào bước ra cửa, trước khi đi còn buông lời đe dọa, nhưng lúc này Thanh Hằng và một người nữa đã chốt chặn ngay ngoài cửa. Thấy bọn chúng đi ra, cô lên tiếng:

– Các anh đến thì dễ, mà đi thì hơi khó đấy…

– Haha vậy mà nãy giờ anh không nhìn thấy cô em chứ…

Thanh Hằng liếc nhìn vẻ mặt nham nhở của tên giang hồ mà phát tởm, nhưng đây là sàn tập với máy móc thiết bị là tài sản của mình, nếu xảy ra đánh nhau ở đây thì sẽ không tránh khỏi thiệt hại, chính vì thế nên cô cố ý dụ chúng đi ra ngoài. Ngay lúc đó thì công an phường đến yêu cầu tất cả mọi người lên làm việc, trong đó có cả Quân…

Bài viết liên quan