Phận dâu hào gia Chương 22 | Lời mẹ lo lắng
Sau bữa ăn, bà Thảo đi về phòng với bước chân nặng nề, dù cô cũng mong muốn chồng thay đổi, nhưng đối mặt với tình hình như vậy, cuộc sống của gia đình sẽ hoàn toàn rối ren. Bà lo lắng về chiếc xe hôm nay và tương lai sẽ ra sao. Bà biết ông Minh không bao giờ chịu thua, luôn kiêu hãnh và bảo thủ, không lắng nghe lời khuyên của ai. Điều này có thể là nguyên nhân gây ra thất bại trong công việc. Mặc dù Mạnh Hà, con trai lớn của bà, đã cố gắng góp ý cho cha nhiều lần, nhưng ông Minh vẫn cứng đầu giữ ý của mình. Do đó, Mạnh Hà đã thành lập công ty riêng và được mẹ ủng hộ tài chính. Bà may mắn vì cha mẹ bà còn sống và hỗ trợ các cháu ngoại, nhưng nếu như bây giờ thì bà sẽ phải tự mình đối mặt với mọi thứ.
Dính vào lo toan gia đình, bà không nhớ rõ đã bao lâu kể từ khi con trai lớn Mạnh Hà không về thăm nhà. Bà gọi cho con:
Chuông reo một lúc, sau đó Mạnh Hà mới nghe má gọi:
– Xin chào, mẹ gọi con à?
Nghe câu trả lời của con, bà cảm thấy một chút buồn bã và thất vọng. Trong ba người con trai, Mạnh Quân luôn là đứa nhẹ nhàng, chu đáo. Mạnh Hùng có tính cách nồng nhiệt nhưng lại là một người đàn ông mạnh mẽ, luôn bảo vệ phụ nữ và đặc biệt là mẹ. Mạnh Hà sống kín đáo nhưng thông minh và học giỏi nhất trong nhà. Con thường ít nói và luôn đánh giá công việc bằng kết quả. Vì vậy, khi không thấy con về, bà biết con đang bận rộn. Tuy nhiên, tâm trí của bà luôn lo lắng về sức khỏe và công việc của con. Bây giờ, khi con trả lời mờ nhạt, trái tim bà nhói đau. Thấy mẹ im lặng, Mạnh Hà biết mình đã phạm lỗi:
– Mẹ ơi, con xin lỗi…
– Con luôn tốt mà, có gì phải xin lỗi? Mẹ nghĩ mình làm phiền con nên tha thứ cho. Thôi, mẹ cúp máy…
– Không, mẹ ơi, sau khi hoàn thành công việc, con sẽ gọi lại ạ…
Bà ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của Mạnh Hùng phát ra từ điện thoại. Tại sao Mạnh Hùng lại ở chỗ của Mạnh Hà? Liệu bà đã nghe nhầm không? Bà đi xuống phòng ăn để kiểm tra xem con có đang ngồi ở dưới không, nhưng không thấy. Gọi điện thoại không được, điều này khiến bà càng thêm bối rối. Trở về phòng, trong đầu bà đầy những suy nghĩ. Mạnh Hà có vẻ rất bận rộn khi nói chuyện, và bà tự hỏi các con đã giải quyết vấn đề như thế nào. Bà đã từng nghĩ đến việc bán nhà để giải quyết mọi thứ, vì bà nghĩ không có sự khác biệt giữa sống trong căn nhà lớn hay nhỏ. Ông Minh thường giữ sĩ diện, nhưng trong tình huống này, điều đó không còn quan trọng nữa.
Bà nhìn kỹ vào quyển sổ, xem có chữ “hộ gia đình” như Mạnh Hùng nói không? Nhưng không, quyển sổ chỉ có tên của hai vợ chồng bà. Bà cười vì sự tinh quái của Mạnh Hùng, cũng bởi ông Minh không để ý nên không nhớ rằng khi lấy sổ từ két sắt ra, Mạnh Hùng đã nhanh chóng lấy nó, vì vậy khi con nghĩ ra cách để làm mịn thì ông cũng chỉ một nửa tin tưởng. Nhưng lần đó đã giải quyết được vấn đề với bà Kiều, một người phụ nữ tinh ranh định lừa ông Minh để chiếm đoạt tài sản.
Tiếng ho từ phòng của ông Minh vọng ra làm bà lo lắng. Rõ ràng từ tối qua đến giờ ông ấy không ăn gì mà cứ nằm trong phòng. Liệu ông ấy có bệnh không? Đôi khi bà muốn đi qua xem tình hình, nhưng chân cứ dừng lại gần cửa phòng. Vì nếu bà qua lúc này, có thể sẽ làm lòng ông ấy đau lòng nếu ông ấy như mọi lần. Nhưng khi cha mẹ bà còn sống, bà thường qua làm phiền. Nhưng bây giờ cha mẹ đã mất, vợ chồng anh Hai quản lý công ty, anh ấy có lòng thương nhưng cũng còn chị dâu. Bà cũng đã hỏi vay ông Minh nhiều lần, nhưng có bao giờ trả đâu. Vì vậy, gần như bà không dám xuất hiện nữa…
Đột nhiên, điện thoại reo, đó là cuộc gọi của Mạnh Hùng:
– Alo, mẹ gọi cho con ạ?
– Ừ, mẹ gọi nhưng con khóa máy, bộ con bận hay sao?
– Dạ, điện thoại hết pin, con quên sạc… Mẹ gọi cho con có việc gì không?
– À không, mẹ chỉ muốn hỏi con đang ở đâu thôi…
Sau vài giây im lặng, Mạnh Hùng trả lời:
– Con đang ở chỗ anh Hai. Xong việc về con sẽ kể cho mẹ nghe…
Vậy là Mạnh Hùng không nói dối, rõ ràng tiếng nói bà nghe trong điện thoại của Mạnh Hà là đúng. Bà hỏi con:
– Con gặp anh Hai có việc gì? Tại sao thằng Hai không về nhà? Anh con có khỏe không?
– Chuyện dài lắm mẹ ạ, xong việc con mới về được…
Đúng lúc đó, tiếng xe của Mạnh Quân cũng vừa về nhà. Bà Thảo cảm thấy có điềm gì đó mà các con giấu bà. Bà nói với Mạnh Hùng:
– Mạnh Quân hình như cũng mới về, mẹ nghe tiếng xe của nó…
– Dạ, anh Hai triệu tập cả ba anh em đó mẹ… có chuyện rồi…
– Là chuyện gì? Tại sao lại không cho mẹ biết chứ? Các con còn coi bà là mẹ của các con không nữa?
– Anh em chúng con chỉ muốn mẹ không lo lắng thôi. Nghe anh Hai nói thì giờ con mới hiểu tại sao Ba lại nợ nần như thế…
Bà Thảo quyết định:
– Mẹ sẽ đi cùng với Ba đến chỗ các con…
– Rồi Ba nghi ngờ thì sao?
– Ông vẫn nằm trong phòng mà không ăn gì cả…
Rồi không biết tại sao, bà nói với con:
– Nhưng thôi, mẹ nên ở nhà để các anh em tự giải quyết, bên cạnh đó mẹ cũng không yên tâm để ông ấy ở nhà một mình…
– Chính vì mẹ như thế nên Ba mới làm như vậy. Thôi con sẽ nói chuyện với mẹ sau nhé…
Sau khi Mạnh Hùng tắt điện thoại, bà Thảo đợi không thấy Mạnh Quân lên phòng như thường lệ, nên cô đi xuống. Tuy nhiên, không thấy ai, chỉ có một thùng đồ nào đó để lại ở phòng khách. Bà nhớ rõ đã nghe tiếng xe của Mạnh Quân về, vậy tại sao lại về và đi đi mất? Có phải đến nơi Mạnh Hà đang ở không? Bà quyết định chờ đợi Mạnh Hùng về trước…
Không muốn quay lại phòng, bà đi ra vườn để thư giãn. Đột nhiên, có tiếng chuông cửa reo, khiến bà nghĩ Mạnh Quân đã trở về từ đâu đó. Người giúp việc hớn hở chạy đến:
– Bà chủ ơi…
– Chị nói từ từ, có chuyện gì vậy?
– Bà Kiều lại đến…
– Bà ta tới đây làm gì? Gọi ông Minh dậy mà tiếp bà ấy…
Chị giúp việc đi đi, nhưng bà vẫn đứng bất động trong vườn. Lúc này, những bông hoa mà bà yêu thích trở nên không còn ý nghĩa. Trong phòng, ông Minh không trả lời cũng không mở cửa khi có tiếng chuông. Người giúp việc không biết phải làm sao, chạy vội vã vì bà Kiều vẫn tiếp tục bấm chuông như một ác mộng. Bà Thảo gọi cho Mạnh Hùng:
– Các con về đi, bà Kiều lại đến nhà làm phiền, còn bố mày vẫn nằm lì trong phòng. Giờ mẹ phải làm sao đây?
– Bỏ qua bà ta…
– Con nói vậy làm sao được, để bà ta tiếp tục như vậy thì hàng xóm, người qua đường lại nghĩ gì?
Lúc này, Mạnh Hà lên tiếng động viên mẹ qua điện thoại:
– Mẹ hẹn bà ta hai ngày nữa đến nhà mình giải quyết…
– Hai ngày thì lo tiền sao nổi con ơi, bà ta nói là ba tỷ đấy…
– Mẹ đừng lo, ba tỷ cũng trả được, miễn bà ta phải chứng minh rằng bố mẹ mượn số tiền đó từ bà ta…
Con cái động viên bà đừng lo, nhưng là một người vợ và mẹ trong gia đình, làm sao bà có thể không lo được chứ. Bà hiểu rằng anh em đã họp để bàn cách giải quyết tình hình nợ nần của ông Minh. Nhưng bà cũng biết rằng khả năng của các con không đủ để giải quyết, chỉ còn cách bán nhà…
– Hoặc để mẹ nói với bố bán nhà và mua một căn nhỏ hơn…
– Bán nhà thì ở đâu? Bố vẫn có công ty mà, tại sao không chuyển nhượng công ty mà phải bán nhà?
– Bố các con luôn giữ sĩ diện nên không bao giờ đồng ý đâu…
– Nếu bố không đồng ý thì cứ để bố tự giải quyết, khi nào sợ thì thôi…
Bà Thảo chỉ biết thở dài. Mạnh Hà hẹn bà Kiều hai ngày làm thế nào? Tại sao không hẹn xa hơn một chút, nhưng khi con nói như vậy rồi thì bà chỉ có thể nghe theo thôi. Vậy nên bà yêu cầu người giúp việc nói với bà Kiều rằng hãy về, hai ngày sau sẽ gặp cậu Hai…
Ba anh em ngồi trong căn phòng, trên bàn là bản vẽ thiết kế mà công ty của ông Minh là đơn vị thi công. Mạnh Hà, vốn không có kiến thức chuyên ngành xây dựng, nói gì thì Quân và Hùng cũng không hiểu. Mạnh Hùng sau một hồi lặng thinh nói với anh Hai:
– Anh Hai, có thể nói dễ hiểu hơn không? Theo em hiểu, Ba ký hợp đồng này nhưng lại bị lỗ và phải vay tiền ở ngoài với lãi suất cao…
– Vậy sao mày không hỏi tại sao anh Hai biết mà không ngăn cản ông ấy?
Mạnh Hùng không cần suy nghĩ, đáp ngay:
– Ba là người ích kỷ và độc đoán, không nghe theo lời ai cả.
Mạnh Quân ngồi im lặng suy tư, rồi bất ngờ nói:
– Bây giờ em muốn biết số tiền Ba nợ là bao nhiêu và nợ ai? Tại sao không nói trực tiếp mà cứ bắt anh em loay hoay? Nếu Ba chấp nhận thực tế và bán xe, chuyện hôm qua đã không xảy ra. Bây giờ lại trì hoãn trả nợ, khiến em bị rối bời, kinh doanh của em bị ảnh hưởng, điều này là không thể chấp nhận được…
Mạnh Hà ngồi im lặng một lúc, sau đó nói:
– Anh em gặp nhau để thống nhất ý kiến, sau đó sẽ tham khảo ý kiến của mẹ. Đầu tiên, cần yêu cầu Ba phải nói rõ số tiền nợ là bao nhiêu và nợ cho ai? Vì tự cao tự đại, Ba đã rơi vào bẫy, nhưng liệu Ba có đủ dũng cảm đối diện với sự thật không? Hôm đấu thầu dự án, tôi đã có mặt và đã cố gắng ngăn cản, nhưng Ba không nghe theo lời khuyên, thậm chí sử dụng quyền làm cha để cấm tôi nói…
– Nhưng chỉ xây nhà cho người ta mà lại phá sản dễ thế, em không hiểu…
Nghe Mạnh Hà giải thích, hai anh em có thể hiểu rằng dự án này rất lớn, ông Minh không am hiểu về lĩnh vực san lấp mặt bằng. Mạnh Hà đã cảnh báo ông trước đó rằng khu vực này từ trước đã là đầm lầy, nhưng đơn vị san lấp không tuân thủ đúng quy trình, dẫn đến việc xây dựng không an toàn. Ông Minh không lắng nghe và bị rơi vào bẫy. Khi không đạt yêu cầu kỹ thuật và an toàn, chủ đầu tư từ chối nghiệm thu dự án. Tiền không thu được nhưng phải thanh toán các chi phí khác như vật liệu, lương công nhân… Điều này dẫn đến tình trạng nợ nần của ông. Mạnh Hà nói xong, hơi nghẹn ngào, anh vừa tức giận vì bất lực vừa thương tiếc Ba mình. Bây giờ, khi trời đã tối, ba anh em vẫn ngồi im lặng, có vẻ như họ cùng nhau nghĩ về mẹ…