Phận dâu hào gia Chương 29 | Hỗ trợ anh hai
Bà Thảo nhìn quanh phòng mà không thấy Mạnh Hùng đâu, cảm thấy lạ lùng vì chỉ vừa mới thấy hắn ở đây. Lát sau, bà nhận ra hai anh em cùng một người đàn ông mặc trang phục công an bước vào từ cổng. Bà tự hỏi về việc làm sao con lại biết được chuyện này, liệu Mạnh Hùng có nói sự thật với cha không nhỉ? Khi bọn họ bước vào phòng, họ lễ phép chào bà Thảo trước khi xin vào trao đổi công việc với ông Minh. Mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng bà chỉ biết gật đầu khi họ chào.
Khi tất cả đã vào trong phòng, bà hỏi Mạnh Hùng:
– Vậy là sao? Liệu những gì con nói với cha có phải là sự thật không? Tại sao lại có công an đi cùng?
Mạnh Hùng đáp:
– Công an đến vì có đơn thưa ba nợ tiền vật tư, họ cần lấy lời khai. Không phải vụ tai nạn…
– Thật là kinh hãi, tưởng là tai nạn chứ? Chắc ông ấy rất lo lắng…
– Nếu vậy thì Ba còn giữ công ty không bàn giao cho anh Hai mới là điều lạ…
Cả hai cười, nhưng nụ cười của họ trở nên chua xót. Bà Thảo nhắc nhở con trai:
– Hãy quan tâm và hỗ trợ anh Hai, đó là trách nhiệm của con.
– Dạ, mẹ yên tâm.
Hai mẹ con im lặng lắng nghe tình hình trong phòng, nhưng không có tiếng động gì. Bà không hiểu vì sao ông ấy lại im lặng, khi mà trước đó ông luôn nói rất nhiều. Mạnh Hùng định ra ngoài nhưng bà Thảo kéo lại:
– Chúng ta đã nói chuyện, để anh Hai xử lý. Nếu gặp chúng ta, có thể câu chuyện sẽ thay đổi. Chúng ta không biết ý của anh Hai là gì.
– Vâng, con hiểu.
Mạnh Hà nhìn cha với cảm xúc lẫn lộn. Một người đàn ông mạnh mẽ lại tỏ ra yếu đuối và lo lắng trước vợ con. Đó là số phận của một người con đứng trước hoàn cảnh của người cha, và anh đau lòng. Nhưng với cha, anh không còn cách nào khác. Anh phải mạnh mẽ như vậy để cha mới chịu thú nhận. Nếu cha không ký bàn giao, anh không thể đòi lại công bằng cho ba…
Khi nghe công an yêu cầu cha viết lời khai xác nhận nợ, Mạnh Hà nói:
– Tôi sẽ giải quyết mọi vấn đề liên quan đến Ba, nếu cha chuyển giao toàn bộ hoạt động của doanh nghiệp. Tôi sẽ đảm nhận.
Nghe điều này, ông Minh đồng ý:
– Con đã nói, các anh hãy làm theo. Bệnh tình của tôi không thể tránh khỏi…
Miệng nói nhưng lòng ông Minh đầy tiếc nuối và đắng cay, nước mắt rơi không thể kìm nén được. Ông quay mặt đi khi luật sư đọc văn bản bàn giao quyền điều hành công ty cho con trai Mạnh Hà. Khi hết thủ tục, ông bất ngờ khi không nghe con nói gì về số tiền ông đã yêu cầu. Ông quyết định phải hỏi thẳng:
– Số tiền của tôi, đã nói với mẹ con rồi…
Công an viên trả lời thay cho Mạnh Hà:
– Việc tiền bạc cá nhân gia đình tự giải quyết. Bây giờ chúng tôi làm việc với ông Mạnh Hà về đơn tố cáo tài sản mà tập đoàn Hoàng
Vũ tố cáo công ty ông Lê Minh, và ông Mạnh Hà là người đại diện hiện tại…
Mạnh Hà đứng lên:
– Ba tôi cần nghỉ ngơi, không còn liên quan gì đến công ty Lê Minh. Tôi sẽ theo các anh về cơ quan điều tra, để tố cáo tập đoàn Hoàng
Vũ về hành vi lừa đảo và cướp tài sản…
Ông Minh kinh ngạc với những lời này, không hiểu tại sao con lại nói như vậy. Nếu ông Vũ thật sự lừa đảo, ông không cần phải trả nợ, nhưng liệu ông ta có lừa đảo không? Ông bắt đầu lo lắng khi con trai quyết định đối mặt với một tập đoàn lớn như thế. Và việc tố cáo tội cướp giật là gì? Ông lo lắng về con trai mình, liệu có bao giờ hắn gặp nguy hiểm không?
Ông cố nhớ lại thông báo của bệnh viện về cuộc phẫu thuật vào thứ hai, còn ba ngày nữa. Ông đã đồng ý bàn giao công ty một phần cũng vì lí do này. Bây giờ ông đã ký, nhưng cả gia đình đều biến mất. Ông bắt đầu lo lắng, liệu họ có bỏ ông ở đây không? Ông tự trách mình đã quá vội vàng nghe theo lời của luật sư và ký vào văn bản không suy nghĩ kỹ. Ông mới đồng ý với bà Thảo mà chưa thống nhất số tiền. Vậy mà luật sư đã soạn hồ sơ, có bao giờ ông bị lừa không?
Tại cơ quan điều tra, Mạnh Hà đưa ra đơn tố cáo tập đoàn Hoàng Vũ về việc lừa đảo trong cung cấp vật tư xây dựng cho công ty Lê Minh, bao gồm việc sử dụng cát biển nhiễm muối mặn, gây ăn mòn cho công trình bê tông. Ông cũng chỉ ra sự thiếu chuẩn mực trong quá trình san lấp đất, khi đơn vị san lấp không thực hiện đúng quy trình và chất lượng, bơm cát với tỷ lệ tạp chất vượt quá 15%. Mạnh Hà cũng yêu cầu niêm phong bằng chứng và kiểm tra chất lượng thực tế ngoài hiện trường.
Sau khi giao nộp bằng chứng và đơn tố cáo, Mạnh Hà lấy cây viết ghi âm và USB sao chép từ bản gốc để giao cho công an. Anh cũng đưa ra bằng chứng về việc lừa đảo cướp tài sản của ông Minh, bao gồm hình ảnh và thông tin được cung cấp bởi thám tử.
Xong việc tại cơ quan điều tra, Mạnh Hà cảm thấy nặng nề trở về công ty. Anh lo lắng về Hà Lê, người đã được anh thuyết phục, nhưng khi gọi điện không thấy hồi âm. Anh cũng lo lắng về Mạnh Hùng, liệu anh có biết về Hà Lê không?
Anh quyết định gọi cho Mạnh Hùng để hỏi về Hà Lê:
– Em đang ở đâu vậy? Ra ngoài nói chuyện với anh đi…
– Em đang ở quán café, điện thoại hết pin nên không thể gọi được đâu anh Hai. Anh cứ nói đi, em nghe được mà…
– Anh thử gọi cho Hà Lê xem cô ấy đang ở đâu mà không được…
Lập tức tiếng cô gái trả lời:
– Em đang ở đây nè anh Hai, điện thoại em hết pin rồi…
Mạnh Hà giật mình, lo lắng về hai người đang ở quán café. Anh không trả lời mà buông điện thoại xuống bàn. Nhận ra Mạnh Hùng không thấy phản hồi, anh lo lắng. Sau một lúc, anh quyết định đợi cho Hà Lê và Mạnh Hùng về, rồi giải thích với họ sau.
Tuy nhiên, anh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Liền gửi tin nhắn cho Mạnh Hùng về sự việc, nhưng nhận được câu trả lời: “Cứ tự do, xong trở về bệnh viện với mẹ…”
Nghe Mạnh Hùng nói, Mạnh Hà hiểu rằng có lẽ người đang theo dõi Hà Lê chính là người trong tập đoàn Hoàng Vũ. Anh cảm thấy lo lắng về việc thông tin của tập đoàn có bị rò rỉ không và nếu Hà Lê bị nghi ngờ thì cũng không có bằng chứng. Anh quyết định gửi đơn lên Thanh tra Thành phố yêu cầu thanh tra tập đoàn Hoàng Vũ về những hành vi lừa đảo và không đáng tin cậy.
Khi định nghỉ ngơi, bà Thảo lo lắng và gọi cho con trai, thông báo lịch phẫu thuật ghép tủy của ông Minh. Mạnh Hà vội vã ra xe đến bệnh viện. Mạnh Quân và Thanh Hằng cũng đang ở đó. Thấy Mạnh Hà đến, Mạnh Quân có vẻ không thoải mái, nhưng Mạnh Hà nói trước:
– Mạnh Quân, dù sao anh vẫn là em trai của tôi, còn Thanh Hằng chỉ là em dâu thôi nhé…
Thanh Hằng cười:
– Em sợ đấy, dân Đà Lạt đâu dám so sánh với dân Sài Gòn đâu mà mẹ nhỉ? Nhưng không được bắt nạt em đâu nhé…
Mạnh Hà tiếp tục:
– Nó giỏi võ đấy, em phải cẩn thận đấy. Nếu bị nó trêu chọc thì nhớ gọi anh…
Mạnh Quân cười:
– Gọi anh thì em sẽ bị đánh tơi bời đấy. Cứ chạy đi là tốt nhất…
Mọi người cùng cười, nhưng sau đó Mạnh Hà nhắc nhở em gái:
– Anh không hiểu tại sao mọi thứ lại ne phải em gánh vác. Bạn làm anh khó chịu lắm đấy…
– Anh yên tâm, giờ em sẽ lo cho cả hai. Anh tin không?
– Thôi đi, nếu không phải giữ sức cho ba thì anh cũng không ngại. Nhưng làm một người đàn ông mạnh mẽ như anh phải đối mặt với một bệnh nhân thì thực sự là đau lòng…
Bỗng Mạnh Quân hỏi bà Thảo về sức khỏe của ông Minh. Bà Thảo tỏ ra mệt mỏi:
– Ông đang rên rỉ trong phòng…
Mạnh Quân lo lắng, nghĩ ông Minh rên rỉ vì đau, đề xuất đi gọi bác sĩ. Mạnh Hà cười:
– Bác sĩ nào chữa khỏi cái bệnh tiếc tiền…
Rồi anh kể cho cả nhà nghe về sự kiện ông Minh gặp công an. Ở nhà, ông thường quát tháo, nhưng khi gặp công an lại im lặng, khuôn mặt tái xanh vì sợ. Ông thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Mạnh Hà cầu cứu, nhưng trong tình huống đó, nếu không mạnh mẽ thì ông không bao giờ chịu ký.