Phận dâu hào gia Chương 30 | Đứa con hoang bị ruồng bỏ
Mạnh Hà kể xong câu chuyện, mọi người đều tỏ ra chán chường và không muốn vào phòng nữa. Mạnh Quân đột nhiên đứng dậy, kéo tay Thanh Hằng và nói:
– Chúng ta vào chào Ba đi em…
Lúc này, Mạnh Hà và Bà Thảo trở nên lúng túng và ở lại ngoài, trong khi đó Mạnh Quân và Thanh Hằng cùng nhau bước vào. Khi nghe tiếng cửa mở, họ nghĩ rằng Bà Thảo đã vào, nên ông Minh ngồi dậy để nói chuyện. Tuy nhiên, khi nhận ra rằng người mới vào là Mạnh Quân và Thanh Hằng, ông lại nằm xuống và quay mặt vào tường. Mạnh Quân nói:
– Ba cảm thấy khỏe chứ ạ?
Ban đầu ông không muốn trả lời, nhưng khi thấy Mạnh Quân quan tâm đến sức khỏe của ông, ông không thể kìm nén được nữa và quát to:
– Khỏe cái gì, mẹ con chúng mày cướp hết của tao rồi còn gì…
Sau khi nghe Mạnh Hà kể chuyện, cả hai cảm thấy bình thường. Ông Minh chỉ lo lắng về việc đã bàn giao công ty cho con và không còn tiền bạc gì. Những lúc này, họ mới nhận ra sự quan trọng của việc sống bên cạnh người chỉ biết quan tâm đến tiền bạc. Mạnh Quân hỏi ông:
– Ba cần tiền không? Con có thể giúp được.
Ông Minh suy nghĩ một chút, không ngờ Mạnh Quân, người con nuôi, lại biết quan tâm đến ông. Nếu có thể lấy được một phần tiền từ Mạnh Quân và một phần từ Bà Thảo, ông sẽ không cần lo lắng về tuổi già. Ông cảm thấy xúc động:
– Con luôn tốt với Ba, nếu Ba có tiền thì tự lo cho bản thân không cần làm phiền các con…
– Nhưng Ba cần bao nhiêu? Con có thể giúp được không?
Ông Minh nhìn sang Thanh Hằng và sau đó chỉ vào Mạnh Quân bằng hai ngón tay. Mạnh Quân ngay lập tức rút ra 2 tờ 500 ngàn và đưa cho ông, nói:
– Con tặng Ba…
Ông Minh quá tức giận, vứt hai tờ tiền xuống đất và mỉa mai:
– Anh coi thường tôi à? Hai tờ tiền này không đủ để lau dép cho tôi. Đừng nghĩ rằng bàn giao công ty cho Hà là hết. Tiếc rằng tôi không nhận ra anh là đứa con hoang từ trước, nếu không tôi đã bóp chết anh từ nhỏ, đứa bất hiếu…
Mạnh Quân cảm thấy bất ngờ và nghẹn ngào, không thể nói lên lời. Anh không ngờ rằng Ba có thể nói những lời độc ác như vậy. Dù không phải cha ruột, nhưng anh cũng có công dưỡng dục, và nghĩa vụ của một người con là phải hiếu thảo với cha mẹ khi họ già yếu. Anh đã trả 600 triệu cho bà Kiều, vậy ông còn muốn gì nữa? Mặc dù bất ngờ, Mạnh Quân cũng muốn nói, nhưng lúc đó Thanh Hằng giận dữ đẩy anh ra và cúi xuống nhặt hai tờ tiền, sau đó đặt vào túi và quay lại đối diện ông Minh, dằn mặt:
– Tôi mới chính là đứa con hoang, hay nói rõ hơn là bị gia đình ông kỳ thị và từ chối, nếu không có người mẹ nhân từ như mẹ Hà chăm sóc, thì giờ này tôi đã không ở đây để hiến tủy cho ông. Nếu biết trước có một người cha như ông, tôi đã không chấp nhận, tôi chỉ thừa nhận mẹ Thảo là mẹ thôi,… bây giờ… bây giờ… đứa con hoang này thà bị gọi là bất hiếu còn hơn là tự nguyện hiến tủy cho ông. Chào ông…
Mặc dù miệng cô đã nói nhưng khuôn mặt lại tràn ngập nước mắt. Trái lại, Mạnh Quân đứng như tượng đá, cho đến khi Thanh Hằng kéo anh ra ngoài, anh mới như thức tỉnh từ giấc mơ. Cả hai lao ra ngoài chỉ nói với bà Thảo một câu đơn giản:
– Chúng con về Đà Lạt, con sẽ chuyển tiền trả mẹ…
Bà Thảo không hiểu chuyện gì, vội chạy theo:
– Hằng ơi, Quân ơi… các con đứng lại, đã xảy ra chuyện gì? Thứ hai…
Bà chưa kịp nói hết câu thì hai người đã lên một chiếc taxi vừa trờ tới. Biết rằng xe đang để trong bãi xe ở bệnh viện, nhưng trong tình huống này chính anh cũng hoàn toàn bất ngờ, nên cứ thế cùng cô lên xe taxi và chạy đi. Trên xe, hai người không nói một câu nào cho đến khi tài xế hỏi đi đâu, Mạnh Quân mới nói địa chỉ nhà. Trong những lúc như thế này, họ chỉ muốn dọn đồ rời khỏi căn nhà này vĩnh viễn. Nhưng còn mẹ Thảo? Hình ảnh mẹ đau khổ lẫn ngạc nhiên chạy theo gọi tên các con mà không một lần ngoảnh lại. Nhìn Thanh Hằng khóc nấc không thành tiếng, anh hiểu rằng cô đang vô cùng khó xử. Nếu vì nóng giận mà quyết định quay về Đà Lạt và dĩ nhiên sẽ không hiến tủy nữa. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Lương tâm cô có yên không khi mình vừa từ chối cứu một mạng người? Nếu chấp một người có cá tính như ông Minh thì thử hỏi ở cái nhà này ai mà không từng trải qua? Còn mẹ Thảo nữa, suốt mấy chục năm chịu đựng chỉ vì một lý do, đó là tìm đứa con gái thất lạc và cho các con có một gia đình đủ đầy cha mẹ như người ta. Để rồi khi người đàn ông ấy gặp nạn, thì tất cả mọi người hình như quên hết mọi tội lỗi mà cùng chung tay cứu vớt? Bởi đó là tương tâm của một con người. Hơn nữa dù sao ông ấy cũng là người cha, trong người mấy anh em đều có dòng máu ấy đang chảy. Vậy thì chỉ vì một lần giận dữ mà có thể rũ bỏ hết hay sao?
Chính lúc này thì Mạnh Quân lại là người bình tĩnh nhất, chờ cho cô bớt xúc động, anh nhẹ nhàng nói:
– Bình tĩnh đi em, hãy nghĩ đến mẹ Thảo mà bỏ qua cho Ba. Nếu bây giờ mình làm điều gì nóng vội cũng đều làm mẹ đau lòng, cũng có thể anh Hai và Mạnh Hùng hiểu lầm. Anh sẵn sàng bỏ qua tất cả…
– Nhưng em thì không chịu nổi nếu phải sống với một người như ông ấy…
– Vậy em đi thử máu mà làm gì? có phải muốn cùng chung tay cứu Ba không?
– Em…
Thanh Hằng chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông, đó là cuộc gọi của anh Hai nên cô tưởng rằng anh Hai muốn nói chuyện với cô về sự việc vừa rồi. Cô miễn cưỡng lắng nghe:
– Dạ, em nghe nè anh Hai…
Mạnh Hà nói rất nhanh:
– Em đến ngay quán café X giúp anh. Gấp…
Hai người nhìn nhau không hiểu chuyện gì, nhưng vội chạy ra xe để đi, lúc này cô mới nhớ xe của Mạnh Quân đang còn ở bệnh viện. Mạnh Quân lại một lần nữa chủ động vẫy taxi và cùng cô đi đến bệnh viện. Khi đã ngồi trên xe thì Mạnh Hùng gọi tới:
– Cô gái Hà Lê đang bị theo dõi, chị giả bộ là tình nhân của em đến đánh ghen, sau đó bắt cô gái đi theo mình về nhà để ba mặt một lời, nhưng chủ yếu là chị giải thoát và bảo vệ cho cô ấy…
Vậy là Thanh Hằng đã hiểu, cô cười:
– Mạnh Hùng yên tâm, chuyện đánh ghen thì chị diễn đạt lắm…
Mạnh Quân ngồi bên cạnh trông lè lưỡi tỏ ra khiếp sợ khi thấy khuôn mặt của cô dữ tợn khi nói chuyện điện thoại. Sau khi trả lời xong với Mạnh Hùng, cô lại nhớ đến Mạnh Quân đang ngồi bên cạnh và cười:
– Nhìn cái mặt kìa, thật là dữ dằn nhỉ.
– Em lấy kiếng soi thử xem, trông dữ dằn lắm đấy.
– Haha anh cũng cẩn thận, sau này đừng bị em…haha…
Khi xe đến quán café, Mạnh Quân ngồi lại trên xe trong khi Thanh Hằng bước vào quán. Cô nhìn thấy Mạnh Hùng ngồi cùng một cô gái, liền xông ngay lại và giật tóc cô gái đó. Hà Lê bất ngờ và không hiểu chuyện gì, cô la to kêu tên Mạnh Hùng:
– Ơ…cô này, bạn là ai? Anh Hùng ơi, cứu em…
Nhân cơ hội này, Mạnh Hùng lẻn ra sau quán và tiến nhanh về phía hai người. Lúc này, hai thanh niên ngồi bên cạnh lên tiếng:
– Này, đây là quán café chứ không phải nhà cô. Đừng làm phiền người khác.
Thanh Hằng nhìn nhận được ý đồ của hai người và nhanh chóng lên tiếng:
– Báo cáo hai đồng chí công an, tôi muốn tố cáo cô này cướp chồng tôi và gây rối ở đây.
Hai người kia nghe Thanh Hằng nói về công an và vội vã rời khỏi hiện trường. Một trong hai người lại nói:
– Bạn bỏ tay ra khỏi tóc cô ấy, chúng tôi sẽ đưa hai bạn đến trụ sở công an.
Hà Lê khóc lên vì cảm thấy bị oan:
– Tôi bị oan, tôi không biết anh Hùng đã có vợ. Tôi không có ý định cướp chồng của ai cả,…
Hai người cùng đưa Hà Lê về trụ sở công an. Trên đường, Thanh Hằng ôm Hà Lê xin lỗi:
– Mình xin lỗi, chỉ là nhận lệnh của anh Hà bảo vệ bạn. Đừng trách Mạnh Hùng nhé.
– Vậy chị là ai?
– Sẽ có ngày bạn hiểu. Bây giờ, bạn phải cẩn thận với kẻ địch đang theo dõi bạn.
Hà Lê không lo sợ mà cười:
– Em biết, và em có thể tự bảo vệ mình…
Sau khi cả hai cười, Thanh Hằng hỏi:
– Tại sao bạn lắc đầu?
Mạnh Quân chỉ lắc đầu và cười. Cô hỏi:
– Sao bạn lắc đầu vậy? Chán em rồi à?
Anh nhún vai rụt cổ mà không nói gì? Nhưng với Thanh Hằng thì không dễ dàng như vậy. Cô túm tay anh và lắc lắc, khiến Mạnh Quân tỏ vẻ đau đớn:
– Buông ra, đau tay anh…
– Mình chia tay…
– Hả? Tại sao lại chia tay? Em có biết mình nói linh tinh gì không hả?
Thanh Hằng cười:
– Trước khi gặp em, anh là một chàng trai rất phong độ, mạnh mẽ và bản lĩnh. Vậy mà tại sao bây giờ lại nhút nhát như thế này?
– Anh không nhút nhát mà anh nhường nhịn. Hơn nữa, anh nghĩ nhà chỉ có một nóc thôi, cũng giống như vua cũng chỉ có một. Có như vậy mới có hai chữ “Bình an”…
Thanh Hằng cảm động khi nghe anh nói, cô gục đầu vào vai anh im lặng. Lúc này Mạnh Quân mới khẽ nói:
– Mình quay lại bệnh viện với mẹ nhé, chắc mẹ đang lo lắm…
Thanh Hằng khẽ gật đầu. Lúc này trên môi Mạnh Quân đã nở nụ cười. Thật ra lúc trở về Sài Gòn, anh đã thu xếp cho anh Hai Huy tiếp quản cơ sở sàn tập tại Đà Lạt, để có nguồn thu nhập lo cho Ba mẹ, còn chuỗi cơ sở ở Thành Phố Hồ Chí Minh và ngoài Bắc thì anh tiếp tục quản lý. Anh tự nhủ rằng, mặc dù kết hôn với Thanh Hằng nhưng anh vẫn chủ động trong kinh tế, không nhờ vả hay dựa dẫm vào cha mẹ vợ. Hai người cũng thống nhất trả lại số tiền mà mẹ Thảo đã chuyển vào tài khoản cho Thanh Hằng.
Bà Thảo lòng buồn và lo lắng khi thấy con gái vừa chạy vừa khóc từ trong phòng ông Minh đi ra. Chẳng cần phải hỏi, bà cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Thật tình nhiều khi bà tự hỏi mình phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ. Trước đây mọi suy nghĩ của bà đều nghĩ đến các con mà tự động viên mình cam chịu. Nhưng bây giờ khi tuổi đã xế chiều thì bà lại muốn được giải thoát. Bà cũng đã từng nghĩ đến ly hôn, nhưng khi nghe tin ông Minh lâm trọng bệnh thì bà lại không nghĩ nữa. Nhưng mỗi khi phải chứng kiến các con bất bình với cha thì bà lại không chịu nổi. Bây giờ việc bỏ ông ấy hay tiếp tục cuộc hôn nhân này thì chính bà vẫn chưa có lời giải đáp…