Phận dâu hào gia Chương 33 | Hạnh phúc

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 709

Khi nhìn thấy ông Vũ ngồi im lặng, đầu cúi xuống, ông Thanh hiểu rằng việc Thanh tra đã đưa ra kết luận cũng chính là câu trả lời cuối cùng từ ông Vũ. Điều này cũng ngụ ý rằng vụ án mà ông ta chủ mưu cướp xe của ông Minh cũng đã đủ căn cứ để truy tố. Ông đẩy tờ giấy và cây viết về phía ông Vũ, sau đó ông Thanh nói:

– Tôi hiểu rằng anh cần phải làm gì…

Nhưng bất ngờ, ông Vũ đề nghị:

– Cho phép tôi có cơ hội đối chất với trợ lý Hải…

Ông Thanh trả lời không ngờ:

– Ngày ra tòa, anh ta sẽ gặp thôi, anh ta bị bắt vì tội thông đồng, cấu kết với anh để cung cấp vật liệu không đúng quy định, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho khách hàng. Ngoài ra, anh ta còn phạm tội không tố giác tội phạm liên quan đến vụ ông chủ mưu cướp xe của ông Minh…

Mỗi lời của ông Thanh trở thành như một bản án nghiêm khắc. Mặc dù ông không phủ nhận tội lỗi của mình, nhưng ông vẫn tự hỏi tại sao hành động của mình lại bị phát hiện, dù ông đã cực kỳ cẩn trọng trong từng bước.

– Không thể… tại sao vậy?

Ông Thanh mỉm cười:

– Ông thật là lạ. Hành động của ông, dù cẩn thận đến đâu, cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của trời. Dù ông biết rằng những việc làm không đúng trước sau cũng sẽ bị phát hiện, nhưng ông vẫn làm. Giờ đây, dù ông có hối hận thì cũng đã quá muộn… Ông nên thú nhận và bồi thường để hưởng sự khoan hồng từ pháp luật…

Mọi chuyện diễn ra như trong giấc mơ, ông Vũ không thể tin được tại sao hành động của mình lại bị phát hiện. Ông không biết rằng tình cờ khi ông đến phòng chủ tịch để ký một số giấy tờ, Hà Lê đã nghe được cuộc trò chuyện giữa ông Vũ và trợ lý Hải. Mặc dù nghe được một phần nhưng cô hiểu được ý nghĩa của hội thoại. Để có thông tin chính xác, cô đã cài thiết bị ghi âm trong phòng chủ tịch và sao chép dữ liệu từ máy tính của trợ lý Hải vào USB. Hành động này là do lương tâm và hoàn toàn tự nguyện khi cô liên hệ với Mạnh Hà. Hà Lê quen biết Mạnh Hà vì công ty anh là khách hàng thân thiết của tập đoàn Hoàng Vũ. Nhưng cô không biết rằng anh chính là anh trai của Mạnh Hùng, người bạn thân từ trường học…

Trong những ngày Thanh Hằng điều trị, Mạnh Quân luôn ở bên cạnh không rời bước, đến mức Hà Lê cảm thấy ghen tỵ:

– Chị Ba thật may mắn, không biết nếu sau này em mắc bệnh thì anh Hùng có chăm sóc em như anh Ba không?

Khi nghe thấy điều đó, Mạnh Hùng nhanh chóng lên tiếng:

– Đừng lo, em nhé. Anh sẽ chăm sóc em gấp đôi so với anh Ba, tin anh đi.

Hà Lê quay lại và nhìn anh chàng mỉm cười, cô nói:

– Có gì phải lo đâu, nếu em không nghe lời thì anh chỉ cần uýnh thôi, phải không chị Ba?

Nghe thấy điều đó, Mạnh Hùng bất ngờ hét lên:

– Ôi trời ơi… sao lại chọn đúng hai nữ tướng như vậy, anh Ba ơi? Nguy rồi…

– Bây giờ vẫn kịp đổi tình nguyện đấy…

– Không… không, thà bị uýnh còn hơn là phải chia tay. Anh không có hư đâu mà sợ uýnh.

Cả nhà cười toe toét. Bà Thảo nhìn các con với lòng cảm động, miệng bà cười nhưng ánh mắt cũng ẩn hiện nước mắt. Dù đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng bà vẫn luôn nín nhịn, chịu đựng, thậm chí nuốt nước mắt vào lòng chỉ để mong nhìn thấy các con hạnh phúc. Và bây giờ, khi các con đã trưởng thành, hiểu biết, đó là điều bà mong muốn nhất…

Chợt nhớ đến lời của bác sĩ muốn gặp vợ và con gái Thanh Hằng, Mạnh Quân đỡ Hà Lê dậy và nói:

– Anh sẽ đi cùng em…

Thanh Hằng cảm kích:

– Anh yên tâm, em sẽ đi gặp Ba Minh và mẹ.

Hà Lê giật mình và xoa đầu, nhớ lại cảnh Thanh Hằng vô cùng quyết đoán ở quán cà phê và cười mỉm. Không có lựa chọn nào khác, Mạnh Quân nói:

– Vậy là đến nơi rồi, anh đứng ngoài chờ được không?

– Đồng ý.

Lúc này, Mạnh Quân đi cùng hai mẹ con. Nhưng khi đến, chỉ có bà Thảo và Thanh Hằng vào trong. Khi nhìn thấy con gái vẫn yếu ớt, ông Minh cảm động gần như muốn khóc, buộc phải có sự can thiệp của bác sĩ:

– Chú hứa với bác sĩ điều gì? Phải cố gắng bình tĩnh, mau khỏe để về với gia đình. Đừng chủ quan nghĩ rằng ca phẫu thuật thành công là đủ, còn có những biến chứng không lường trước được.

Ông Minh nhìn hai mẹ con mình, nước mắt chảy dài trên gối. Ông không nói gì, chỉ có thể nhìn về phía vợ con với ánh mắt ướt đẫm. Bàn tay ông như muốn nắm chặt tay vợ. Đến bất ngờ, Thanh Hằng lại tỏ ra bình tĩnh nhất, cô cầm tay mẹ và đặt vào lòng bàn tay của ông Minh, sau đó nắm lấy tay của cả hai, giọng nói khẳng định:

– Ba phải mạnh mẽ lên, không được buông xuôi. Cả nhà yêu Ba…

Ông Minh lại rơi lệ và gật đầu nhẹ nhàng. Điều này chứng tỏ, khi đối diện với ranh giới giữa sự sống và cái chết, con người mới thực sự trân trọng tình thân, bỏ qua mọi thù hận, và học cách quý trọng bản thân cũng như những người thân yêu xung quanh. Khi hai mẹ con bước ra khỏi phòng, tay ông Minh vẫn nắm chặt tay bà Thảo không buông. Lúc này, Thanh Hằng hiểu ý định của mẹ và lui ra ngoài, bà Thảo ôm chồng và nói nhẹ nhàng:

– Ông phải cố gắng vượt qua, nhớ không? Tinh thần rất quan trọng, không được đầu hàng. Tôi đã tha thứ cho tất cả, nên đừng suy nghĩ nữa…

Nghe được lời tha thứ từ vợ, ông Minh dần nới lỏng và buông tay. Bà ôm ông một lần nữa trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng…

Sau khi rời phòng, Thanh Hằng ôm mẹ và thấy Mạnh Quân ôm hai người phụ nữ mình yêu thương nhất. Cả ba ôm nhau, biểu hiện sự cảm động, và Mạnh Quân động viên:

– Ba sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo lắng quá, để mắc bệnh làm sao mà khổ…

Bà Thảo gật đầu, quay về nhìn chồng một lần nữa trước khi từ từ bước ra khỏi phòng. Bây giờ, bà không hiểu rõ bản thân mình. Trong cuộc sống với một người như ông Minh, đã có những lúc bà muốn buông xuôi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ của con cái và nỗi lo sợ cho con gái, bà đã đứng vững để tiếp tục sống. Bà cũng đã suy nghĩ đến việc thoát khỏi cuộc sống này, nhưng tình yêu và trách nhiệm với con cái đã giúp bà vượt qua. Bà hy vọng rằng ông Minh sẽ thay đổi, để cuộc sống gia đình không còn căng thẳng như trước. Trong suốt mấy chục năm kết hôn, bà không nhìn thấy ông khóc trước mặt bà lần nào. Bây giờ, ông đã rơi lệ, ý nghĩa là ông đã nhận ra rằng chỉ có vợ con bên cạnh trong những thời điểm nguy hiểm. Bà hi vọng rằng ông sẽ trân trọng tình cảm đó…

Khi về phòng điều trị của Hằng, cả nhà ngạc nhiên khi thấy Mạnh Hà đang ngồi nói chuyện với Mạnh Hùng và Hà Lê. Thấy mẹ chồng, Nhã Trúc, vợ anh, có vẻ không thoải mái, nhưng bà Thảo nhanh chóng nói:

– Cả hai mẹ con đã đến đây từ lúc nào? Mạnh Tùng, cháu lại đây với bà nội nào, chúng ta chào chị Hằng đi…

Bé Mạnh Tùng, 4 tuổi, chạy lại ôm bà nội và nhìn chị Hằng với vẻ lạ lẫm. Khi mẹ Nhã Trúc đến động viên con:

– Chị Hằng xinh đẹp quá, chúng ta chào chị đi nhé…

– Chào chị…

– Ôi, cục cưng của bà, trông con đẹp trai quá, sẽ lớn lên giống ba Hà thôi…

Cả nhà đồng loạt cười vui, bà Thảo dù vẫn còn nhiều thắc mắc trong lòng, đặc biệt là về việc hai con dâu Mạnh Hà và Nhã Trúc không xuất hiện trong suốt thời gian qua, nhưng giờ đây hai đứa trông có vẻ gần gũi nhau như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Bà muốn hỏi con trai riêng nhưng lại không biết phải làm sao. Mạnh Hà lập tức nắm lấy cơ hội:

– Thông báo với mẹ và các em, lần này vợ chồng con quyết định chuyển về ở lại để tiện chăm sóc Ba mẹ…

Mạnh Quân cũng tham gia vào:

– Em đã đăng ký chăm sóc Ba mẹ rồi đấy, đúng không mẹ?

Thấy hai anh cứ cạnh tranh nhau, Mạnh Hùng chỉ cười mỉm mà không nói gì, khiến Mạnh Hà phải nhắc nhở:

– Chú Hùng cười gì mà đáng sợ vậy? Có lẽ chú đang tranh giành quyền chăm sóc Ba rồi, Ba Minh đợt này ra viện liệu có còn sức hét gì không đây?

Bà Thảo lại rơi nước mắt, không hiểu sao dạo gần đây bà luôn xúc động, có lẽ nước mắt đã cạn kiệt từ lâu, bây giờ chỉ còn lại niềm hạnh phúc. Nhìn thấy các con vui vẻ, bà cũng nói đùa với các con:

– Bà không ở cùng ai cả, chỉ ở cùng Mạnh Tùng thôi, cháu cưng của bà là số một…

Khi thấy mẹ hạnh phúc, Thanh Hằng cũng không kìm được cảm xúc, đôi mắt cô đã đỏ hoe từ khi nào. Khi biết mẹ chính là mẹ ruột của mình, cũng là lúc cô chấp nhận yêu Mạnh Quân. Nếu cô lấy anh, có nghĩa là cô phải trở về ngôi nhà mà Ba Duy và mẹ Hà đã chăm sóc cô từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, trong lòng cô lại có một phần ích kỷ muốn ở bên mẹ Thảo, liệu có phải vì thời gian gần mẹ chưa đủ dài? Hay có một liên kết tình cảm mẹ con? Cô không biết. Nhưng trách nhiệm làm dâu khiến cô không thể tránh khỏi việc phải chăm sóc cha mẹ chồng, đặc biệt khi họ đã nuôi dưỡng cô từ nhỏ. Nghĩ đến ngày phải xa mẹ, cô không kìm lòng được và bắt đầu khóc nức nở, khiến Mạnh Quân lo lắng:

– Em sao vậy? Lại đau ở đâu? Anh đi gọi bác sĩ…

Thanh Hằng kéo tay anh lại. Cô ôm mẹ Thảo và nói:

– Mẹ ơi…

Thấy con gái ôm mình và khóc, bà Thảo cũng không kìm được nước mắt, từ khi đồng ý cho Mạnh Quân cưới Thanh Hằng, bà đã nghĩ đến lúc phải xa con. Thời gian dài tìm con để rồi mẹ con trùng phùng nhau nhưng chưa được bao lâu thì lại phải xa nhau. Thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, Mạnh Quân dường như đã hiểu, anh nói với Thanh Hằng:

– Anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng trước khi quyết định cưới em, anh đã sắp xếp mọi thứ ở Đà Lạt rồi, nên em đừng lo…

Nhìn thấy đôi mắt còn đỏ hoe, cô ngạc nhiên:

– Anh nói thế là sao?

– Anh đã giao cơ sở tập thể dưỡng sinh cho anh Hai Huy quản lý, anh ấy sẽ dùng thu nhập đó để chu cấp cho Ba Duy và mẹ Hà…

– Vậy sau khi cưới thì chúng ta ở đâu?

– Chúng ta ở phòng của anh trên lầu, gần phòng của mẹ Thảo…

Buồn cười mà lại đau lòng. Nghe Mạnh Quân nói như vậy, cô chỉ biết ôm chầm lấy anh và thổn thức:

– Mạnh Quân, Em yêu anh…

Từ góc phòng, Mạnh Hùng bất ngờ la lên:

– Mùi mẫn quá, nhìn đau cả mắt. Hai ông bà đã diễn xong chưa, chưa đến lượt vợ chồng tôi. Ngồi chờ lâu quá rồi…

Hà Lê ngượng ngùng, mặt cô đỏ bừng, cô vùng vẫy kéo tay anh nói nhỏ:

– Anh nói gì thế?

Mạnh Hùng cười:

– Để anh lo, cả thời gian này toàn ông bà ấy làm chủ sân khấu, mình cũng phải chọn vai để diễn chứ. Em cứ hiền như vậy rồi mai mốt bị bắt nạt…

Thanh Hằng quay sang lườm em trai:

– Cậu tưởng Hà Lê dễ bị bắt nạt hả? Người đạt đai đen Karate thì ai dám đụng đến chứ?

Mọi người cười vui, bà Thảo thấy vậy thì quát:

– Thôi không cãi nhau nữa, anh chị cưới xong rồi mới đến lượt các con. Nhưng chờ Ba con ra viện đã, và tuyệt đối không ai được rời khỏi đây, phải ở gần bên mẹ,…

Sau đó, ngày ông Minh được xuất viện đã đến, không biết ông đã nhận được tủy sống từ Thanh Hằng hay không, nhưng tính cách của ông đã thay đổi. Ông trở nên ít nói và đặc biệt rất sợ bà Thảo buồn. Nghe vợ nói các con xin phép cha mẹ để kết hôn thì ông cười rất tươi nhưng không nói gì. Mọi người không quan tâm ông đang nghĩ gì, chỉ biết ông yếu sức khỏe nên không ai động đến. Niềm vui mà ông Minh thích nhất là khi Mạnh Hà nhận xe về trả cho Ba, ông yêu chiếc xe như con cái nên hễ rảnh là lại ra lau chùi, mặc dù vẫn chưa thể lái do sức khỏe…

Ngôi biệt thự qua ba thế hệ đã lâu luôn trầm tĩnh, bỗng nhiên sáng sủa và rộn ràng tiếng cười. Bà Thảo, một cô tiểu thư con nhà giàu, vì tình yêu với Minh, để rồi không ngờ đó chính là bước ngoặt thay đổi cuộc đời cô, với những ngày u uất bên mẹ chồng khắc nghiệt. Cho đến khi bà qua đời và lại trở thành mẹ kế với chính người chồng của mình. Sự kiên nhẫn và sự chịu đựng của bà không dám mạnh mẽ tự giải thoát bản thân. Niềm hy vọng của bà chỉ là những đứa con, và điều đó đã trở thành sự thật…

Bài viết liên quan