Phía trước là cầu vồng Chương 10 | Đánh cược tình yêu
Bá Trọng và Thiên Vĩ giao đối với nhau một cái nhìn, rồi cả hai đều hiện ra nét mặt lo lắng. Vị Chủ tịch bệnh viện Thiên Vĩ nhăn mày:
– Bạn ổn chứ?
Trong khi Bảo Long đang mơ mơ hồ hồ nhìn hai người trước mặt, Bá Trọng nhẹ nhàng vuốt cằm:
– Tình hình này hơi căng thẳng đấy!
Thiên Vĩ nhìn về phía Trọng, mày vẻ nghiêm túc:
– Ý bạn là gì nhỉ?
Trọng lắc đầu không rõ ràng:
– Cái này cần phải nhờ đến mấy bác sĩ chuyên khoa tim mạch, để họ phẫu thuật mở tim ông Long ra xem.
Bảo Long ngứa ngáy đầu, tai:
– Ôi trời, tôi đang bối rối vì Thư giận, các bạn còn ngồi đây đùa giỡn được! Các bạn đã yêu thì phải hiểu rõ hơn tôi chứ?
Trọng nhún vai:
– Vậy bây giờ bạn định làm gì?
Long nhấc nháy ánh mắt:
– Làm thế nào tôi có thể biết được Thư đang nghĩ gì? Cô ấy nói thật hay đùa nhỉ?
Bá Trọng giơ tay ra hiệu im lặng, rồi bấm số điện thoại của Đan Thư:
– Alo em nghe đi!
Trọng cười nhẹ:
– Em Thư, tối qua về có vấn đề gì không?
Đan Thư lắc đầu:
– Không có gì, về muộn nên không nhắn tin cho anh chị. Sáng nay cảm thấy mệt quên luôn.
Bá Trọng giả vờ thở dài:
– Thật là may mắn khi quên đi tình cảm gia đình!
Thư vẫy tay:
– Dạ, sao may mắn? Chỉ là kịch bản thôi mà anh rể. Tối qua không sao nhưng sáng nay đầu hơi đau nên quên thôi.
Bất chấp việc biết Đan Thư đang nói dối, Bá Trọng vẫn tỏ ra lo lắng:
– Vậy à? Bây giờ em thế nào? Bảo Long vẫn ở đó không?
Thư bất ngờ:
– Sao anh ta lại ở đây? Xong việc rồi thì ai về nhà nấy chứ! Tôi và anh ta có liên quan gì nhau nữa không?
Giọng điệu của Thư vừa có phần ngạc nhiên vừa trách móc khiến Bá Trọng phải phì cười. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm túc:
– Vậy em không liên lạc với Long từ hôm qua đến giờ à?
Thư nhăn mày suy nghĩ. Lúc nãy đã nói đau đầu quên tin nhắn cho anh chị, giờ không lẽ lại nói là đi ăn sáng với Bảo Long về. Nhưng vì sao anh ta không đến bệnh viện? Rõ ràng anh ta không ở đây nên anh rể mới hỏi vì biết Thư đi với Long vào tối qua. Suy nghĩ mất vài giây, rốt cuộc Thư lắc đầu:
– Không, chắc anh ấy ngủ quên nên đến muộn!
Bá Trọng nhăn môi:
– Chà, sao đến lúc gọi lại thành “chú” thế này?
Đan Thư giọng buồn:
– Đó chỉ là tập thôi, giờ xong việc rồi thì…
Anh rể cô thở dài:
– Bảo Long không đến bệnh viện, không biết đi đâu. Hai người không có gì sao? Hay là bệnh cũ tái phát?
Đan Thư tỏ ra quan tâm:
– Anh ấy bị bệnh gì vậy?
Trọng gật đầu:
– Vâng, bệnh về tim. Tình trạng đó khiến mọi thứ trở nên nguy kịch khi bị căng thẳng hoặc buồn phiền. Một thời gian dài tôi thấy anh ấy khá ổn, nhưng bất ngờ hôm nay không thấy anh ta nên tôi lo lắng.
Đan Thư bỗng cảm thấy lòng như bị xé toạc. Anh ta trông khỏe mạnh như vậy mà lại mắc bệnh tim sao? Cả tuần trời cô không thấy Bảo Long có vấn đề gì cả. Điều này chứng tỏ bệnh tình có thể không ngừng phát triển. Có lẽ những lời nói của cô sáng nay đã ảnh hưởng đến anh ta chăng? Nếu tim anh ta có vấn đề, liệu cô có góp phần vào việc tạo ra những tình huống căng thẳng không? Thư ngần ngại:
– Anh rể, tại sao không anh đến chung cư mà Bảo Long sống xem sao?
Bá Trọng nhấn mạnh với một nụ cười cong môi, tỏ ra khá hài lòng:
– Em vợ anh cũng không dễ ghét người bạn thân của anh đâu!
Đan Thư cắt ngang lời anh rể:
– Đừng nói những điều không hay, chắc anh ấy bận nên mới đến muộn thôi!
Bá Trọng gật đầu:
– Vâng, anh cũng hy vọng như vậy. Chờ đến trưa xem thế nào. Nếu em liên lạc được với Bảo Long thì báo cho anh một tiếng nhé!
Đan Thư đồng ý:
– Dạ, anh cũng như vậy, nếu có gì nhớ báo cho em nhé!
Bá Trọng nói “OK” rồi tắt điện thoại. Bảo Long cảm thấy hoang mang:
– Thế giờ sao đây? Thư nói vậy là có ý gì? Tôi phải làm gì bây giờ?
Thiên Vĩ liếc nhìn Long:
– Hãy tỉnh táo lên. Anh đã nghe mọi thứ chưa?
Long nhăn mặt:
– Ừ, tôi nghe rồi, nhưng không biết phải làm gì giờ?
Bá Trọng nhàn nhạt:
– Làm sao ông lại đùa bỡn với cô bé như vậy? Yêu thì nói yêu, đừng làm người ta bối rối! Cái dấm này chua quá không?
Long cảm thấy bực mình:
– Dấm này chua không chỉ vậy mà còn cay nữa!
Hai người bạn cùng nhau cười:
– Tóm lại, trong tình yêu, CHÂN THÀNH là điều quan trọng nhất. Mỗi mối quan hệ có một đặc điểm riêng, không có quy tắc cứng nhắc. Nhưng cậu nên lắng nghe lời khuyên của trái tim, đừng để lỡ mất cơ hội, hiểu chưa? Chủ tịch Vĩ, đi thôi, để Bác sĩ Long ở đây tự suy nghĩ xem!
Trong khi hai người bạn rời phòng với nhau, Bảo Long cảm thấy tâm trí của mình đã được làm sáng tỏ, và cánh cửa trong trái tim anh cũng bắt đầu mở ra. Anh cố gắng gọi lại cho Thư nhưng không được, vậy nên anh quyết định hành động theo cảm xúc của mình. Dẫu sao, tâm trí anh cũng đã nhẹ nhõm hơn nhờ sự hỗ trợ của hai người bạn tâm lý này.
Sau khi tắt điện thoại, Đan Thư ngồi lặng lẽ trên giường. Liệu cô đã nói quá nặng lời không? Nhưng không sao, chỉ mong anh ta không bị gì thôi. Nếu sáng nay cô không quyết định nói, mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn. Bảo Long chỉ coi cô như một diễn viên giúp anh ra mắt gia đình, nhưng thực sự, Thư cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình khi ở bên Bảo Long. Cô chưa từng cảm nhận thế với bất kỳ ai khác, kể cả những người đã cố gắng tán tỉnh cô. Nếu mối quan hệ tiếp tục như vậy, cô sẽ tổn thương vì yêu một người không có tương lai. Tốt nhất là kết thúc tất cả ngay bây giờ. Bây giờ chỉ còn chờ đợi tin tức từ anh rể thôi. Và như mọi khi, để giảm bớt căng thẳng, cô bật những bài hát yêu thích. Nhưng hôm nay, những lời bài hát không thể đặt chân vào đầu cô, thay vào đó, cô lẩm bẩm: “Bệnh tình của anh đang trở nên nặng hơn, Thư ạ!”
Buổi tối, sau khi kết thúc buổi học tiếng Anh, Thư quyết định gọi tới cửa hàng NEW để xin nghỉ. Suốt cả buổi chiều, cô đã cảm thấy lơ mơ và không tập trung được. Dù mở điện thoại lên nhiều lần nhưng không thấy Trọng gọi đến, cô tự nghĩ liệu có nên hỏi hay không. Tuy nhiên, cô quyết định nghỉ ngơi một buổi để đầu óc được thư thái. Cô lo sợ nếu không tập trung mà làm việc sai sót, hậu quả có thể là những món hàng đắt tiền ở cửa hàng NEW. Ngoài ra, cô cũng muốn có thời gian để suy nghĩ và không bị lo lắng về Bảo Long. Ngày mai, mọi thứ sẽ quay trở lại như cũ.
Vào lúc bảy giờ ba mươi tối…
Một người đàn ông lịch lãm đứng trước cổng nhà của Thư, tay cầm một đóa hoa tu-lip xanh. Bảo Long đã đứng đợi Thư trước cửa hàng NEW nhưng khi quá giờ mà vẫn không thấy cô nên anh đoán rằng cô đã xin nghỉ vì Thư luôn đến đúng giờ. Anh đứng ở cổng, lo lắng và nghiên ngóng xem có ai có thể mở cửa không. Nhưng khu trọ vắng tanh, có lẽ các sinh viên mới sẽ đến sau khi năm học bắt đầu, và những người khác có lẽ đang đi làm thêm. Khi đang phân vân không biết phải làm sao, anh nhìn thấy số điện thoại của chủ nhà được dán trên bức tường gần cổng. Bảo Long không ngần ngại gọi số đó, và sau một vài chuông, có người nhận máy:
– Alo, tôi nghe!
Bảo Long lịch sự:
– Chào bác, xin lỗi vì tôi gọi đến nhà bác như vậy! Tôi thấy số điện thoại của bác trên tường ở dãy trọ. Tôi là bạn của Đan Thư, và bây giờ tôi đang đứng ở trước cổng dãy trọ nhưng không thấy cô ấy, không biết có chuyện gì xảy ra không. Xin bác mở cửa giúp tôi, liệu có gì không ạ?
Chủ nhà hồi âm vội vã:
– Thế à, thật là tội nghiệp em bé. Được, tôi sẽ đến ngay!
Chỉ sau năm phút, chủ nhà đã đứng trước mặt Long:
– Ồ, bạn trai phải không?
Bảo Long cười:
– Tôi đang tìm cách chinh phục mà người ta chưa đồng ý bác ơi!
Chủ nhà mở cửa và nói:
– Hai chị em thật ngoan. Bố mẹ họ may mắn thật, hai cô gái xinh đẹp, giỏi giang và ngoan ngoãn!
Sau khi mở cửa, chủ nhà quay lại Long:
– Bạn biết đến phòng của Thư rồi phải không? Tôi mới mở cửa vì bạn đứng nghiêng như thế này đấy! Bây giờ mọi thứ đã rối rắm lắm!
Bảo Long gật đầu:
– Tôi biết đến phòng của Thư rồi ạ. Tôi là bạn của Bá Trọng – anh rể của Thư, bác yên tâm đi ạ! Tôi cảm ơn bác!
Chủ nhà cười:
– À, thế à. Ừ, nhìn bạn tôi biết bạn là người tốt mà! Bạn vào nhé!
Bảo Long cảm ơn chủ nhà một lần nữa rồi đóng cửa và gõ cửa phòng. Trong phòng, Đan Thư đang đọc một câu chuyện hài. Khi nghe tiếng gõ cửa, cô đứng dậy, không biết ai đến lúc này:
– Ai đấy ạ?
Ở bên ngoài, giọng nói ấm áp của Long trả lời:
– Thư, là anh Long đây!
Anh ta đến đây vì lý do gì vậy? Sáng nay anh rể nói không thể liên lạc được với anh ta, giờ anh ta lại đến tìm cô. Có lẽ anh ta không ổn. Có phải anh ta cần sự giúp đỡ của cô? Lo lắng từ sáng giờ, khi nghe tiếng anh ta nói, lòng Thư nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉnh lại mái tóc, trưng ra bộ mặt nghiêm túc và mở cửa:
– Chú đến đây làm gì? Ai mở cửa cho chú?
Bảo Long mỉm cười, đặt bó hoa vào tay Thư:
– Tặng em đây! Cho anh vào phòng một chút được không?
Ai tới đến phòng mà không cho vào? Đan Thư hơi bất ngờ về đóa hoa tu-lip xanh. Ngoài chị Linh và anh Trọng, không ai biết cô thích loài hoa này. Điều này lại liên quan đến lời tỏ tình, anh ta tặng cô có ý gì đây? Cô nhận bó hoa và nói:
– Cảm ơn chú. Mời chú vào ạ!
Thư nhường chỗ qua một bên để anh ta bước vào. Anh nhìn quanh, thấy những bức ảnh xinh xắn Đan Thư chụp với mẹ và chị gái cũng như mấy tấm hình cô mặc đồ võ:
– Em học võ à?
Đan Thư mỉm cười:
– Vâng, để tự vệ ạ. Phòng hơi chật, mời chú ngồi tạm! Chú đến gặp tôi có chuyện gì quan trọng không? Sáng nay anh rể bảo chú không đi làm. Anh ấy lo chú ốm!
Bảo Long gật đầu:
– Ừ. Có việc quan trọng lắm.
Đan Thư ngạc nhiên:
– Tôi nghĩ việc chú nhờ tôi đóng giả người yêu là quan trọng nhất rồi đấy. Mà chú ốm sao lại tới đây?
Bảo Long định nói “em lo cho tôi à?”, nhưng sau khi nghĩ lại câu bông đùa ban sáng khiến cô giận, anh không dám nói. Anh cười:
– Tới đây mới khỏi được, tâm bệnh mà, mỗi em chữa được thôi!
Đan Thư trố mắt:
– Chú là bác sĩ chứ tôi biết gì về y học đâu mà chữa?
Bảo Long vội cầm lấy bàn tay của Đan Thư đặt lên ngực trái của mình:
– Đau ở đây này!
Đan Thư vội rút tay về, nhưng bàn tay ấm nóng kia cứ giữ chặt lấy. Cô cảm thấy tim mình đang đập thình thịch. Phải rồi, sáng nay anh rể nói Bảo Long bị bệnh tim. Cô lắp bắp:
– Tôi… tôi… có biết gì về tim mạch đâu!
Bảo Long mỉm cười trước điệu bộ dễ thương của cô:
– Em đánh cắp trái tim của tôi rồi. Trả lại đây tôi mới khỏe được!
Thư lại càng lúng túng:
– Chú nói linh tinh, tôi đâu lấy gì của ai bao giờ. Trái tim chú ở trong người chú, liên quan gì tới tôi!
Bảo Long đưa bàn tay đang run rẩy của Đan Thư lên miệng mình, đặt lên đó một nụ hôn rồi nói:
– Thư à, tôi yêu em mất rồi!
Lần này đến lượt Đan Thư trố mắt nhìn Long. Cái gì thế này? Yêu à? Cô có nghe nhầm không? Sáng nay cô bảo thích anh ta, giờ anh ta tới tặng hoa tỏ tình và nói yêu cô. Có phải cô đang mơ không? Một lúc sau, Thư mới nói ra mấy từ lộn xộn:
– Chú… nói… nói… gì vậy?
Bảo Long cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Tảng đá nặng nề trong lòng anh như được gỡ bỏ. Anh đã hiểu điều mình muốn nói là gì. Nghe cô hỏi, anh siết chặt bàn tay của cô và khẳng định:
– TÔI YÊU EM!
Long nhớ rõ lời Bá Trọng nói: “Chân thành sẽ nhận lại sự chân thành”. Vì vậy, anh muốn truyền đạt hết những suy nghĩ của mình, hy vọng những lời can đảm sẽ chạm đến trái tim của cô. Nhưng sau khi nói xong, Đan Thư nhăn mày:
– Làm thế nào tôi có thể tin chú là thật hay đùa!
Bảo Long cười khổ:
– Vậy tôi phải làm gì để em tin? Làm thế nào để em tiếp tục vui vẻ với tôi như trước? Nếu em vẫn giận về những gì đã xảy ra sáng nay, thì đánh tôi thôi!
Thư nhếch môi:
– Tôi học võ để tự vệ, không phải để đánh người lạ chưa rõ đúng sai!
Nghe cách nói tức giận đó, Bảo Long muốn ôm cô vào lòng. Anh cười:
– Thế thì cược nhé!
Thư nhíu mày:
– Cược cái gì?
Long tự tin:
– Đánh thôi, nếu tôi thắng, em phải chấp nhận lời tỏ tình của tôi. Được không?
Thư tự tin:
– Được!
Cô lén nghĩ, ngoài anh Trọng và anh Vĩ, liệu bác sĩ có biết võ không nhỉ? Cô quyết định sẽ cho anh chàng này một trận để chừa bớt tính đùa giỡn!
Bảo Long cong môi cười:
– Anh chắc chắn không?
Thư gật đầu quả quyết:
– Chắc chắn!
Bảo Long lại cười:
– Được. Nếu tôi thắng, tôi sẽ yêu em. Ngược lại, nếu em thắng, em sẽ yêu tôi!
Đan Thư ngơ ngác:
– Hả, hai câu đó khác nhau à?
Cô nói thế nhưng thực ra Thư đã rất ưng ý. Tuy nhiên, cô muốn thách đấu võ, vậy nên để cô nương này tham gia ván cược. Bảo Long nhìn cô với vẻ mặt vui vẻ và nói:
– Khác nhau chứ, một câu là em yêu anh, một câu là anh yêu em!
Lãng xẹt! Lại còn rảnh để phân tích ngữ pháp của câu. Đan Thư nhíu mày suy nghĩ. Chị Linh không phải nói thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu sao? Có đổ vẫn phải thắng. Cô tỏ ra thách thức:
– Được!