Phía trước là cầu vồng Chương 11 | Gạ đấu võ
Bảo Long, sau khi nghe Đan Thư khẳng định, tỏ ra hết sức thoải mái và mở lòng:
– Chúng ta ra công viên đi! Lúc này ít người, không phải lo bị người ta chế nhục!
Đan Thư tỏ ra hài lòng với ý kiến này:
– Đúng vậy! Chú đứng đợi tôi ngoài đó nhé! À, lúc nãy ai mở cửa cho chú vậy?
Bảo Long vẫn giữ tay của cô trong lòng bàn tay của mình:
– Tôi nhờ chủ trọ mở cửa! Tôi thấy số điện thoại nên gọi và chủ trọ thấy tôi thân thiện nên cho vào!
Đan Thư tỏ ra châm chọc:
– Chú thân thiện à? Có lẽ chủ trọ quên đeo kính rồi đấy! Giờ chú có dự định thả tay tôi ra không? Giữ tay tôi từ lúc nãy đến giờ làm sao đây?
Bảo Long chỉ khi này mới buông tay Đan Thư ra một cách lưu luyến:
– Tôi đợi chú ngoài đó nhé!
Bảo Long đứng ngoài cổng chờ đợi. Đan Thư mặc thêm chiếc áo, mang đôi giày thể thao và đóng cửa. Cả hai đi bộ ra công viên gần khu trọ, không nói gì với nhau dù đang suy nghĩ riêng. Vì là ngày đầu tuần, công viên khá vắng vẻ. Bảo Long dừng trước một bãi cỏ xanh mượt:
– Có thích chỗ này không, cô võ sư?
Đan Thư mỉm cười:
– Ổn đấy!
Bảo Long đứng cách xa cô một khoảng và… đưa hai tay vào túi quần. Thư cười khổ:
– Chú muốn đấu võ mà lại như đi dạo nhỉ? Đàn ông cũng cần chuẩn bị ít đòn phòng thân chứ?
Bảo Long trả lời với vẻ mặt không hiểu:
– Tại sao vậy? Em dạy tôi đi! Nhưng thôi, giờ này dạy cũng không kịp nữa. Em cứ đấm đi!
Đan Thư gật đầu. Cô nghĩ trong lòng, người đàn ông này chỉ to lớn về thể chất, cô chỉ cần vài đòn cơ bản là đủ. Dù ai yêu ai trước thì cô cũng sẽ đánh vài đòn cho anh ta bẽ mặt. Nghĩ là làm, Thư lấy đà rồi lao thẳng vào Bảo Long. Lực đấm của Thư mạnh mẽ, thân thủ khá linh hoạt. Nhưng dù lao tới gần, anh chàng vẫn đứng thẳng, tay đưa vào túi quần, như biết sẽ đối mặt nhưng không biết phải làm gì. Cử chỉ thoải mái của anh khiến Thư hơi bối rối dù biết mình sẽ thắng. Cô tung cú đấm và nhằm vào tay trái của Bảo Long để tránh vùng bụng và ngực. Nhưng anh ta chỉ nghiêng người một cách linh hoạt, cử chỉ nhỏ nhẹ và bình tĩnh khiến Thư bị hụt, đà vẫn tiếp tục. Sau cú nghiêng người đó, Bảo Long nhanh chóng ngả lưng về phía sau và đón lấy Đan Thư trước khi cô đạt đất và ôm trọn cô vào lòng.
“Ồ, điều gì vừa xảy ra đây? Ai thua rồi nhỉ?” Đan Thư nhíu mày một lúc rồi bất ngờ xoay người thoát khỏi vòng tay của Long và tung cú đấm vào anh. Nhưng vị bác sĩ kia không hề dao động, anh đưa tay phải ra và bắt lấy cú đấm của cô, sau đó khóa chặt tay cô ra sau lưng, khiến toàn bộ thân hình cô dần dần tiến về phía anh. Bảo Long cúi xuống, ánh mắt nhu tình nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, cô ngước lên và không may môi cô chạm vào môi phong tình của anh. Tay bị khóa, cơ thể được ôm chặt, môi sát môi, cảnh này đến cả trong giấc mơ cô cũng không dám nghĩ. Cô lúng túng cúi mặt tránh ánh mắt của anh. Giọng của Bảo Long đầy khàn khàn:
– Sao em lại cố gắng buộc tôi phải yêu em như vậy? Điều bướng bỉnh đó có nghĩa là em thích tôi chăng?
Đan Thư lúng túng:
– Anh… anh…
Bảo Long cười:
– Anh gì đâu? Hãy gọi lại xem nào! Em thấy có thể nhận thua chưa?
Đan Thư giật mạnh tay ra:
– Không tính! Chú lừa tôi! Chú có võ!
Bảo Long cong khóe môi:
– Tôi có nói mình không biết võ sao?
Đan Thư hiểu ra, thất bại không phải vì Bảo Long không biết võ mà vì cô đã quá tự tin mà không tìm hiểu kỹ đối thủ của mình. Thư nhận ra rằng cô đã thua trận. Cô vùng vằng bước ra ngoài, che giấu khuôn mặt đang đỏ ửng. Bảo Long lẻo đẽo theo sau, và anh đặt ngón trỏ lên ngón út của cô. Thấy cô im lặng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô và kéo nhẹ:
– Thư!
Đan Thư dừng bước, không quay người lại:
– Gì nữa? Chú đã thắng rồi có gì nữa không?
Bảo Long quay cô lại, nâng khuôn mặt của cô lên:
– Làm bạn gái anh, được không?
Thư không thể rõ cảm xúc của mình lúc này. Vui, ngượng, nhưng hơn cả là niềm hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Mười ngày không phải là quá dài để hiểu một người, nhưng đủ để trái tim cô rung động. Mười ngày ở bên anh, dù là diễn hay thật, nhưng Thư cũng đã sống với tất cả cảm xúc của mình. Những cảm xúc từ sự tức giận, nhớ mong đã cho cô một cơ hội để mở lòng cho anh. Đan Thư lặng lẽ gật đầu rồi ôm chặt anh.
Bảo Long siết chặt Đan Thư vào lòng, cảm nhận niềm hạnh phúc tràn đầy. Tình yêu đích thực là như vậy, lo lắng khi người ấy ốm, sợ hãi khi biết người ấy giận, và hạnh phúc khi được ôm người mình yêu vào lòng. Trong vòng tay ấm áp, Thư hít thở mùi nước hoa quen thuộc:
– Bảo Long, về căn bệnh tim của anh…
Long cười:
– Bá Trọng đùa em đấy. Lúc đó anh cũng ở đó mà, anh không biết những gì em nói là thật hay đùa, em còn cấm anh liên lạc với em nên phải nhờ anh rể thôi!
Đan Thư đánh nhẹ ngực anh:
– Làm người ta lo gần chết!
Bảo Long vuốt mái tóc cô:
– Tim anh chỉ bị em đánh cắp thôi, nó khỏe mạnh lắm, chứa đựng cả em mà!
Đan Thư ôm chặt lấy tấm lưng rộng của anh. Vui. Hạnh phúc. Mọi thứ đến nhanh chóng khiến cô không thể tin rằng họ đã thực sự thành một cặp, không phải chỉ là vai diễn mà là hai trái tim đang hướng về nhau. Giọng của Bảo Long khàn khàn:
– Còn giận anh không?
Đan Thư nhoẻn cười:
– Giận gì? Đáng yêu quá mà!
Sau đó, cô tự giác kiễng chân lên và hôn vào má anh. Sau một chút ngạc nhiên, Bảo Long đưa tay vào tóc cô và hôn cô. Đan Thư cảm nhận được cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong cơ thể, nhưng vẫn muốn trêu anh:
– Ai cho chú hôn tôi?
Bảo Long cúi xuống và hôn môi cô:
– Còn gọi chú sao?
Thư thẹn thùng:
– Em đùa đấy! Nhưng Bảo Long, gia đình anh không thích em đâu!
Bảo Long đan tay của mình vào tay Thư:
– Em lấy anh hay lấy họ? Chúng ta chỉ cần yêu nhau, hiểu nhau là đủ, anh sẽ không để em phải gặp khó khăn!
Thư biết. Bảo Long là người quả cảm, những gì anh thể hiện trong bữa tiệc sinh nhật mẹ đã giúp cô nhận ra điều đó. Nhưng cô cũng không muốn anh phải đối mặt với khó khăn. Tuy nhiên, trong tình yêu, dù có khó khăn thế nào, họ sẽ cố gắng vượt qua, miễn là tin tưởng và yêu nhau. Vì vậy, khi trái tim đã rung động, họ sẽ mãi bước đi cùng nhau. Bảo Long cắt ngang suy nghĩ của cô:
– Đi ăn nhé!
Bảo Long nhẹ nhàng cúi đầu về phía Đan Thư:
– Chắc chắn có người giận nên ăn uống chỉ là tạm bợ qua loa.
Đan Thư cúi đầu im lặng. Cô không cảm thấy đói, nên chấp nhận pha mì gói ăn tạm, như bác sĩ nói vậy. Cô nhìn Bảo Long và hỏi:
– Anh ăn chưa?
Bảo Long lắc đầu:
– Chưa. Bị người yêu giận nên không muốn ăn. Nhưng giờ thì đói rồi, nên anh sẽ ăn thứ khác!
Nghe anh hàm ý khiêu khích, Đan Thư ngạc nhiên:
– Thật đấy!
Bảo Long nắm lấy tay cô và kéo về phía xe, khi cùng đi bộ, anh nói:
– Khi đánh, cần bình tĩnh và chuẩn xác. Mục tiêu cần hướng tới là những điểm gây sát thương cao. Ban nãy em ra đòn, nhưng tư tưởng bị phân tán, chắc sợ đánh vào chỗ hiểm làm anh đau nên chọn tay anh làm đích, phải không?
Đan Thư ngạc nhiên:
– Anh nói giống thầy dạy võ của em đấy! Nếu em đạp vào bụng anh thì anh sẽ xót lắm!
Bảo Long siết chặt bàn tay bé nhỏ của cô:
– Ừ, và có người còn nhận cược đấy!
Đan Thư liếc anh:
– Ai biết bác sĩ có võ đâu. Anh đã học lâu chưa mà siêu thế vậy?
Bảo Long quay qua và vuốt nhẹ một số sợi tóc của cô bay trong gió:
– Anh chỉ muốn em vui thôi, vì thắng hay thua thì anh vẫn yêu em!
Khi họ bước tới xe, Đan Thư nắm tay anh:
– Anh đợi em vào thay đồ nhé, ban nãy mặc thế này cho thoải mái để đấu võ!
Bảo Long kéo tay cô lại và mở cửa, sau đó nhấn cô vào ngồi:
– Không cần, người mới quan trọng, đồ gì cũng được!
Đan Thư chưa kịp nói gì, anh đã khởi động xe và phóng đi. Bảo Long dừng xe trước một nhà hàng sang trọng và kéo cô vào phòng VIP. Như mọi khi, anh tỉ mẩn ngồi bóc tôm cho cô. Khi đang ăn và trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Long reo lên – là Bá Trọng. Anh lau tay và nhấc điện thoại:
– Tôi đây!
Bá Trọng cười:
– Nghe như là âm lượng của bạn nhẹ hơn rồi! Bạn đang ở đâu? Đang uống một mình hay đi ăn với Thư?
Đan Thư cười vui vẻ khi nghe Bá Trọng nói, và tiếng cười của cô đã truyền tới điện thoại:
– Chúc mừng ông trở thành em của tôi nhé! Ăn uống vui vẻ và nên thư giãn thêm để mai có thêm sức khỏe!
Bảo Long gật đầu:
– Được rồi, anh rể!
Anh tiếp tục tỉ mẩn phục vụ Thư. Cảm giác giữa họ không có sự cách biệt, dù chỉ một tuần trước đây họ chỉ mới bắt đầu tập yêu nhau.
Sau khi ăn xong, anh dẫn cô đi dạo ở khu vui chơi và uống nước. Đan Thư thưởng cho mình một buổi tối bình yên bên anh, không bận tâm đến công việc. Dù đi đâu, Bảo Long vẫn nắm chặt tay cô như muốn giữ cô lại. Anh như một đứa trẻ nhìn vào món quà mới và không ngừng khám phá, từ việc luồn tay vào tóc đến việc xoa má cô. Nhìn hành động của anh, Đan Thư trêu chọc:
– Em không phải là búp bê đâu!
Bảo Long cười nhẹ:
– Cứ muốn nắm tay em mãi thế này!
Đan Thư kéo tay anh ra khỏi quán cà phê:
– Gần mười giờ rồi, chúng ta nên về trước khi trễ!
Long dẫn cô về phòng trọ đã hơn mười giờ đêm, nhưng anh chàng bác sĩ không chịu buông cô ra khỏi xe, lại còn bảo Thư véo anh thật mạnh xem đây có phải là sự thật không khiến Thư chỉ cười ngặt nghẽo. Cô đặt tay lên môi anh:
– Bác sĩ, anh lơ mơ thế này thì mổ xẻ thế nào được!
Long nhìn cô say đắm:
– Tại em cả đấy!
Vào phòng trọ, vị bác sĩ vẫn nắm tay cô không buông:
– Thư, cảm ơn em!
Anh siết chặt bờ vai cô. Mỗi lần như thế, cả người Thư lại run lên… Cảm giác ấm áp không muốn rời xa. Bất chợt, Bảo Long nâng mặt cô lên, ánh mắt ôn nhu của anh khiến Thư như muốn chìm vào đó. Cô đã cảm nhận làn môi mềm mát của anh phủ lên môi mình. Lưỡi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, Thư không đẩy anh nữa, không cản trở khi lưỡi anh luồn vào miệng cô. Nụ hôn đầu tiên của họ – vụng về nhưng đầy tình yêu. Không cần sự chỉ dẫn, họ nghe theo tiếng nói của trái tim. Long ôm eo Thư và cảm nhận vị ngọt ngào của tình yêu, cùng với kí ức mong manh. Đan Thư như bị mê hoặc bởi thế giới mới chỉ có hai người họ. Mọi mâu thuẫn, mọi nghi ngờ đều tan biến dưới cơn mưa của nụ hôn ấy. Họ thực sự đến với nhau, mỗi nụ hôn chân thành không phải là một diễn viên trên sân khấu. Thư ôm lấy anh và cảm nhận nụ hôn đó. Cả hai ôm nhau cho đến khi Long cảm nhận hơi thở của Thư gấp gáp, cả hai đều nóng lên. Lúc này anh mới rời bờ môi cô. Nhìn đôi môi đỏ căng đã sưng lên, anh đặt tay lên môi cô:
– Xin lỗi em!
Thư vùi mặt vào ngực anh:
– Anh gian xảo quá! Dám dụ dỗ em! Giờ về được chưa?
Long lắc đầu:
– Chưa!
Thư nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, cô vội đẩy anh:
– Muộn rồi, anh về đi, kẻo sáng mai đi làm mệt đấy!
Long dùng dằng mãi, cuối cùng cũng ra về sau khi nhắc Thư đóng cửa cẩn thận. Đan Thư thay đồ và chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi video từ Bảo Long:
– Em bỏ chặn khi nào nhỉ?
Bảo Long phì cười:
– Ban nãy em đưa điện thoại cho anh để mở cổng đấy, anh tự bỏ chặn!
Đan Thư cong môi:
– Bây giờ em sẽ cài mật khẩu điện thoại, lỡ có ai khác lộ hết!
Long nhướn đôi mày rậm:
– Thách có ai đấy!
Đan Thư nguýt dài:
– Không phải thách nhé! Anh ngủ giờ chưa ạ?
Bảo Long lắc đầu, mấy giọt nước vẫn còn vương trên mấy sợi tóc rủ xuống trán sau khi tắm trông thật quyến rũ:
– Anh nhìn em ngủ đã!
Thư nhíu mày:
– Anh nhìn sao em ngủ?
Nhưng anh chàng bác sĩ không nghe, không chịu tắt máy, miệng còn mấp máy hát bài “I LOVE YOU” cho Đan Thư nghe. Sau một ngày với bao cung bậc cảm xúc, Đan Thư dần chìm vào giấc ngủ trong những ca từ say đắm của người đàn ông cô yêu…