Phía trước là cầu vồng Chương 12 | Bảo Long và Bích Ngọc
Sáng hôm sau, Đan Thư tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu tới tận sáu giờ sáng. Khi nhìn vào màn hình điện thoại, cô nhận ra máy đã hết pin. Ký ức về đêm qua trỗi dậy trong tâm trí, cô cảm thấy như mình đang mơ. Tuy nhiên, những cảm xúc đó vẫn còn đọng lại, từ hình ảnh hoa tu-lip xanh đến nụ hôn của Bảo Long, cảm giác yêu thương đã thực sự hiện hữu trong cuộc đời cô.
Vội vã, Đan Thư cắm sạc điện thoại và nhanh chóng vệ sinh bản thân. Cô không hiểu làm sao mình có thể ngủ ngon như vậy trong khi anh đã hát cho cô suốt đêm. Chưa kịp hoàn thiện việc chuẩn bị, điện thoại báo cuộc gọi – Bảo Long đang gọi:
– Em nghe đây!
Phía kia, tiếng cười của anh vang lên:
– Đan Thư xinh đẹp của anh đã dậy chưa? Mở cửa cho anh đi!
Mặc dù tiếng nói đến từ điện thoại nhưng lại vọng vào từ bên ngoài cửa, Thư vội tắt máy và đi mở cửa. Trước khi cô kịp chuẩn bị gì, anh đã xuất hiện trước mặt cô:
– Em yêu, chào buổi sáng! Em thay đồ đi, anh đưa em đi ăn!
Thư ngạc nhiên:
– Tối qua anh đã ngủ lúc nào vậy?
Bảo Long vuốt nhẹ tóc của cô và đưa vào tai:
– Khi máy của em hết pin, anh đã dừng lại!
Đan Thư nhanh chóng kiểm tra điện thoại, cuộc gọi video từ tối qua kéo dài tới hai giờ, nghĩa là Bảo Long mới ngủ lúc hơn một giờ sáng, nhưng giờ anh đã ở đây. Cô trố mắt:
– Anh không nghĩ rằng nên tắt máy khi em ngủ sao? Thức khuya đều không tốt cho sức khỏe, anh biết chứ?
Bảo Long kéo cô vào phòng:
– Nhưng cảm giác nhìn thấy Đan Thư ngủ ngon quá làm anh không nỡ tắt máy đâu!
Đan Thư lẩm bẩm:
– Nếu máy người khác không hết pin thì anh cũng sẽ hát suốt đêm à?
Bảo Long đáp:
– Ừ!
Cô mở tủ lấy đồ, lầm bầm trong miệng:
– Không bao giờ lo cho bản thân, đám trai ồn ào!
Nghe những lời lẻn bẻn đáng yêu của cô, Bảo Long ôm lấy Đan Thư từ phía sau, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô:
– Vợ tương lai đáng yêu thế này, làm sao anh chịu được!
Sau đó, chiếc lưỡi của anh mơn trớn vành tai cô khiến mọi cáu giận của Đan Thư tan biến. Anh từ từ xoay cô đối diện và cúi xuống hôn cô. Hơi thở nam tính cùng bàn tay ấm áp của anh khiến Thư không thể từ chối. Cô ôm lấy tấm lưng rộng và thưởng thức nụ hôn của Bảo Long. Cảm giác này khiến cô quên hết mọi suy nghĩ. Anh hôn nhẹ nhàng, sau đó dần dần trở nên mãnh liệt như muốn chiếm đoạt. Khi cô không thể chống lại nổi, anh mới rời miệng cô, môi cô đã sưng đỏ.
Đan Thư đánh vào ngực anh:
– Anh thật tham lam, có muốn nuốt luôn em à?
Bảo Long cúi xuống, chạm vào mũi cô:
– Ừ, muốn nuốt luôn cả em đấy!
Anh đưa cho cô chiếc váy len và nói:
– Mặc cái này đi!
Thư mỉm cười:
– Hay quá, em cũng định mặc nó đấy!
Hai người rời khỏi nhà và đến quán ăn sáng quen thuộc của họ. Trong lúc vui vẻ thưởng thức bữa sáng, điện thoại của Bảo Long reo lên:
– A lô!
Phía bên kia, một giọng nữ trong trẻo vang lên:
– Anh Bảo Long ơi, đây là Ngọc đây! Anh đang ở đâu vậy?
Bảo Long thờ ơ đáp:
– Ăn sáng với Thư!
Bên kia im lặng vài giây như để nén cảm xúc rồi nói:
– À, em đang ở thành phố C, anh ở chỗ nào để em tới luôn, em không quen quán ăn ở đây!
Long nhướn mày:
– Tới làm gì?
Ngọc vẫn nhẹ nhàng:
– À, em đang học lên tiến sĩ, đang nghiên cứu đề tài và tới thành phố C để tìm hiểu thị trường kinh doanh ạ!
Long lắc đầu:
– Vậy sao không lo làm việc, gọi tôi làm gì?
Thư níu tay anh vì quán đông khách:
– Bảo Long…
Cô vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn mọi người để ra dấu cho Bảo Long bởi thấy anh có vẻ bực dọc. Long hiểu ý nên nói:
– Chúng tôi ăn xong rồi! Gặp sau nhé!
Nói xong, anh tắt máy. Không nhìn cũng đủ hiểu biểu hiện của Bích Ngọc lúc đó giận đến cỡ nào. Nhưng Long thây kệ, anh lại tiếp tục trò chuyện với Đan Thư.
Ăn xong, anh đưa cô về phòng trọ rồi tới bệnh viện. Vừa thấy dáng hình cao lớn của Long, Vĩ và Trọng vội bước tới. Vĩ cười:
– Ái chà, vitamin yêu mạnh thật, đánh bay mọi bệnh tật!
Bá Trọng cười ha hả rồi ra hiệu cho Long vào phòng mình. Khi cả hai đã yên vị trên ghế, Trọng hất hàm hỏi:
– Này, ông yêu có nghiêm túc không đấy?
Bảo Long ngạc nhiên:
– Trời, cậu nói gì kì thế hả?? Tôi có phải kẻ đa tình đâu mà ông lo hão? Lần đầu tiên tôi rung động trước một người con gái đấy!
Bá Trọng gật đầu:
– Không phải tôi bảo ông Sở Khanh, mà ý của tôi là yêu cần xác định rõ tương lai, nếu ông chắc chắn đem lại hạnh phúc cho bé Thư thì OK, còn nếu không thì đừng làm con bé tổn thương. Gia đình ông khó tính, đủ mọi loại nguyên tắc, nếu yêu phải bảo vệ được con bé!
Bảo Long cười:
– Ông yên tâm đi. Ông quá rõ tính tôi còn gì. Chả ai ngăn cản được Bảo Long này hết. Sẽ chẳng ai dám giở trò đâu. Tôi biết tư tưởng của bố mẹ tôi không hiện đại dù họ sống ở thời đại này, nhưng một khi tôi đã quyết thì chẳng ai thay đổi được cả!
Bá Trọng vỗ vai anh bạn thân:
– Tốt, cố lên, đừng để vuột mất hạnh phúc vì những điều không đáng!
Long gật đầu:
– Em biết rồi, anh rể yên tâm! Em đã hứa rằng Đan Thư sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt tủi hờn mà!
Cả hai cùng cười rồi bắt tay vào công việc. Vừa ra khỏi phòng, anh thấy Thiên Vĩ đang đi tới:
– Nay tâm trạng phấn chấn nên năng lượng nhân đôi hả?
Bảo Long cười cười cảm ơn hai ông bạn. Tình yêu quả là kì diệu, nó có thể nhấn chìm tâm trạng con người xuống vực sâu, nhưng cũng có thể đưa người ta thăng hoa cảm xúc đến đỉnh điểm. Hôm qua buồn bã lơ mơ, vậy mà nay thấy đời vui hẳn, mọi việc cũng trở nên dễ dàng.
Trong khi anh chàng bác sĩ tận hưởng niềm vui từ công việc của mình, Đan Thư cũng chăm chỉ dọn dẹp phòng trọ. Sau khi hoàn thành, cô ngồi lại và tiếp tục làm việc dịch bài tiếng Anh từ hôm qua. Khoảng chín rưỡi sáng, cô nhận được cuộc gọi từ Bảo Long:
– Em nghe đây ạ!
Khi Bảo Long thấy cô đang ngồi bên bàn học, anh liền hỏi:
– Em yêu đang học à?
Đan Thư mỉm cười:
– Dạ, vừa xong ạ! Anh có đông bệnh nhân không?
Long gật đầu:
– Đầu tuần nên khá đông. Hôm nay anh trực nên không thể đi ăn cùng em được!
Đan Thư lắc đầu:
– Không sao, gặp nhiều anh sẽ chán đấy. Anh chiều em quá! Để em tự nấu ăn kẻo quên mất cách nấu đồ ăn!
Bảo Long nháy mắt nhìn cô:
– Ngắm mãi chả thấy chán chỉ thấy mê!
Thư để ý thấy anh đang ngồi một mình trong phòng khá rộng, chắc là phòng trực, thảo nào mạnh miệng ghê. Anh và cô nói thêm dăm ba câu nữa rồi tạm biệt nhau. Kể cũng lạ, trước đây cũng gặp mỗi ngày nhưng giờ xa mấy tiếng đã nhớ rồi, cứ muốn nhìn thấy nhau, nghe tiếng nói của nhau.
Nghĩ tới anh đang trực, Đan Thư lóe lên một suy nghĩ thú vị. Cô vội xếp sách vở gọn gàng rồi phóng ra siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn. Nghĩ đến cảnh Bảo Long đứng hàng giờ trong phòng mổ mà cô thấy xót xa. Đan Thư xăn tay lên xào xào nấu nấu và đặt gọn ghẽ mọi thứ vào chiếc cặp lồng năm ngăn đủ cho hai người ăn.
Mười một giờ mười lăm phút, cô có mặt trước khoa Ngoại chấn thương của Bệnh viện Thiên Vĩ. Thư không biết Bảo Long ở phòng nào nên cứ đứng ngó nghiêng trước cửa khoa. Anh Trọng, anh Vĩ ở Ban lãnh đạo nên ai cũng có phòng riêng, còn anh Long giờ này chắc ở phòng trực. Vừa hay có một anh bác sĩ trẻ bước ra, thấy Đan Thư đứng nhìn vào trong nên hỏi:
– Em tìm ai sao?
Đan Thư cúi chào và nói:
– Dạ, em chào anh ạ, anh cho em hỏi bác sĩ Hoàng Bảo Long đang ở phòng nào ạ?
Anh chàng bác sĩ trẻ nheo nheo mắt nhìn cô:
– Em là thế nào với anh Long?
Đan Thư gãi đầu gãi tai:
– Dạ…là người nhà ạ!
Anh kia bật cười:
– Sao lại đỏ mặt lên thế? Rồi rồi, người nhà anh Long phải ở thành phố A chứ, đây chắc là người yêu, đúng không?
Thấy mắt Thư cứ nhìn xuống chân, vị bác sĩ kia chỉ vào trong:
– Thôi anh đùa đấy, anh Long mới hội chẩn với các sếp xong, giờ đang ở phòng trực, để anh dẫn em vào!
Đan Thư nhẹ nhàng cảm ơn rồi lẽo đẽo đi theo. Đến trước một căn phòng rộng có tấm biển ” Phòng trực”, anh chàng bác sĩ vui tính gõ cửa và nói vọng vào:
– Anh Long ơi, có người tìm anh ạ!
Rồi anh ấy quay sang Thư:
– Em chờ xíu anh Long mở cửa nhé, anh đi đây!
Đan Thư cúi đầu cảm ơn lần nữa. Anh ấy vừa đi được mấy bước thì cánh cửa bật mở, Thư thấy Thiên Vĩ ngó ra. Vừa thấy cô, vị Chủ tịch bệnh viện cười tươi và nói vào trong:
– Long ơi, cậu có khách quý!
Bảo Long vừa xếp mấy bộ hồ sơ bệnh án vừa ngẩng lên. Nhìn thấy Thư, anh ngạc nhiên:
– Ơ, sao em đến cả trưa thế? Đừng nói đến kiểm tra anh nhé!
Bá Trọng tủm tỉm:
– Cũng có khả năng. Phụ nữ hay dùng chiêu đưa cơm đưa áo để kiểm tra. Rút kinh nghiệm đấy!
Thư đỏ mặt:
– Không phải đâu ạ, các anh cứ trêu em!
Nhìn cặp lồng trên tay Thư, Long đi lại đỡ lấy rồi nói:
– Sao em nấu chi cho mệt, anh xuống căng – tin ăn vèo chút là xong mà.
Anh vừa nói vừa vuốt mấy sợi tóc của Thư. Thiên Vĩ hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Bác sĩ Trọng, xuống căng – tin nhỉ? Chúng mình đâu có ai mời cơm?
Rồi anh chàng ấy lại cất tiếng hát trầm ấm:
– Một người đi với một người
Một người đi với nụ cười hắt hiu
Hai người vui biết bao nhiêu
Một người lặng lẽ buồn hiu đứng nhìn…
Thư cúi mặt:
– Em xin lỗi, em không biết hai anh ở đây nên…
Bá Trọng vỗ vai Long:
– Ăn cho có sức nhé! Chiều còn phẫu thuật đấy!
Anh rể Đan Thư quay sang Vĩ:
– Chúng ta đi thôi Chủ tịch, ở đây khéo nghẹn vì GATO!
Hai bác sĩ đẹp trai khoác vai nhau đi ra ngoài, Đan Thư đóng cửa rồi đưa ánh mắt khó xử nhìn Long:
– Anh ơi, em có sai không?
Long phì cười:
– Ngốc, hai anh ấy đùa thôi mà. Lại đây với anh!
Nói rồi, anh kéo tay cô, nhưng không ấn Thư ngồi xuống ghế mà ngồi trên đùi anh. Thư giật mình:
– Ấy, đang ở bệnh viện đấy!
Long kéo eo cô sát vào mình:
– Mọi người đi ăn hết rồi, cho người ta ôm một tý thôi, nhớ chết đi được!
Thư xoay người nghịch nghịch mấy sợi tóc của anh:
– Để em kiểm tra xem thiếu sợi nào không?
Thấy cô loay hoay nhoài người lên nghịch tóc, Bảo Long mỉm cười:
– Em còn nhún nhảy nữa thì món ăn trưa nay của anh sẽ không phải cơm đâu đấy!
Lúc này Thư mới để ý nãy giờ mình đang ngồi trên đùi anh và nhấp nha nhấp nhổm, chả khác gì khiêu khích người ta cả. Thấy thế, Thư lúng túng:
– Cho em xuống đi!
Bảo Long cúi xuống ngậm lấy làn môi đỏ căng mọng, nhấn nhá chán chê, càn quét trong khoang miệng cô đến mê mải rồi mới chịu buông Đan Thư. Anh không cho cô soạn đồ ăn mà tự mình lấy mọi thứ đặt lên bàn và điềm nhiên đút cho Thư ăn như thường lệ. Đan Thư cười:
– Anh cứ làm như em là con nít ấy! Để em tự nhiên nào! Anh xem vừa miệng chưa?
Bảo Long nuốt miếng cơm trong miệng rồi nói:
– Cơm vợ nấu thứ gì cũng ngon, nhìn đủ thấy ngon rồi!
Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, một thoáng gặp gỡ, một nụ hôn thoáng qua, một bữa cơm vội….Vậy nhưng, cái đọng lại chính là niềm vui và tình yêu…