Phía trước là cầu vồng Chương 13 | Đi tình nguyện
Buổi chiều hôm đó, Đan Thư nhận được thông báo từ trường về một chuyến tình nguyện đặc biệt sẽ diễn ra trước khi năm học mới bắt đầu. Cô luôn đam mê và tích cực tham gia vào những hoạt động tình nguyện, được tạo ra để mang lại niềm vui và sự giúp đỡ cho những người khó khăn. Mặc dù thường thì các chuyến đi tình nguyện thường được tổ chức vào kì nghỉ hè, nhưng năm nay lại có thêm một chương trình đặc biệt để hỗ trợ các huyện miền núi ngay trước khi năm học mới bắt đầu. Với vai trò là Bí thư của lớp, Thư tự nhiên luôn là người đứng đầu trong việc khuyến khích mọi người tham gia vào những hoạt động như vậy. Cô luôn tự hào với những hoạt động tình nguyện, bởi cô đã trải qua những khó khăn trong quá khứ và hiểu rõ giá trị của việc giúp đỡ người khác. Trước chuyến đi kéo dài ba ngày này, cả lớp đã quyên góp quần áo và sách vở để chuẩn bị cho chuyến đi.
Trong khi chuẩn bị ăn cơm để đi làm, Đan Thư nhận được cuộc gọi từ Bảo Long. Cô vẫn chưa nói với anh về chuyến tình nguyện:
– Em đây ạ!
Bảo Long cười:
– Vợ của anh đang nấu ăn à? Ngửi thấy mùi thơm rồi!
Đan Thư nhoẻn cười:
– Khéo miệng. Anh ở Bệnh viện chỉ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thôi chứ! Anh đã ăn chưa ạ?
Long gật đầu:
– Anh ăn cùng Vĩ và anh rể rồi. Cả ba cùng trực mà!
Thấy mặt Thư buồn buồn, Bảo Long nhìn thấy điều đó và hỏi:
– Vợ, em có chuyện gì đúng không?
Thư buồn bã nói:
– Ngày kia em phải xa thành phố C ba ngày đấy. Em đi tình nguyện với trường ạ! Eo ơi, đi thì thích lắm, nhưng giờ xa bác sĩ già thấy nhớ ghê!.
Bảo Long nghe xong cũng cảm thấy buồn:
– Em đi ở đâu? Đi lâu vậy?
Đan Thư cúi mặt:
– Ở huyện Z. Cách đây chừng một trăm ki – lô – mét!.
Bảo Long gật đầu:
– Anh biết chỗ đó, nơi ấy thuộc vùng núi cao, sóng điện thoại sẽ yếu. Xa tận ba ngày, nhưng công việc mà, đem lại niềm vui cho người khác cũng khiến mình vui.
Thư cười nhẹ:
– Em rất thích những hoạt động này, chỉ là nhớ chú bác sĩ thôi!.
Bảo Long gửi cho cô một nụ hôn qua màn hình:
– Anh chưa dám nghĩ tới một ngày không được trò chuyện với em sẽ thế nào, nói gì đến ba ngày!
Đan Thư trêu anh:
– Ba ngày người ta không ở đây đừng léng phéng đấy! Cái cô được hứa hôn đang rình rập kìa!.
Bảo Long cười to:
– Trời ơi vợ tôi ghen kìa! Tôi còn chưa lo cái chuyện mấy nam sinh kè kè xách đồ cho vợ mà vợ đã ghen với một cô ả đến mặt cô ta tôi cũng chả nhớ!
Trong khi cảm thấy buồn bã, Đan Thư vẫn phải cười ngẩn ngơ trước những lời đùa của Bảo Long:
– Cười đi, em chỉ đùa thôi! Yêu nhau mà không tin tưởng thì sao? Chỉ là em thấy thích mấy anh soái ca đẹp trai, giỏi giang lại giàu có, đôi khi cảm thấy mệt mỏi. Trước đây em luôn nghĩ sẽ không yêu mấy anh như vậy. Nhưng bây giờ lại thích!
Bảo Long vui vẻ trả lời:
– Được, cứ thích đi! Em thích là anh sẽ hết thích luôn đấy! Giờ em đã ăn, anh vào phòng phẫu thuật sẽ nhắn tin cho em sau. Anh yêu em!
Đan Thư tươi cười, mọi lo lắng dường như tan biến hết:
– Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Thư suy nghĩ, cuộc sống thực sự kỳ lạ. Hai người xa lạ, không quen biết, ở hai phương trời xa nhau mà đột ngột gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau. Có một người để quan tâm, để nhắc nhở, để dựa vào trong mọi tình huống, đó chính là một phần hạnh phúc.
Trước ngày khởi đầu chuyến tình nguyện, trường tổ chức buổi lễ khai mạc. Đan Thư cũng xin được nghỉ mấy ngày ở cửa hàng NEW. Mọi thứ đã sẵn sàng, Thư và các bạn của cô rất vui vẻ, hào hứng gặp gỡ Ban giám hiệu trường trong lễ khai mạc, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm sau. Tuổi trẻ là thời kỳ đầy nhiệt huyết, đầy mơ mộng, và sinh viên là những người dùng hết mình cho những ước mơ đó. Trong buổi tối đó, Đại học Kinh tế đón tiếp vài vị khách đặc biệt. Họ là những doanh nhân đã tài trợ cho trường về cơ sở vật chất, cũng như cung cấp quần áo và sách vở cho chuyến tình nguyện này. Đây là một hoạt động thường niên của nhiều doanh nghiệp ở thành phố C, vì họ nhận ra giá trị của việc đào tạo từ trường Đại học Kinh tế. Và dĩ nhiên, trong số đó không thể thiếu Tập đoàn Trương Thị, do gia đình của anh rể Đan Thư sở hữu. Bác sĩ Trương Bá Trọng đã đại diện cho Tập đoàn trao quà cho trường vì bố mẹ anh không thể tham dự. Đan Thư tự hào về anh rể và chị gái vì họ là những người giàu có trong tâm trí của cô. Nhưng hôm nay, có một người đặc biệt xuất hiện khiến Thư ngạc nhiên – Trần Bích Ngọc, đại diện cho Công ty Trần Anh và người được hứa hôn với Bảo Long. Khi chị ấy xuất hiện rạng rỡ và đẹp đẽ, đặc biệt trong buổi phát biểu, Thư nhận ra rằng Bích Ngọc đang tìm kiếm ai đó trong phòng. Nhưng liệu việc tham gia chuyến đi có phải là vì quan hệ riêng tư hay không? Thư nghĩ không, không ai mà lại dại dột đưa việc kinh doanh vào việc trả thù cá nhân.
Trong tiếng vỗ tay từ khán phòng, Thư chú ý thấy ánh mắt của chị Ngọc dành cho mình. Tuy nhiên, Thư không có cảm nhận gì đặc biệt về chị ấy, dù chị Ngọc xinh đẹp và thông minh. Có thể vì sự liên quan của chị ấy với Bảo Long khiến Thư có suy nghĩ như vậy, nhưng dù sao Thư vẫn tin rằng “nước sông không phạm nước giếng”, nếu mình không làm gì họ thì họ cũng sẽ không làm gì mình.
Khi lễ ra quân kết thúc, anh rể của cô đến gặp Thư và các bạn đang sắp xếp ghế trong khán phòng:
– Đan Thư!
Cô vui vẻ trả lời:
– Anh rể, hôm nay anh không trực ạ?
Bá Trọng lắc đầu, sau đó giúp cô sắp xếp ghế và nói:
– Ngày mai em cầm thêm áo ấm nhé, trên đó lạnh hơn dưới này. À, vùng đó không chi tiêu nhiều nhưng cũng cầm thêm tiền lỡ có việc cần. Anh vừa chuyển khoản vào thẻ cho em, lát ra cổng trường rút để mai đưa theo nhé!
Đan Thư bất ngờ:
– Em cũng đi làm và có tiền mà, em cầm mấy triệu là được. Em đã tìm hiểu, trên đó ít tiêu, em đổi ra các tờ một trăm ngàn, hai trăm ngàn để quyên góp giúp đỡ các gia đình nào khó khăn ạ!
Bá Trọng gật đầu:
– Anh hiểu. Nhưng lát em rút thêm đi, anh cho hai mươi triệu, để lỡ có việc dùng đến!
Anh rể của Thư luôn lo lắng cho gia đình của cô. Dù cô có tự lập nhưng hàng tháng anh vẫn chuyển tiền cho cô:
– Anh rể nên lo cho gia đình anh, để em tự lập đi!
Bá Trọng vỗ nhẹ lưng cô:
– Bé Thư đã tự lập rất nhiều rồi, giỏi lắm! Là anh chị có thì cho thôi, đừng lo nghĩ gì cả. Bây giờ em ra rút tiền rồi anh chở về, mai cần sớm nên lát em đi ngủ nhé! Bảo Long hôm nay có ca phẫu thuật phức tạp chắc chưa xong!
Đan Thư gật đầu:
– Dạ, em sẽ gặp anh Long và Vĩ sau khi rút tiền. Cảm ơn anh rể!
Bá Trọng nhìn cô:
– Ăn cùng anh và Vĩ rồi. Em biết, yêu một bác sĩ đòi hỏi phải hy sinh nhiều thứ, không thể đi chơi nhiều, có lúc nửa đêm cũng phải chạy cấp cứu cho bệnh nhân. Long là người tài năng, nên em hãy hiểu cho anh ấy!
Thư cười:
– Em hiểu mà, anh rể yên tâm đi, em không buồn đâu ạ. À, anh rể có biết chị Ngọc không?
Bá Trọng nhìn theo hướng mắt của Thư, Ngọc đang trò chuyện với vài vị giáo sư trên sân khấu:
– À, con gái Giám đốc Công ty Trần Anh!
Đan Thư xác nhận:
– Dạ, cũng là người được hứa hôn với anh Long ạ!
Bá Trọng nhíu mày:
– Vậy à? Thảo nào anh thấy quen quen mà không nhớ ra. Hồi ở Pháp, Bảo Long từng kể về cô ấy và cậu ấy không muốn về Việt Nam vì chuyện này. Anh từng hỏi về mặt mũi của cô ấy và Long đã gửi ảnh của Ngọc. Mỗi lần chụp ảnh, cô ấy đều gửi cho Long và lại xóa đi sau đó. Giờ anh nhớ ra rồi!
Quan sát cô gái một lúc, Trọng nói:
– Bé Thư, nếu Ngọc thật sự quan tâm đến Long thì em nên cẩn thận. Chúng ta chưa gặp nhau nên anh không rõ về cô ấy, nhưng nếu cô ấy thực sự đang quan tâm đến Long, thì em nên đề phòng.
Bài học từ Trúc Linh đã khiến Trọng luôn sẵn lòng che chở cho những người thân yêu. Dù Bảo Long có tài năng, nhưng Trọng vẫn lo lắng. Thư vui vẻ cười:
– Anh rể yên tâm đi. Em có võ và chỉ trong ba ngày với khối lượng công việc nặng như vậy, em nghĩ sẽ không có thời gian để chị ấy làm gì với em cả. Chị ấy cũng chỉ làm vì công việc thôi chứ không phải vì em đâu!
Bá Trọng gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng:
– Ừ, giờ ra xe anh đưa về!
Cô quay người đi theo Bá Trọng. Hai người vừa ra khỏi khán phòng thì thấy Long vội vàng đi lại:
– Đan Thư, may thế, anh sợ không kịp đón vợ!
Bá Trọng nhún vai:
– Xong việc rồi à? Giao em vợ cho cậu đấy, đưa bé Thư về nha!
Rồi Trọng quay sang Thư:
– Em ra chỗ kia rút tiền nhé!
Đan Thư cảm ơn anh rể rồi cả hai tạm biệt Bá Trọng. Cô nhìn Long:
– Anh bận thì em tự về được mà!
Long nắm tay cô kéo đi:
– Không được, ngày mai vắng vợ ba ngày, không gặp chắc anh không làm được gì!
Đan Thư cười, bên cạnh anh cô luôn cảm thấy ấm áp:
– Anh đợi em chút xíu nha, em ra kia rút tiền. Anh rể bảo em cầm theo có dịp dùng đến.
Bảo Long rút ví và đặt vào tay cô xấp tiền:
– Anh rể nói đúng đó. Anh rút sẵn đây rồi, em cầm đi!
Thư đẩy số tiền đó lại cho anh:
– Không được, em không cầm tiền của anh! Em không muốn mang tiếng yêu vì tiền. Anh hiểu cho em, thà sau này khi chúng ta cưới nhau, mọi việc sẽ thay đổi. Còn bây giờ em không thể, đừng buồn em nha.
Thư nói xong thì đưa tiền lại cho Long và nhanh chóng đi ra cây ATM trước cổng trường rút tiền. Long nhìn theo cô, anh hiểu ý của cô. Đan Thư của anh rất dị ứng với thế giới người giàu. Những vết thương trong quá khứ gây ra bởi gia đình khiến lòng tự trọng của cô rất cao. Anh nói trong lòng:
– Vợ, anh sẽ không bao giờ để em phải tổn thương nữa!
Đan Thư rút tiền xong, Bảo Long cũng ra tới cổng. Cả hai chuẩn bị lên xe thì nghe một giọng nói:
– Anh Bảo Long!
Không cần quay lại, cô biết người đó là ai. Khi Ngọc chưa kịp đến gần, Thư đã nhanh chóng nói với Long:
– Chị Ngọc tài trợ cho chuyến tình nguyện và sẽ đi cùng đoàn của anh!
Long bất ngờ:
– Cùng đi à?
Vừa lúc đó, Ngọc tiến lại gần:
– Anh đến đón Thư à?
Long gật đầu:
– Ừ, Công ty Trần Anh tham gia thiện nguyện nhiều hả?
Bích Ngọc cười:
– Dạ, em xin bố mẹ tham gia vì thấy đời sống của các em trên đó quá khó khăn. Mình đã đủ đầy, còn các em thì vẫn thiếu thốn ạ!
Bảo Long “ừ” một tiếng rồi nói:
– Hy vọng cô làm được những gì đã nói!
Hiểu ý trong lời nói đó, Bích Ngọc cười nhẹ:
– Tất nhiên rồi, mình còn trẻ thì phải cố gắng mà. Sau này có chồng con rồi thì phải chăm sóc gia đình, nên ít thời gian rảnh lắm!
Chị Ngọc luôn tỏ ra kiêu căng và luôn đặt mình lên trên người khác. Dường như trong lời nói vừa rồi, chị vẫn ám chỉ việc hứa hôn. Đan Thư chỉ im lặng lắng nghe. Bỗng Ngọc quay sang cô:
– Không ngờ Đan Thư lại là một Bí thư năng nổ lại giỏi giang nữa. Ban nãy nghe mấy giáo sư khen em quá trời luôn!
Thư mỉm cười lịch thiệp:
– Dạ, em cảm ơn chị đã khen!
Ngọc tỏ vẻ quan tâm:
– À, mai em ngồi xe cùng các bạn hả? Nếu sợ đông lo say xe thì qua ngồi xe riêng với chị!
Đan Thư lắc đầu từ chối:
– Dạ không cần ạ. Em đi với các bạn cho vui. Và em không say xe đâu ạ, cảm ơn chị nhiều!
Bảo Long ôm Thư vào eo:
– Vợ, anh đưa em đi ăn. Lát về ngủ sớm mai còn đi!
Đan Thư ngượng ngùng trước sự thân mật của anh, nhưng trước mặt chị Ngọc, cô chỉ cười hạnh phúc:
– Dạ!
Rồi cô quay sang Bích Ngọc:
– Chị đi ăn cùng bọn em không ạ?
Long vuốt nhẹ má cô:
– Vợ ơi là vợ, ai lại chen vào chuyện vợ chồng nhà người ta đang ăn không? Em hỏi thế làm khó cô ấy đấy!
Đan Thư đỏ mặt:
– Thì em định mời chị ấy đi ăn cho vui mà!
Bích Ngọc từ chối:
– Anh Long nói đúng đấy em, ai lại vô duyên chen chân vào nhà người khác chứ. Hai người đi đi, mai gặp nhé!
Bảo Long không chào Ngọc mà ôm Thư và quay bước. Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào trong rồi thắt dây an toàn và phóng đi. Bích Ngọc nhìn theo chiếc xe và lẩm bẩm:
– Rồi em sẽ hiểu ý tốt của chị!