Phía trước là cầu vồng Chương 14 | Ngủ cùng anh 1 đêm
Ăn khuya đã tới mười giờ rưỡi, Bảo Long trầm ngâm mở lời:
– Thư!
Đan Thư nhìn anh, ánh mắt tròn xoe:
– Có chuyện gì mà anh đang ngập ngừng vậy?
Bảo Long nhìn thẳng vào cô:
– Anh có ý muốn nói là… tối nay… em có muốn về chung cư với anh không?
Thư lắc đầu:
– Không, anh biết tính em mà, chúng ta mới bắt đầu quan hệ chính thức được vài ngày thôi đấy!
Bảo Long gật đầu, biết cô không đồng ý:
– Vậy… tối nay cho anh được nhìn em ngủ qua điện thoại được không?
Thư từ chối một cách rõ ràng:
– Không thể! Anh đã phải đứng trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ rồi, em mà không nghỉ ngơi thì sao mà khỏe được?
Bảo Long nhấc mày:
– Người ta nói về chung cư chỉ để ôm ngủ một đêm thôi mà, anh không có ý gì đâu!
Thư đánh nhẹ vào tay anh:
– Đủ rồi, không ai đoán được chuyện của chúng ta đâu.
Bảo Long nhăn nhó:
– Chắc em đã nhớ nhà rồi, ba ngày nghỉ việc cũng không sao!
Thư cố tỏ ra bình thản, dù lòng cô cũng đầy nghẹn ngào, nhưng cô hiểu rằng ba ngày này cũng là một thử thách nhỏ cho tình yêu của hai người. Bảo Long nài nỉ:
– Em à, anh hứa sẽ không làm gì em cả, anh thề đấy! Anh đụng đến em để anh rể giết anh à?
Thư không thể nào kìm được tiếng cười khi nhìn thấy bộ mặt của Bảo Long. Nếu phải lựa chọn giữa việc anh thức cả đêm để nhìn cô ngủ và anh ôm cô ngủ, Thư sẽ chọn phương án thứ hai. Cô nhấc mày:
– Nhưng sáng mai em phải về khu trọ lấy đồ để đi học sớm!
Bảo Long mỉm cười:
– Mai anh sẽ chở em tới trường trước rồi mới đến bệnh viện!
Vậy thì cũng tốt hơn là để anh nhìn cô qua màn hình cả đêm như hôm trước. Thư gật đầu lặng lẽ, hiểu rằng khi yêu, người ta dễ tin hơn.
Anh chở cô về chung cư. Khi đến, Bảo Long mở cửa phòng ngủ, lấy đồ cho cô và nói:
– Thư, đây là đồ của em, em tắm đi, sáng mai dậy tắm sẽ trễ giờ đấy!
Thư bất ngờ:
– Anh chuẩn bị cho ai vậy?
Bảo Long cười:
– Cho em chứ! Ngày em đồng ý về ra mắt với anh, anh đã chuẩn bị những thứ này rồi!
Thư sửng sốt khi thấy một tủ đồ hiệu, từ váy dự tiệc đến đồ công sở, váy đi dạo và cả đồ ở nhà. Tất cả được sắp xếp gọn gàng khiến cô không tin vào mắt mình:
– Làm sao anh biết size của em mà mua được? Chắc chắn là đùa!
Bảo Long kéo cô lại gần:
– Anh đoán theo mắt nhìn thôi, còn đồ còn mới, anh chỉ nhờ họ giặt rồi anh treo lên đây đợi em tới mặc!
Thư ngạc nhiên:
– Anh đã chuẩn bị như vậy từ lúc nào mà không nói?
Bảo Long thơm nhẹ trán cô:
– Đã có cảm giác rồi, chỉ là chưa thốt ra thôi!
Anh đưa bộ đồ ngủ vào tay cô:
– Em sẽ dùng bộ này!
Thư cảm thấy ngạc nhiên khi cầm bộ đồ trong tay, Bảo Long rời khỏi và vào phòng tắm. Một lúc sau, anh trở ra và nói:
– Anh đã chuẩn bị nước nóng sẵn và có tinh dầu trong bồn, em sử dụng sẽ thấy bớt căng thẳng hơn.
Đan Thư rưng rưng khi nhận được sự chăm sóc đặc biệt như vậy từ một người đàn ông:
– Bảo Long, em…
Anh chàng bác sĩ kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt:
– Anh sẽ chăm sóc em, được không?
Đan Thư ôm anh, cảm nhận được khoảnh khắc đáng quý đó, nhưng không quên trêu chọc:
– Đừng quá tốt với em, để rồi em lại dễ dụ dỗ như trẻ con!
Bảo Long bật cười trước tính cách đáng yêu của cô, anh búng nhẹ mũi cô:
– Con gái này chẳng dễ bị dụ dỗ đâu!
Cả hai cười, sau đó Thư đi vào phòng tắm để tắm rửa. Cảm giác được ngâm mình trong hương tinh dầu thật sảng khoái, nhưng sau đó cô tỉnh táo đứng dậy, mặc đồ và ra khỏi phòng. Không thấy Bảo Long, cô tò mò bước qua phòng bên cạnh. Căn hộ này không xa lạ với cô vì đã từng đến nhiều lần. Thư ngó vào phòng, thấy Bảo Long đang ngồi trước màn hình laptop, cốc cà phê đen bên cạnh. Cô nghĩ thầm, giờ này mà còn uống cà phê, liệu anh không ngủ sao? Không dám làm phiền, cô đứng nhìn từ xa. Một lúc sau, khi anh chạm vào cốc cà phê, anh mới nhận ra cô và mỉm cười:
– Em đứng đây lâu chưa? Sao không vào?
Thư cười:
– Vì thấy anh làm việc nghiêm túc quá nên em không dám làm phiền!
Bảo Long tắt máy tính và kéo cô vào phòng ngủ:
– Đã muộn rồi, hãy đi ngủ, mai lại mệt!
Thư tỏ ra tần ngần:
– Anh… ngủ ở đâu?
Bảo Long nhấc mày, ấn cô ngồi xuống giường:
– Ở đây!
Thư kinh ngạc, nhưng cô từ chối:
– Không!
Anh lại lấy máy sấy tóc, ngồi bên cạnh và nói:
– Anh hứa sẽ không làm gì cả. Em không tin chồng sao?
Thư im lặng. Cô biết Bảo Long là người mà cô có thể tin tưởng, nhưng vẫn còn lo lắng. Anh sấy xong tóc cho cô và nói:
– Em là người duy nhất trong trái tim anh, anh sẽ kiềm chế được mọi thứ, em hiểu không?
Thư gật đầu và nằm xuống. Bảo Long kéo chăn lên và ôm cô:
– Ở đây, em ngủ thôi!
Trong lòng vòng tay ấm áp ấy, Đan Thư ngủ ngon lành. Cô cảm nhận được sự yên bình đang ở rất gần…
Sáng hôm sau, cô đang nằm cuộn tròn trong chăn như một con mèo, bỗng cảm thấy có một cái gì đó thơm phức, mát lạnh chạm vào cơ thể mình. Cô chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được một nụ hôn mang vị bạc hà thơm mát từ chiếc lưỡi ấm áp kia. Mặc dù lười biếng mở mắt, nhưng cô vẫn đánh mất mình trong cảm giác ấm áp của vòng tay và nụ hôn đầy đam mê của Bảo Long. Khi anh rời khỏi môi cô, Thư mở mắt:
– Anh thường thức dậy người khác bằng cách này hả?
Bảo Long cười:
– Mèo lười, anh chỉ làm vậy với em thôi. Giờ đã bảy giờ và chúng ta phải sẵn sàng ra trường, hiện tại là sáu giờ kém mười lăm rồi. Em hãy dậy ăn sáng đi!
Đan Thư tỉnh dậy hoàn toàn. Ừ, bị chàng trai đẹp ôm ngủ rồi thì đã quên hết mọi thứ. Nhưng cô còn phải về phòng trọ lấy đồ dùng. Thư nhăn mặt:
– Hic, em phải qua phòng trọ, sao anh không thức em dậy sớm hơn?
Cô vừa nói vừa lấy lên và lao nhanh vào nhà tắm. Kem đánh răng đã sẵn sàng, nhưng Thư cảm thấy ngạc nhiên. Cô không biết cuộc sống của cô và Bảo Long sẽ kéo dài ra sao, nhưng những gì anh đang làm khiến cô cảm động.
Ra khỏi phòng tắm, cô ngửi thấy mùi thơm nên vội bước tới phòng bếp. Bảo Long đang đeo tạp dề và mang hai bát súp nóng hổi đặt lên bàn:
– Anh nấu đó!
Long cười:
– Ừ, em thử xem hợp khẩu vị không, ngon bằng em nấu không?
Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, cho một thìa súp lên miệng cô và thổi:
– Có đủ tiêu chuẩn để làm chồng em chưa?
Thư bối rối:
– Chưa ăn đã biết đủ tiêu chuẩn rồi!
Cô ăn thìa súp, cảm nhận trong đó không chỉ có vị thơm ngon của thức ăn mà còn đượm vị tình yêu. Đan Thư ăn ngon lành rồi đứng dậy dọn dẹp. Nhưng Bảo Long lại ngăn lại:
– Để anh. Em hãy ngồi xuống ghế sofa và kiểm tra xem đồ anh chuẩn bị đã đủ chưa? Đồ bộ anh ở ngăn ngoài, áo ấm ở ngăn giữa. Ngăn bên trong chứa đựng đồ dùng cá nhân cùng một số thuốc cảm và tiêu hóa, giảm đau. Anh lo lắng em sẽ cảm lạnh hoặc không hợp với đồ ăn. À, còn một túi bánh quy và sữa ở ngoài, nếu em không thích đồ ăn thì em có thể lấy ăn!
Thư ngạc nhiên và bất ngờ, rồi bỗng hai dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Chỉ trong vài giờ từ tối qua đến giờ, Bảo Long đã đưa cô từ sự ngạc nhiên này sang sự ngạc nhiên khác. Chưa bao giờ Thư được một người đàn ông đối xử tốt như thế. Trước đó, cô đã phải đối mặt với sự lạnh nhạt của cha. Dù ông ân hận nhận ra sai lầm nhưng cũng không chăm sóc cô như thế này. Trước đây, chỉ có mẹ, chị Linh và anh Trọng lo lắng cho cô. Nhưng vào lúc này, cô hiểu rằng Bảo Long không chỉ bước vào cuộc đời của cô với những sắc màu tối sáng, mà anh thực sự đã đi sâu vào trái tim cô và ở đó với cách cư xử nhẹ nhàng, tinh tế. Người đàn ông này xuất hiện trong cuộc đời cô một cách ngẫu nhiên, và tình yêu của anh như một dòng sông ấm áp làm cho trái tim cô hòa mình vào một không gian mới…
Thấy Đan Thư đứng nhìn mình một cách tập trung, nước mắt lăn dài trên má, Bảo Long đặt xuống bát đũa, lại gần lau những giọt nước mắt đang rơi từ đôi mắt to tròn của cô:
– Lại khóc rồi đây! Thế này thì sao anh mà để vợ đi đâu được!
Thư vùi đầu vào ngực anh:
– Em đã chuẩn bị ở phòng rồi mà. Anh dậy lúc mấy giờ mà lại nấu súp gà và chuẩn bị đồ dùng cho em?
Cô vừa kể vừa sụt sịt khiến Bảo Long muốn ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé:
– Thực ra tối qua khi em ngủ, anh đã bỏ chạy để chuẩn bị sẵn đồ cho em rồi nên sáng nay chỉ nấu súp thôi. Vợ đừng giận khi anh bỏ nhiệm vụ ôm em ngủ nhé!
Đan Thư ôm lấy anh:
– Giận gì? Tự nhiên làm người ta xúc động quá mức!
Bảo Long buông cô ra:
– Em xem có thiếu gì không? Túi nilon đó trên bàn là trái cây, chắc là đủ cho em và các bạn ăn trên xe đấy.
Đan Thư chẳng nói được gì nữa, im lặng xem mọi thứ anh chuẩn bị cho cô. Mọi thứ đều mới tinh và đẹp nữa. Cô nhẹ nhõm:
– Đủ hết rồi chồng ạ!
Lần đầu tiên cô gọi anh là “chồng” mà không thấy ngượng, cái từ đó cũng làm cho vị bác sĩ ngơ ngác mất vài chục giây. Anh nhanh chóng rửa sạch bát đĩa rồi lại gần:
– Này, Dương Đan Thư, em hãy nói lại câu vừa rồi đi!
Thư lắp mắt:
– Không, đài chỉ phát một lần!
Bảo Long nài nỉ:
– Đi mà, giờ đài vẫn phát lại đấy thôi! Trên youtube còn có nhiều lần phát lại chương trình mình yêu thích đấy!
Thư nháy mắt:
– Người ta gọi bác sĩ già là chồng, được không?
Đôi môi của Long cong lên một cách tuyệt vời:
– Được, bây giờ em hãy nghỉ ngơi một chút rồi anh sẽ đưa em tới trường nhé!
Nhưng chỉ vài phút sau đó, Thư hiểu rõ hơn hai từ “nghỉ ngơi” của vị bác sĩ điển trai. Trên chiếc ghế êm ái, anh vuốt nhẹ vào sau gáy cô, cúi mặt hôn lên môi cô. Anh nhấp nhô từng chút một, như người khám phá một kho báu từ hàng ngàn năm trước. Khi lưỡi anh chạm vào lưỡi của cô, cảm giác vẫn lâng lâng như lần đầu tiên. Đan Thư thoải mái ôm tay qua cổ anh để đáp trả. Mỗi nụ hôn của Long mang đến cho cô một cảm giác mới lạ, giống như những loại rượu khác nhau, mỗi loại vị nhưng đều thơm ngon và thanh mát. Dâng trào trong đam mê, say sưa trong tình yêu, Bảo Long chỉ buông Thư khi đôi môi của cô đã sưng lên. Và cũng như những lần trước, anh lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi mỉm cười:
– Hôn bù ba ngày nhé!
Đan Thư trả lời dài:
– Tham lam!
Anh tiếp tục ôm hôn cô đủ kiểu với lí do “lấy hơi vợ”, “sợ ra đó đông người vợ không cho ôm”. Thư cũng tranh thủ hít hà mùi thơm trên cơ thể anh cho thỏa mong nhớ rồi mới cùng anh ra xe tới trường.
Khi Bảo Long đưa cô tới, mọi người đã sẵn sàng. Các sinh viên tham gia chuyến tình nguyện trên hai chiếc xe khách cùng các thầy, chỉ có Bích Ngọc đi xe riêng. Khi thấy Thư tới, mọi người trố mắt khi cô đi cùng Long:
– Đan Thư xinh đẹp giữ người yêu kỹ quá!
Chỉ có Ngọc trong xe nhếch miệng cười. Khi cả hai chiếc xe dẫn đầu khởi hành, Ngọc từ từ lăn bánh. Bảo Long nhìn mấy chiếc xe đi được một quãng mới trở vào xe mình, bấm một dãy số và mấp máy:
– Dũng, xuất phát!