Phía trước là cầu vồng Chương 15 | Đan Thư và Bảo Ngọc
Dũng, anh cả của Hội hiệp sĩ đường phố, khi nhận mệnh lệnh từ Bảo Long, không ngần ngại bày tỏ:
– Anh Long đừng lo, Đan Thư sẽ được bảo vệ cẩn thận!
Trên con đường, một chiếc xe phân khối lớn theo sau ba chiếc ô tô phía trước. Dũng không quen biết Ngọc nhưng đã cảm thấy phiền phức với những người như cô, ai cũng cần hiểu rằng không nên tranh giành không lý do. Anh cảm thấy khó chịu với những cô gái hoa lá vàng. Đặc biệt, khi biết Đan Thư, em gái của chị Linh và một cô bé dễ mến đang trong tình thế nguy hiểm.
Trên xe ô tô, Thư vui vẻ hát hò cùng các bạn. Sức trẻ của họ làm cho mọi người phải ngước nhìn. Sau một thời gian hát, Đan Thư chia sẻ trái cây với thầy giáo và các bạn. Cả đoàn vui vẻ quên hết mệt mỏi và những lo lắng.
Dần dần, khung cảnh của núi rừng bắt đầu hiện ra. Huyện Z thực sự là một vùng khó khăn ở phía Tây Bắc thành phố C, với những con đường núi gập gềnh và bản làng với cư dân thiểu số. May mắn là có nhiều doanh nghiệp ưu ái và xây dựng hạ tầng để giúp cải thiện cuộc sống của người dân.
Những ngôi nhà trên dốc núi hiện ra, mái nhà được làm từ ván sa mu – loại ván gỗ bền và không mối mọt, giúp tránh côn trùng. Cảm giác hoang sơ và cổ kính khiến cho các sinh viên từ thành phố cảm thấy thích thú.
Vì đường đi là đường núi nên xe đi chậm, và khi đến nơi đã gần trưa. Sau vài giờ ngồi trên xe, các sinh viên vẫn thấy vui vẻ khi được đón tiếp bởi đại diện của đồn biên phòng và trưởng bản. Hai bên chào hỏi và một số anh chị em từ Đoàn xã đã chuẩn bị chỗ ở cho họ. Nơi họ ở là trụ sở của Ủy ban nhân dân xã, được sắp xếp gọn gàng thành giường ngủ, có phòng riêng cho nam và nữ. Dù đã trải qua nhiều chuyến đi tình nguyện, Đan Thư vẫn cảm thấy thoải mái, nhưng cô nhận ra ánh mắt u ám của chị Ngọc. Chị hỏi Bí thư Đoàn trường:
– Tại sao chúng ta không được chỗ ở riêng?
Bí thư Đoàn trường lắc đầu:
– Không có chỗ đó chị ạ, đây là một vùng khó khăn của tỉnh, có đường đi là một phúc lành rồi. Người dân ở đây vẫn đang khó khăn, chỉ có trụ sở của Ủy ban nhân dân xã và trường học là chắc chắn. Họ đã chuẩn bị chu đáo cho đoàn mình rồi!
Ngọc lắc đầu với nụ cười:
– Có chứ, em hiểu mà. Em chỉ hỏi cho vui thôi. Chúng ta chỉ đi tình nguyện vài ba ngày, nhưng họ phải sống ở đây cả đời.
Bí thư Đoàn trường đồng tình:
– Đúng vậy, chị thật là tốt bụng!
Ngọc lại mỉm cười đồng cảm và tiến lại gần Đan Thư, người đang sắp xếp đồ dùng cá nhân cùng các bạn:
– Đan Thư, cậu cảm thấy mệt không khi đi trên xe?
Mấy người bạn cười nhạo:
– Chị ấy không biết mệt đâu! Chắc cậu ấy chỉ nhớ đến người yêu thôi chứ khỏe lắm!
Ngọc đánh vào vai bạn một cái rồi quay lại nói với Đan Thư:
– Không, chị không mệt đâu. Em đã quen rồi!
Đến bữa trưa, khi mọi người đang vui vẻ ăn uống, Ngọc không hề dùng đũa. Cô ấy cho biết rằng do cảm thấy mệt từ chuyến đi trên xe, nên quyết định nghỉ. Đan Thư nhanh chóng mang đồ ăn và sữa đến mời Ngọc nhưng cô ấy từ chối:
– Cảm ơn em nhưng chị không thích loại đồ này. Chỉ cần một hộp nước sâm là đủ!
Đan Thư không ép buộc, chỉ cảm thấy rất tức khi Ngọc không thèm ăn những thứ mà Bảo Long đã chuẩn bị cho cô. Tuy nhiên, cô vui vẻ quay ra ăn cùng mọi người. Dù dân ở đây còn nghèo, nhưng đoàn của trường Đan Thư được tiếp đãi chu đáo, khiến các sinh viên rất phấn chấn. Trong vùng núi này, rất hiếm khi có giáo viên nữ đến dạy cho dân bản. Do đó, khi thấy những nữ sinh và người dân đều rất vui mừng, các sinh viên cảm thấy như họ đang nhận được một món quà quý giá từ miền đồng bằng.
Sau bữa trưa, các bạn trở về phòng nghỉ ngơi. Đan Thư nhanh chóng đi ra ngoài để gọi điện cho anh chị và Bảo Long. Cô thấy không có sóng điện thoại trong phòng, nhưng nhìn thấy một cây cao to phía sau trụ sở Ủy ban. Thư nghĩ rằng nếu leo lên đó có thể bắt được sóng. Leo cây là điều cô rất thành thạo, so với quê hương mình, cây ở đây còn dễ leo hơn nhiều. Thư vội vàng bắt đầu leo lên và thành công trong việc bắt sóng điện thoại. Cô rất vui vẻ và liền gọi cho chị Linh.
Trúc Linh vừa cho Bơ và Bắp ngủ xong, thấy điện thoại của em gái, cô nghe ngay:
– Em gái, đã tới đây chưa? Cảm thấy thế nào?
Đan Thư cười:
– Chị Hai, em khỏe mạnh lắm. Em gọi chỉ là để anh chị yên tâm thôi, chắc sóng không ổn định lắm, em đang leo cây để gọi chị đây!
Trúc Linh lo lắng:
– Phải cẩn thận đấy. Ở đó là vùng núi, không như ở đồng bằng quê mình đâu!
Đan Thư ngồi trên cành cây lớn và nói:
– Vâng, em biết rồi. Em cảm ơn chị lo lắng nhé!
Cuộc gọi bị gián đoạn, Thư tắt điện thoại và sau đó gọi lại. Chị Linh nhắc nhở Thư nếu có sóng thì gọi cho Bảo Long để anh ấy yên tâm và sau đó nghỉ ngơi. Đan Thư đồng ý và sau đó cô tạm biệt chị. Lúc này, cô mới để ý có nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Bảo Long, nên cô liền gọi lại. Bảo Long nhanh chóng nghe máy:
– Vợ, em có ổn không?
Đan Thư cười:
– Em ổn rồi. Máy báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhiều quá!
Bảo Long thở phào:
– Đừng nói là em đang leo cây bắt sóng nha!
Thư gật đầu:
– Đúng vậy! Ở phía dưới không có sóng đâu anh!
Long cảnh báo vội vàng:
– Em nhớ cẩn thận nhé, địa hình ở đó đồi núi dốc, có nhiều chỗ vực sâu, không phẳng như dưới đất đâu đấy!
Thư lắc đầu:
– Không sao đâu. Leo trèo là công việc của vợ anh, chồng yên tâm đi!
Bảo Long bước đi và nói:
– Nhớ ăn uống đúng giờ nhé, không nên đụng vào đồ gì mà chưa từng thử qua. Anh sẽ nhắn tin cho em sau khi xong ca mổ. Buổi tối không được leo cây đâu đấy! Anh yêu em!
Đan Thư đáp lại rõ ràng rồi tắt máy. Lúc này, cô mới nhìn xuống dưới. Trong lòng cô, thấy hãi hùng vì cảnh vực dưới gốc cây. Chị Linh và Bảo Long đã cảnh báo đúng. Dưới đất có một vực nhỏ và dốc, cây cổ thụ này đã tồn tại lâu năm nên rễ cây dài và những bụi cây phía dưới tạo ra cảnh quan hoang sơ. Chỉ cần một sai sót nhỏ có thể gây nguy hiểm. Dù cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ trước đây, nhưng khi nhìn thấy cảnh vực dưới, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô leo xuống nhẹ nhàng và đi vào trong để nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó, đoàn tình nguyện tiếp tục phát quà. Dự kiến việc này sẽ mất ít nhất hai ngày vì dân cư ở đây rải rác và đường đi khá chậm do là đường đất.
Khi đi sâu vào bản, họ nhận ra cảnh khốn khó của người dân ở đây. Những đứa trẻ đen nhẻm, gió mùa thu ở vùng núi mang theo cảm giác lạnh lẽo. Các em chỉ mặc chiếc áo mỏng và ánh mắt họ đầy nỗi sợ hãi nhìn đoàn tình nguyện. Trên lưng của các em nhỏ là những gùi hàng như đang gánh vác một phần của cuộc sống cơ cực lên vai nhỏ bé của mình. Thư nghe anh Bí thư kể rằng ở vùng này, những đứa trẻ như vậy đã phải trở thành trụ cột của gia đình nếu không muốn lặn lội trong cuộc sống khó khăn. Bắt đầu từ tám tuổi, nhiều em đã phải làm việc chính trong khi theo cha mẹ lên nương rẫy. Những em đi học thường phải dẫn theo em nhỏ của mình, vừa học vừa chăm sóc em, bởi cha mẹ của họ đi rừng. Thư nhớ lại lời dặn dò của mẹ, dù khó khăn đến đâu cũng phải tiếp tục học để thoát khỏi cảnh nghèo đói. Nhìn thấy các em nhỏ ở đây, cô cảm thấy nghẹn lòng với bao nỗi đau xót.
Đêm cuối cùng ở Huyện Z…
Việc phát quần áo và sách vở cho năm học mới đã hoàn thành. Sáng mai, Thư sẽ trao học bổng cho những em nhỏ khó khăn nhưng ham học. Cô cũng đã khuyến khích mọi người đóng góp ít cho những gia đình nghèo nhất trong bản. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi giúp đỡ họ một phần nào đó giảm bớt khó khăn. Sau hai ngày ở đây, Thư và các bạn cảm thấy mệt mỏi và buồn bã. Có lẽ những khó khăn của bà con nơi đây đã khiến họ cảm nhận được cuộc sống của mình may mắn hơn. Các lần đi phát quà sâu vào bản, chị Ngọc chỉ đi cùng đoàn vào buổi đầu, sau đó chị ở lại Ủy ban xã để tìm hiểu về tiềm năng phát triển kinh tế ở vùng này. Thư cũng chỉ nghe các thầy giáo nói chuyện vậy mà thôi, không quan tâm nhiều.
Tối hôm đó, Thư cảm thấy rất hồi hộp, một phần vì sắp phải rời xa nơi này, một phần vì chuẩn bị trở lại thành phố cùng mọi người. Trong hai ngày qua, cô chỉ có thời gian buổi trưa để leo lên cây nhắn tin với chị và Bảo Long vì có quá nhiều công việc phải làm. Dù mệt sau khi về nhà, nhưng cô vẫn tổ chức các hoạt động, kiểm tra mọi thứ cho lần phát quà tiếp theo rồi mới đi ngủ.
Khi mọi người chuẩn bị đi ngủ, Thư không thấy chị Ngọc đâu. Điều này không phải là điều bình thường vì Thư phải phụ trách phòng sinh viên nữ và chị Ngọc ở trong phòng đó. Cô vội chạy sang gọi anh Bí thư đoàn trường:
– Anh Phúc ơi, chị Bích Ngọc đi đâu rồi ạ!
Anh Phúc nhìn xung quanh, chỉ có một bóng đèn lớn chiếu sáng sân thôi. Anh trả lời:
– Có lẽ chị ấy đi vệ sinh thôi.
Thư lắc đầu:
– Em cũng không biết chắc. Ban nãy em và các bạn bận kiểm tra lại quà để sáng mai phát học bổng, sau đó em soạn đồ cá nhân để về thành phố, nên em không để ý. Anh em mình lấy đèn pin đi kiểm tra xem, em sẽ ra khu vực nhà vệ sinh và phía sau, còn anh đi phía trước này. Vì nơi này có mấy chỗ dốc lắm, lỡ chị ấy…
Mặc dù không ưa chị Ngọc, nhưng nhiệm vụ của Thư vẫn là kiểm soát công việc. Anh Phúc nghe Thư nói cũng đồng ý và gọi thêm các sinh viên nam cầm đèn pin để tìm kiếm. Thư và mấy bạn nữa ra khu vực nhà vệ sinh và phía sau Ủy ban. Không thấy Ngọc trong khu vực nhà vệ sinh, Thư tiếp tục tìm xung quanh mấy cây to gần ủy ban. Trong khi căng mắt nhìn theo ánh đèn pin, cô bắt gặp tiếng sột soạt như ai đang dẫm lên lá khô. Thư quay mắt một vòng rồi đi theo hướng đó:
– Chị Ngọc ơi!
Bỗng cô nghe tiếng yếu ớt:
– Chị…ở đây!
Thư vội chạy lại phía tiếng nói và há hốc miệng khi thấy Bích Ngọc đang chống lại bên dưới gốc cây to mà Thư thường leo lên để bắt sóng điện thoại. Thư nhận ra Ngọc dễ dàng vì cô mặc áo sáng màu:
– Thư…cứu…cứu …chị….
Một tay của Bích Ngọc bám chặt vào rễ cây, tay kia bấu chặt vào một hòn đá nhọn trên con dốc. Thư biết rằng Ngọc là tiểu thư nhà giàu, nên cô chắc chắn sẽ rất sợ hãi. Cô gọi to:
– Anh Phúc ơi, chị Ngọc bị trượt xuống vực!
Rồi Thư nói lớn xuống:
– Chị giữ chắc nhé!
Bích Ngọc nhưng cứng đơ, không dám di chuyển. Chỉ một viên đất rơi xuống cũng đủ khiến cô hoảng sợ như rơi vào cõi chết. Đúng lúc đó, Thư nhìn thấy một bóng người nhảy xuống. Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng “Phập”, một móc sắt được kẹp vào cành cây rồi bóng người đó kéo xuống. Anh ta đứng trên một mỏm đá nhỏ ở dưới đáy vực, với tay buộc dây thừng ngang lưng Ngọc rồi gọi lớn:
– Kéo lên!
Anh Phúc và mọi người chạy đến và ra sức kéo Ngọc lên. Cô ấy cũng bám chặt vào sợi dây để lên. Người áo đen vẫn đứng cheo leo trên mỏm đá, rồi bấm vào mấy hòn đá lớn để bám và như một người leo núi điệu nghệ từ từ leo lên.
Ở phía trên, sau khi kéo được Ngọc lên, anh Phúc lại thả sợi dây thừng xuống để người kia bám vào. Thân thủ người này rất linh hoạt nên anh ta bám vào sợi dây, chân đạp vào con dốc để lên.
Khi anh ta lên tới nơi, Thư trố mắt khi đèn rọi khuôn mặt người đó:
– Anh Dũng! Sao anh lại ở đây?
Dũng cười:
– Anh đi phượt, tình cờ qua đây thấy ai giống em nên chạy lại thử xem, ai ngờ là em thật!
Bích Ngọc cảm ơn mọi người rồi đi cà nhắc lại phía Thư, cầm lấy tay cô:
– Thư, nếu không có em chắc chị chết rồi!
Thư lắc đầu:
– Không đâu ạ! Là mọi người giúp chị mà!
Dũng lẩm bẩm:
– Cô hết chỗ chơi rồi hay sao mà trời tối đen như mực còn mò ra đây!
Đúng lúc đó, anh Phúc nói:
– May có anh bạn kia, giỏi thật đấy! Thôi, mọi người về nghỉ đi!
Cũng đúng phút giây đó, Ngọc nhếch môi cười rồi nói thật khẽ đủ cho Thư nghe:
– Thư, chào nhé!
Rồi bàn tay Ngọc đang nắm tay Thư giật mạnh. Thư còn chưa kịp định hình đã thấy cả thân mình ngã ra sau và rơi tự do xuống con dốc phía dưới…