Phía trước là cầu vồng Chương 18 | Vượt qua khó khăn
Bà Lan Khuê tỏ ra rất tức giận, nhưng cô hiểu con trai mình. Bảo Long từ nhỏ đã có tính cách trầm tĩnh, ít nói và thường chỉ giao tiếp với một số ít người như bà vú, nhân viên gia đình và thiết bị điện tử. Dù vậy, kết quả học tập xuất sắc của Long luôn là niềm tự hào của gia đình, với chỉ số IQ cao vút khiến cả giáo viên đều phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, điều đó cũng dẫn đến việc Long khó giao tiếp và tương tác xã hội.
Sự bận rộn của bà với công việc đã khiến bà lãng quên những mong muốn và sở thích của con. Đến khi Long tám tuổi, trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, một bác sĩ tiết lộ rằng con trai bà có vấn đề tâm lý và có nguy cơ tự kỉ, mặc dù không được chẩn đoán chính thức.
Bà nhận ra rằng tiền bạc không thể đền bù được tình cảm và tình trạng của Bảo Long một phần là do sự vắng mặt của bà và vợ chồng bà trong tuổi thơ của con. Long ít bạn bè, thậm chí chỉ ngồi một mình trong lớp. Bà nhận ra rằng khi cố gắng kiếm nhiều tiền để có một cuộc sống sung túc, họ đã bỏ lỡ cơ hội để có một hạnh phúc đầy đủ.
Một lần, tại một bữa tiệc của Tập đoàn, Bích Ngọc, con gái của giám đốc Công ty Trần Anh, đã tới và khiến bà Lan Khuê rất ấn tượng bởi sự thông minh và dễ thương của cô bé. Bích Ngọc đã kết bạn với Bảo Long và thường xuyên đến chơi với cậu. Điều này đã làm cho Long mở rộng thêm mối quan hệ xã hội và khiến bà Lan Khuê cảm thấy vui mừng.
Tuy nhiên, từ khi lên lớp tám, Bảo Long đã tránh gặp mặt Bích Ngọc mặc dù bà đã cố gắng tạo điều kiện cho hai người gần nhau hơn. Long có một sự căm ghét đặc biệt đối với Bích Ngọc, và điều này vẫn kéo dài đến hiện tại.
Trong lúc Lan Khuê đang chìm đắm trong những suy tư căng thẳng và bực tức, Bảo Long lại tỏ ra hứng khởi, quay sang Đan Thư mỉm cười:
– Em ơi, chúng ta đi ăn nhé!
Đan Thư nhìn anh với ánh mắt ngần ngại:
– Anh, liệu có phải mẹ lại muốn anh kết hôn với cô ấy không?
Bảo Long nắm lấy tay run rẩy của Thư:
– Đan Thư, anh nói lại lần nữa, nếu em thực sự tin anh, yêu anh thì không cần phải lo lắng về điều đó. Hãy yên tâm ở bên anh, mọi thứ anh sẽ lo.
Đan Thư nhìn chằm chằm anh, rồi cúi đầu nói nhỏ:
– Nhưng… em… thực sự em không muốn anh phải đối mặt với những khó khăn!
Bảo Long lắc đầu:
– Một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ giống như địa ngục. Với anh, khi đã yêu thì không nên để bất kỳ điều gì cản trở. Chúng ta không được để người khác quyết định tình yêu của mình. Khi yêu nhau, không nên sợ hãi những khó khăn, mà quan trọng là phải cùng nhau vượt qua!
Lời của anh làm tinh thần của Thư được củng cố thêm. Cô ôm anh:
– Em tin anh, em chỉ lo rằng mọi người sẽ làm khó anh!
Bảo Long ôm cô thật chặt:
– Em không cần phải lo, vì anh không phụ thuộc vào ai ngoài khả năng của mình. Cuộc sống không phải là truyện ngôn tình, chúng ta không phải là nhân vật để tác giả điều khiển. Khi chúng ta đã quyết định yêu nhau, thì phải tự mình quyết định về hạnh phúc của mình. Em hiểu chứ?
Đan Thư gật đầu nhẹ. Trong lòng cô vẫn còn một chút bất an, nhưng cô tin Bảo Long. Khi yêu, niềm tin là điều cần thiết. Và khi đã tin, mọi trở ngại sẽ trở nên dễ dàng hơn. Bây giờ, họ không còn là những vai diễn trong một cuộc trốn tránh cuộc hôn nhân không mong muốn. Họ đang cùng nhau trên con thuyền tình yêu, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để hướng tới hạnh phúc. Niềm tin không phải là một thứ vật chất có thể đổi lấy cơm áo, nhưng thực chất, nó là nguồn động viên để con người vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Đó là điều mà Thư cảm thấy nhẹ nhàng hơn, dù biết rằng phía trước còn đầy gian nan…
Bảo Long dẫn Thư tới một nhà hàng quen thuộc, vẫn tiếp tục quan tâm và chu đáo với cô từng chút một, anh nói:
– Cuối tuần này anh xin nghỉ để có thể dẫn vợ đi chơi hai ngày thả ga nhé! Vừa qua có quá nhiều chuyện xảy ra, lại còn năm cuối học đầy căng thẳng!
Thư tròn mắt:
– Anh xin nghỉ được sao?
Bảo Long gật đầu:
– Đúng vậy, thứ bảy anh có hai ca phẫu thuật. Nhưng anh đã xin Chủ tịch duyệt dời lịch để sáng thứ sáu anh có thể về thăm ông bà và mẹ, thứ bảy chúng ta đi Đà Lạt nhé!
Thư há hốc miệng:
– Về quê em à? Đi Đà Lạt nữa à? Đi xa sẽ tốn kém lắm đấy!
Không hiểu sao Bảo Long lại biết những sở thích của cô, từ hoa tu-lip xanh đến khung cảnh mộng mơ của Đà Lạt. Nghe cô nói, Long bật cười:
– Chỉ cần em vui là được!
Thư ngượng ngùng:
– Nhưng… mẹ em chưa biết về anh đâu!
Bảo Long lau miệng cho Thư và nói:
– Em phải cho anh ra mắt nhà vợ chứ nhỉ? Mẹ đã gặp anh hồi chị Linh sinh rồi mà!
Thư nhăn mày:
– Nhưng không biết chuyện người ta yêu chú bác sĩ già này. Và nếu mẹ biết về gia đình anh ngăn cản, thì sẽ khó khăn!
Bảo Long an ủi cô:
– Anh sẽ thuyết phục được mẹ, em yên tâm đi!
Thư gật đầu. Sau bữa ăn, anh đưa cô về khu trọ vì chiều đó cô có lớp học tiếng Anh. Xe dừng trước con hẻm, Long tháo dây an toàn cho Thư và nói:
– Chiều anh qua đón em đi học nhé!
Thư lắc đầu:
– Thôi, chân em khỏe rồi mà. Anh đừng quá chiều em, anh còn nhiều việc lắm, em hiểu mà! Nếu tối rảnh em sẽ gặp anh, được không?
Bảo Long nghĩ suy rồi nói:
– À, hay chiều anh ghé siêu thị mua đồ về chung cư nhé!
Thư đồng ý:
– Dạ được, khi học xong em sẽ gọi anh đi cùng.
Long quay sang cô:
– Không cần, em học cả buổi chiều rồi mệt lắm, để anh lo đi. Cứ để chồng em đỡ đần việc nhà cho quen!
Dù dụi dặt nhưng Thư vẫn chấp nhận học xong sẽ về chung cư vì không muốn làm phiền Bảo Long với công việc của anh.
Vào nhà, vị bác sĩ kia ôm hôn Thư rồi mới về. Kể từ khi yêu Bảo Long, Thư thấy mình đã thay đổi nhiều. Cô cảm thấy mình yếu đuối hơn một chút, muốn có người chăm sóc. Có lẽ Thư cũng như chị Linh đã tự gánh vác quá nhiều, bây giờ cô muốn có một bờ vai vững chắc để tựa vào. Mặc dù có những khó khăn phía trước, nhưng cô cảm thấy yên bình và may mắn khi có Bảo Long bên cạnh, cùng nhau vượt qua…
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi học tiếng Anh, Thư đi thẳng về chung cư. Do Bảo Long đã cho cô một tấm thẻ từ nên cô không cần phải nhờ bác bảo vệ quẹt thẻ giúp nữa. Thư vui vẻ bấm nút thang máy lên căn hộ của Long. Khi đến nơi, cô bất ngờ khi thấy cửa chỉ đậy nhẹ. Bảo Long không phải làm vậy thường xuyên, anh luôn đóng cửa cẩn thận mỗi khi rời khỏi nhà. Cảm thấy lạ, Thư nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra. Khi bước vào phòng khách, cô phát hiện một chiếc túi xách phụ nữ đặt trên bàn. Trước khi cô hiểu rõ vấn đề, Thư nghe tiếng nói lời thì thầm phát ra từ phòng ngủ:
– Bảo Long…
Cô không nghe thấy Long đáp lại, nhưng giọng điệu của người này quen thuộc quá. Đan Thư nhăn môi, sau một vài giây suy nghĩ, cô quyết định đi thẳng tới phòng ngủ. Dù biết là hành động này đột ngột, nhưng có điều gì đó khiến Thư muốn chứng kiến.
Khi cô mở cửa, cảnh tượng trước mắt là Bích Ngọc đang ôm lấy Long, mặc chiếc váy xuyên thấu, kiểu trang phục như không trang điểm. Chị ấy đứng trước mặt người đàn ông mà Thư yêu. Bảo Long đang nhìn ra cửa sổ nên quay lưng với Thư. Bất ngờ, Ngọc lao vào ôm Long:
– Em nhớ anh!
Thư cảm thấy lồng ngực như bị nghiền nát, ánh mắt cô liếc nhìn vào hình ảnh của cô gái cao lớn đó. Thư không thể hiểu được tất cả cảm xúc hiện tại của mình. Có cái gì đó đau lòng, căng thẳng. Tại sao Bích Ngọc lại xuất hiện tại đây, ngay lúc cô đến? Cô cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại. Kể từ những sự kiện tại Huyện Z, ấn tượng của cô về Bích Ngọc đã không tốt và bây giờ càng trở nên tồi tệ hơn.
Trong khoảnh khắc cô chuẩn bị nói, Bích Ngọc ôm chặt vào môi Bảo Long. Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài giây, nhưng Thư cảm giác như một tập phim đang được chiếu. Trước khi Thư kịp nói gì, mắt cô vẫn chăm chú nhìn Long, cô thấy anh đẩy Ngọc ngã lăn ra trên sàn nhà:
– Bốn bề tâm trí à? Sao cô lại vào đây? Điên quá thì vào viện tâm thần đi! Cô bị ảo giác nặng rồi đấy!
Thư vẫn đứng im lặng, vì Bảo Long đang đứng quay lưng nên anh không biết rằng cô đã chứng kiến tất cả, chỉ Bích Ngọc là biết rằng Thư đang ở đó. Cô vội vàng đứng dậy, ánh mắt của cô tỏ ra ngạc nhiên:
– Bảo Long? Anh sao vậy? Vừa nãy anh mới nói muốn ôm em một chút rồi chúng ta cùng nấu ăn và có một bữa tối vui vẻ mà?
Thư không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bảo Long, nhưng cô nhận ra anh đang nắm chặt cằm của Ngọc:
– Tôi cho cô hai giây để rời khỏi đây trước khi tôi mất bình tĩnh!
Trước sự ngạc nhiên tột độ của Ngọc, Thư nhìn thấy cảm giác chiến thắng:
– Ơ, Thư, em… em…đến bao giờ thế? Chị xin lỗi, bọn chị…
Bảo Long cắt lời của Ngọc:
– Cút đi trước khi tôi nổi giận!
Bích Ngọc vội vàng lách qua Thư, lấy túi xách và rời đi. Bảo Long đóng cửa chặt lại và đưa Thư ngồi lên đùi mình trên sofa:
– Vợ, những gì em thấy…
Đan Thư lắc đầu:
– Đừng nhắc lại nữa, em đã thấy hết rồi!
Bảo Long khó hiểu nhìn cô:
– Không muốn nghe anh giải thích sao?
Thư nhìn anh:
– Bảo Long, có những lúc giải thích không cần thiết nữa. Anh cho chị ấy vào đây, để chị ấy gây rối thì không cần phải giải thích với em!
Long nhướn mày:
– Anh cho vào đâu á? Cô ta tự vào đấy mà!
Đan Thư vẫn nhẹ nhàng, giọng điệu mang chút thất vọng:
– Anh là người cẩn thận, sao lại để cho người ta vào đây một cách dễ dàng thế chứ? Nhưng thôi, những gì anh đã làm đã thể hiện sự cự tuyệt với cô ấy rồi, anh đâu biết em đã đến!
Bảo Long nắm lấy vai cô:
– Thư, em có tin anh không? Ban nãy em nói như vậy nhưng trong lòng không vui chút nào!
Thư mỉm cười:
– Anh không phải đã hứa nấu ăn cùng em sao? Em đói rồi!
Thư không muốn nhắc lại bởi cô đang cố gắng xua đi những suy nghĩ đó. Rõ ràng giữa Bảo Long và Bích Ngọc, cô sẽ tin anh. Nhưng phụ nữ mà, thấy người khác chạm vào người mình yêu không ai dễ chịu đâu. Tuy nhiên, để tránh những suy nghĩ đó, để tránh rơi vào bẫy, cô quyết định tiếp tục với kế hoạch của họ. Thư lẳng lặng đứng dậy, lấy nguyên liệu mà Bảo Long đã mua và bắt đầu chuẩn bị. Anh thấy cô như vậy, anh cũng quyết định giúp cô. Bữa tối của họ vẫn diễn ra với những câu chuyện về công việc và cuộc sống, anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô, nhưng đôi mắt cô thiếu đi những tia vui vẻ làm Bảo Long cảm thấy không hứng thú. Anh thở dài, chắc cô gái mà anh yêu đã giận rồi…