Phía trước là cầu vồng Chương 19 | Hành trình tình yêu

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 171

Ăn xong, Thư lẳng lặng đưa bát đũa đi rửa, nhưng Bảo Long lại nhanh tay:

– Để anh!

Cô gật đầu:

– Để em cắt trái cây!

Vị bác sĩ tưởng tối nay sẽ có một bữa ăn vui vẻ, nhưng vì sự xuất hiện của Ngọc, mọi cảm xúc của họ đều bị phá vỡ. Thư chỉ ăn những gì anh đưa và vài thìa cơm, còn Long chỉ ăn mấy cọng rau và nói vài câu chuyện. Nhìn cô ngồi gọt trái cây với khuôn mặt buồn thiu, Long cảm thấy rất xót xa. Thà cô gắt gỏng mắng mỏ anh cũng được, nhưng Thư lại im lặng khiến anh cảm thấy tội lỗi.

Khi úp bát đĩa lên kệ, Long bước lại gần Thư. Cô dọn vỏ trái cây xong, đẩy đĩa hoa quả lại trước mặt anh:

– Mời anh ăn đi!

Bảo Long giữ lấy tay cô:

– Từ bao giờ em ăn nói xa cách với anh như vậy Thư? Em có nghe anh nói không?

Thư vừa gỡ tay anh ra vừa nói:

– Em chẳng cấm anh nói gì đâu! Bữa nay anh đã nói chuyện ăn cơm thế là đủ rồi!

Bảo Long nhìn cô:

– Thế à? Sao em lại nói như vậy? Nói như vậy thì như người xa lạ vậy! Cô ta đột ngột xuất hiện ở đây, giờ anh lại trở thành tội phạm!

Thư ăn nốt miếng táo rồi nói:

– Không ai nói anh là tội phạm cả, là anh tự nói đó!

Cách cãi cọ của Thư khiến Long không còn nói thêm. Anh biết cô đang buồn, và việc giải thích sẽ làm cô càng suy nghĩ nhiều hơn. Một lúc sau, Thư đứng dậy:

– Em về đây, sáng mai em có việc ở trường lao động!

Bảo Long nhìn lên:

– Chân em đã khỏi hoàn toàn chưa? Nếu cần nghỉ thì anh sẽ xin phép!

Thư lắc đầu:

– Chân em đã ổn rồi. Và cũng có bạn nam ở đó, việc nặng anh đỡ em không cần thiết. Em về nhé!

Cô nói xong rồi quay lưng đi thẳng ra cửa. Bảo Long đứng dậy, nhanh chân bước tới ôm cô từ phía sau. Vòng tay ấm áp ấy khiến Thư muốn tan chảy, nhưng cô vẫn cố gắng gỡ tay anh ra. Tiếng anh trầm khàn:

– Không muốn ôm tạm biệt anh sao? Chẳng phải nên chúc em một ngày tốt lành sao?

Đan Thư cười nhẹ:

– Em vội quá nên quên mất ạ!

Tiếng anh vang lên phía sau:

– Để anh đưa em về!

Long nói và buông lỏng vòng tay. Thư vội gỡ ra và nói:

– Không cần, em đi xe máy được ạ! Anh nghỉ sớm nhé!

Nói xong, cô đi thẳng tới thang máy và xuống tầng hầm để lấy xe. Thư lao xe ra khỏi chung cư và thấy lòng trống rỗng. Cô không hiểu tại sao mình lại im lặng. Cô biết anh không ưa chị Ngọc, vì lúc đó Long không nhìn thấy cô nhưng vẫn cự tuyệt Ngọc, và chị ta chỉ đang diễn cho Thư xem. Nhưng cảm xúc của cô thì khó diễn tả bằng từ “khó chịu”. Thư cảm thấy khó chịu khi Ngọc xuất hiện ở đây, khó chịu khi chị ấy chạm vào Bảo Long của cô. Có lẽ những nghi ngờ và bất an đã khiến Thư không thể cảm thấy thoải mái. Mải mê suy nghĩ, cô không để ý đến chiếc siêu xe quen thuộc lướt qua phía sau. Khi Thư về đến con hẻm, cô nhìn thấy xe của Long đỗ trước cửa khu trọ. Cô phải dừng xe lại và nói:

– Ơ, anh đang làm gì ở đây? Anh tránh ra một chút, đừng đứng giữa đường như thế!

Bảo Long điềm nhiên bước lại và bất ngờ lấy luôn chìa khóa xe máy của cô. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Long, cô nói nhẹ:

– Anh làm gì vậy? Đưa chìa khóa xe lại cho em!

Long không trả lời, chỉ khoanh tay đứng nhìn cô. Đan Thư phải xuống xe và đứng trước mặt anh. Lúc này, Long mới nói:

– Bây giờ là em phải lắng nghe anh nói hết mọi chuyện. Quyết định sau cùng thuộc về em, anh sẽ tôn trọng. Hoặc là anh sẽ để xe chặn như vậy đến hết đêm.

Thư cau mày:

– Anh nói gì đấy? Đứng thế này thì ai mà đi được nữa?

Long nhìn cô:

– Em quyết định đi. Bây giờ vẫn còn sớm, không ai trong khu trọ ra vào lúc này. Nếu muốn về nhà, em phải tự giải quyết.

Thư suy nghĩ một lúc. Nếu tiếp tục đứng như vậy, sẽ gây phiền toái cho những người khác khi trở về. Thư không thích gây rối. Suốt gần bốn năm ở đây, cô không gây chuyện gì. Chị Linh đã khuyên cô không nên làm phiền người khác. Và với bộ mặt nghiêm túc của Bảo Long, cô cúi đầu nói:

– Được rồi, anh đưa chìa khóa lại đây và nói chuyện đi.

Bảo Long như không nghe cô nói, anh quay lại xe của mình, nói như vậy khi đi:

– Không, anh giữ chìa khóa. Đưa cho em, nếu anh lùi xe và em đóng cửa lại, thì anh sẽ nói với không khí sao?

Vị bác sĩ cười và lái xe sang vệ đường. Rồi anh quay lại và tra chìa khóa vào xe máy, ngồi lên và nói:

– Vậy, lên xe đi, anh đưa vào phòng!

Đan Thư ngồi ngoan ngoãn sau lưng anh như một đứa trẻ. Khi cả hai đã yên bình trong phòng, cô liếc mắt nhìn anh:

– Được rồi, giờ anh nói đi!

Bảo Long nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, muốn cười lên nhưng vẫn giữ bộ mặt nghiêm khắc:

– Trả lại đây!

Thư ngạc nhiên:

– Trả gì vậy? Em có lấy cái gì của anh mà phải trả?

Bảo Long đưa tay ra trước mặt Thư:

– Trả lại đây cái vẻ hồn nhiên vui vẻ của Đan Thư! Trả lại cả trái tim của anh nữa! Nhanh lên!

Thư mất mấy giây để hiểu và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Một lúc sau, cô đáp:

– Nói đùa! Thư chỉ có một mình thôi, phải trả gì?

Bảo Long gật đầu:

– Đúng đấy, nhưng ông cha ta có câu “Ra đường sợ công nông, về nhà sợ vợ không nói gì”. Sống không có niềm vui thì sống sao nổi? Hấp hối mất, trả lại đi!

Thư dùng tay bịt miệng anh:

– Nói dở hơi! Sống hay chết có liên quan gì đâu? Anh nói nhảm nhí thế thôi hả?

Bảo Long không chỉ rút lại lời mà còn dùng lưỡi nhấn nhá bàn tay của Thư khiến cô lúng túng.

Anh nhàn nhã rút điện thoại và bấm bấm. Một lát sau, màn hình camera căn hộ của anh hiện ra. Anh chỉ vào thời gian đang chạy trên góc màn hình và nói:

– Vợ ngốc, nhìn này! Lúc đó anh đi siêu thị về, đấy, anh đang cất đồ đấy. Xong xuôi, bác hàng xóm sang hỏi chút chuyện. Khi bác ấy về, anh nhìn thấy đã gần tới giờ em tan lớp nên theo dõi camera dưới tầng hầm gửi xe. Thấy em vào cất xe, anh nghĩ em chuẩn bị lên nên để cửa vậy cho em. Anh đi vào phòng ngủ định lấy đồ lát cho vợ tắm. Em thấy không, phòng ngủ không có camera nhưng ý định của anh là như vậy.

Rồi chả biết cô kia chui đâu ra, anh nghĩ là cô ta theo dõi anh nhưng nếu gọi cửa anh sẽ không mở nên chờ cơ hội.

Thư dán mắt vào màn hình điện thoại, đúng là cô trách oan anh, Long đâu mở cửa cho Ngọc. Thế nhưng Đan Thư vẫn im lặng. Long quay sang cô:

– Thấy chưa nào?

Thư cúi đầu:

– Thấy rồi. Anh nói xong rồi đúng không? Thế thì anh về đi, em đi tắm rửa còn đi ngủ nữa!

Bảo Long nhướn mày ngạc nhiên:

– Hả?

Thư đứng dậy, quay lưng giấu nụ cười tủm tỉm. Thực ra, lòng cô đã nở hoa bung bét rồi đấy, nhưng vẫn cố chảnh chọe chút xíu để xem anh chàng bác sĩ làm gì. Nào ngờ, Thư mới đi được hai bước, cả cơ thể cô đã được người ta ôm trọn:

– Ông Trời của anh ơi, xin em đấy. Được rồi, anh xin lỗi vì vô tình để cô ta vào phòng, xin lỗi vì vô tình để cô ta chạm vào người. Được chưa nào?

Lúc này thì mọi sự nỗ lực cho cái bộ mặt hình sự của Thư hoàn toàn tan vỡ. Cô quay lại vùi mặt vào ngực anh:

– Em biết hai người chẳng có gì hết. Chỉ là em không thích người phụ nữ khác chạm vào anh thôi!

Bảo Long vẽ ra một nụ cười mê hoặc:

– Hóa ra vợ tôi ghen!

Thư đấm nhẹ ngực anh:

– Không thèm! Nhưng lúc ấy anh thử chạm vào eo chị ta đi, em lại chả xù lông nhím ấy à?

Bảo Long siết chặt Thư vào mình:

– Ừ, vợ anh không ghen, chỉ khó chịu thôi. Được chưa?

Rồi anh đẩy nhẹ cô vào bức tường và càn quét làn môi cô. Chiếc lưỡi phong tình ấy có sức hút kì lạ. Mỗi lần chạm vào môi cô, luồn lách trong khoang miệng cô lại đẩy cảm xúc của cô lên ngây ngất, muốn vỡ tung ra cả. Mọi sự khó chịu, giận dỗi tan biến sạch. Cô chỉ biết vô thức ôm lấy anh mà đáp trả. Đến khi môi lưỡi không thể nói hết mọi cảm xúc, Long kéo Thư sát hơn vào mình, bàn tay ấm luồn vào xoa xoa tấm lưng mịn. Hơi thở của Thư đã dồn dập hơn, cô vội đẩy anh ra:

– Này, anh định làm gì đấy?

Bảo Long lấy tay chạm vào làn môi sưng đỏ của cô:

– Anh có làm gì đâu! Làm gì mà còn đứng thế này à?

Nghe câu nói ái muội đó, Đan Thư chu môi lên:

– Nãy anh không ăn gì, có đói không ạ?

Long gật đầu:

– Đói chứ sao không? Cả buổi tối trong mơ của người ta vì tâm trạng của em mà tụt hết cảm xúc. Thế nên vợ phải hiểu em quan trọng với anh như thế nào, rõ chưa? Nãy khó chịu vì người ta chạm vào chồng em thì giờ cho chạm bù đấy!

Thư đỏ mặt:

– Chạm gì? Hôn cho người ta thở không nổi rồi còn gì?

Bảo Long bật cười thành tiếng:

– Muốn chạm gì thì chạm, của em tất! Nụ hôn vừa rồi là hôn thương hôn yêu, còn lúc chiều là người ta bị cưỡng hôn!

Thư trừng mắt nhìn anh:

– Còn nhắc à? Ban nãy thức ăn anh để đâu rồi?

Long thủ thỉ:

– Anh cất cẩn thận rồi, anh nghe lời vợ dặn mà. Đang còn nhiều lắm, vì vợ cũng có ăn đâu. Anh bóc mấy con tôm thì nhai mấy con tôm, chắc tới tôm cũng chán kiểu nhai của vợ!

Thư cầm tay anh lắc lắc:

– Ngồi xuống đi, em nấu mì ăn nha!

Bảo Long tỉnh bơ:

– Không!

Thư nhíu mày:

– Này bác sĩ Long, anh chả bảo để bụng đói dễ đau dạ dày còn gì? Thôi, em ăn bù ban nãy, ăn vui vẻ, chịu không?

Bảo Long xoa xoa đầu Thư:

– Anh chở em về chung cư, tạo dựng lại bữa tối đẹp, OK?

Thư dịu giọng:

– Được rồi, để em đưa xe ra lát còn về, chứ để anh chở đi chở lại tội nghiệp lắm!

Long tỏ ra kinh ngạc:

– Cũng biết tội nghiệp anh cơ à? Thế thì tối ở lại chung cư đi!

Thư lắc đầu:

– Không! Được voi đòi tiên rồi đấy!

Bảo Long kéo Thư ngồi lên đùi mình:

– Anh đã hứa sẽ ngoan mà, nhớ vợ chết đi được!

Đan Thư cười ngặt nghẽo trước ánh mắt cưng chiều anh nhìn cô và điệu bộ mè nheo của Long:

– Em đang ở đây mà nhớ gì?

Nói thế thôi nhưng rồi cuối cùng cô cũng lẽo đẽo theo anh ra xe về chung cư, biểu cảm của anh đúng là không thể chối từ. Đây là lần thứ hai cô ở lại chung cư, vì tin anh nên Thư vui vẻ chấp nhận.

Tới nơi, Bảo Long vào nhà tắm và một lát sau đi ra giục cô:

– Em vào tắm đi. Anh xả nước và nhỏ tinh dầu rồi đấy! Để anh hâm lại đồ ăn!

Thư” dạ ” một tiếng rất nhẹ rồi vui vẻ vào ngâm mình trong bồn tắm. Hương tinh dầu thật dễ chịu khiến cô khoan khoái kinh khủng ý. Thế nhưng, tắm táp và lau người xong, Thư mới méo mặt khi thấy rằng mình quên quần áo. Cũng may trong nhà tắm có áo choàng bông, nếu không chắc cô chả biết để mặt đi đâu!

Khoác áo bông lên người, cô rón rén đi ra mở tủ đồ mà Long đã chuẩn bị. Nào ngờ, vừa cầm được quần áo, cô đã nghe tiếng Long vang lên:

– Vợ, em định quyến rũ anh đấy à? Chà, tự nhiên anh lại không muốn ăn cơm nữa.

Thư bối rối:

– Tại anh chiều em quá đấy!

Bảo Long ôm cô như một cục bông:

– Anh xin lỗi, vì sợ vợ đói nên anh quên! Em thay đồ rồi ra ăn nha!

Tối hôm ấy, dù đã gần mười giờ đêm nhưng trong căn hộ ấy vẫn tràn ngập tiếng cười và tình yêu. Đôi khi, một vài đợt sóng chỉ khiến biển hiểu rằng nó yêu thuyền hơn mọi thứ. Chỉ thuyền hiểu rõ sự bao la của biển lớn bởi biển chính là bến bờ của thuyền

Vì thế, những con sóng dù có lớn cỡ nào cũng chỉ là gia vị cho sự son sắt đậm sâu của thuyền và biển. Tình yêu cũng vậy. Tình yêu của Bảo Long và Đan Thư sẽ còn nhiều sóng to gió dữ, cũng chỉ là một thứ gia vị mà thôi….

 

Bài viết liên quan