Phía trước là cầu vồng Chương 2 | Kiếm tìm hạnh phúc
Long vẫn đắn đo, khó hiểu. Đan Thư, không biết phải làm gì, quyết định gãi đầu, gãi tai và nhìn sang Thiên Vĩ:
– Vĩ ơi, mọi thứ đã ổn rồi đấy. Lát sau tôi sẽ nói với Trọng là tôi cần phải quay về khoa xem lại hồ sơ bệnh án. Không gian này có vẻ không phù hợp với tôi lắm!
Vĩ gật đầu, tươi cười:
– Được rồi, về khoa đi! Cố gắng nhé!
Vĩ luôn là người động viên mọi người như vậy. Từ khi thành lập bệnh viện này, anh đã thu hút được rất nhiều tài năng. Mọi người đều làm việc dưới quyền Vĩ không chỉ vì đây là bệnh viện hiện đại nhất ở Việt Nam, đạt tiêu chuẩn quốc tế về cả cơ sở vật chất và trình độ chuyên môn của các y bác sĩ, có mức thu nhập cao, mà còn vì họ kính trọng chàng trai trẻ này, có nhiều tài lẫn đức độ. Bảo Long cũng không ngoại lệ, lúc được Bá Trọng gọi về, anh cũng lưỡng lự khi phải từ bỏ một môi trường làm việc tốt ở Pháp. Nhưng qua hai năm, anh đã chứng minh rằng quyết định chuyển đến Bệnh viện Thiên Vĩ là đúng đắn.
Sau khi Long ra đi, Đan Thư tò mò hỏi Tú Vi:
– Chị Vi à, liệu có phải em đã nói sai không nhỉ?
Tú Vi tươi cười:
– Ừ, em nhìn anh Long mà nói anh ấy “gay” à? Anh ấy không chỉ quyết đoán mà còn rất giỏi, là một trong những bác sĩ xuất sắc nhất ở đây đấy. Gia đình anh ấy ở thành phố A, không học chung với Vĩ và Trọng từ nhỏ, nhưng lại đi học cùng Trọng suốt chín năm ở Pháp đó. Nhà anh ấy rất danh giá, ai cũng biết, không thua kém gì anh rể em đâu!
Đan Thư bất ngờ, mắt chớp chớp:
– Vậy à… à thế à chị? Ôi, em đã đánh rơi lòng lòng với anh ấy rồi! Ai bảo anh ấy còn chưa lập gia đình!
Tú Vi xoa đầu Thư như một đứa trẻ:
– Không sao đâu, anh ấy tốt bụng mà, sống tình cảm lắm. Chỉ là có lẽ bố mẹ anh ấy khá nghiêm khắc nên Long mới quyết định lập nghiệp ở Pháp. Anh ấy rất kính trọng Vĩ và Trọng nên mới về đây!
Thư hiểu ra và gật đầu:
– À, hiểu rồi, khi gặp lại anh ấy, em sẽ xin lỗi!
Tú Vi gật đầu:
– Được rồi, anh ấy không để ý đâu. Mà sao em gọi anh ấy là chú?
Thư cười:
– Không ạ, giờ mới gọi anh ấy thôi là ngượng. Với Vĩ và Trọng thì khác, em quen rồi, nhưng với anh ấy lớn hơn em nhiều, gọi chú thấy ngượng lắm chị ạ. Họ còn bảo em hám trai nữa kìa, nên gọi chú cho anh!
Tú Vi vuốt nhẹ đầu Thư:
– Được rồi, gọi thoải mái đi!
Sau một hồi trò chuyện, hai chị em quay sang cưng nựng hai thiên thần nhỏ trước khi chúng được đưa về phòng. Không lâu sau, Trúc Linh được đưa về phòng VIP. Minh Châu vui vẻ nói:
– Con dâu của mẹ giỏi lắm, các con cứ tiếp tục như thế này, sáu bé là đủ đẹp rồi!
Bá Trọng vẫy tay:
– Thôi mẹ ơi, vợ con phải vào phòng mổ một lần mà con thấy lòng rộn rã lắm rồi, ba lần là con sợ vỡ tim. Con không để Linh sinh thêm đâu, sợ lắm rồi ạ!
Bà Châu xuất hiện với một biểu cảm ngạc nhiên:
– Ôi cái thằng này, quân tử phải giữ lời đấy. Ai hứa sinh cho mẹ một đội bóng vậy?
Bá Trọng lau mồ hôi trán Linh và nói:
– Thôi, một tiền đạo và một thủ môn là đủ rồi, không sinh nữa!
Bà Châu nhìn con trai mình:
– Có bác sĩ nào lại suốt ngày mổ mò và phẫu thuật, cắt tỉa chỗ này chỗ kia mà giờ lại nói sợ mổ không?
Trọng lắc đầu:
– Đó là phần của việc chữa bệnh mà mẹ!
Bà Châu kiên quyết:
– Nhưng đây là quá trình tạo ra những thiên thần!
Trọng giữ vững quan điểm:
– Không phải vậy đâu! Môi trường y học quá rối ren rồi! Hai thiên thần là đủ rồi, không cần thêm nữa! Vợ tôi không phải là máy đẻ đâu!
Trong khi Trúc Linh cười, ông Bá Kiên nói với vui vẻ:
– Châu, em diễn có đủ chưa? Nếu biết trước thế này, ngày xưa anh để em kịch bản cho một gã đạo diễn, một người diễn xuất và một người đánh giá, chắc sẽ hoàn hảo hơn!
Bà Minh Châu nói với chồng:
– Anh có dám không? Người ta đã rời bỏ sự nổi tiếng vì yêu anh mà. Nếu không, giờ đây em đã là nghệ sĩ nhân dân rồi. Nhớ diễn một đoạn nào đó, đừng lấy ra chuyện quá khứ để châm chọc nhau!
Bá Trọng lúng túng:
– Thì… thì mẹ lại diễn à?
Trúc Linh nhận ra phản ứng của mẹ chồng dựa trên kinh nghiệm hai năm sống cùng gia đình, cô nhận ra biểu hiện diễn xuất của bà, nhưng anh chồng cô lại không nhận ra. Ông Bá Kiên cười:
– Ôi trời, thằng này lo lắng quá mức rồi đấy? Con đã quên mẹ mày diễn kịch nào chưa? Chớ nãy mẹ mày khóc thế kia, không lẽ con không nhận ra à? Suốt buổi mẹ con chỉ ước mong con dâu và các cháu bình an, không dám áp đặt việc sinh thêm đâu!
Bá Trọng cũng cười:
– Nhà này bây giờ biến thành sân khấu rồi!
Bà Châu vỗ vai con trai:
– Con trai ơi, cuộc đời không phải là một sân khấu lớn đâu.
Mọi người vui vẻ, Đan Thư nhanh chóng đút cháo cho chị Linh trong lúc cô đang truyền thuốc. Bá Trọng bất ngờ nhớ lại vụ tai nạn và hỏi:
– Bé Thư, sao em không đi chụp MRI như đã nói? Em ở đây làm gì?
Bà Châu cũng lo lắng:
– Đúng rồi Thư, em nên đi chụp ngay cho an tâm!
Mẹ của cô cũng thúc giục, Đan Thư nở nụ cười:
– Dạ, con chỉ ngã nhẹ và trượt tay thôi ạ, đầu con không va vào đâu cả, chỉ tiếc là cháo hầm cho chị Linh bị đổ. Con là người chơi võ mà, không sao đâu ạ! Còn cái gã đó, nếu gặp lần nữa, con nhất định sẽ xử lý!
Bá Trọng lấy điện thoại và bấm số:
– A lô, phòng kỹ thuật phải không? Đây là Bá Trọng. Anh kiểm tra lại camera của cổng, xem chiếc xe máy gây tai nạn với chiếc Air Blade ở đó, chụp lại biển số cho tôi nhé!
Chờ anh tắt điện thoại, Đan Thư nhíu mày:
– Không cần thiết đâu anh, em không sao cả!
Bá Trọng gật đầu:
– Không nên, những đứa này cần phải nhận một bài học từ Hội hiệp sĩ. Họ lái xe quá nhanh và vượt ẩu, gây ra rủi ro. Nếu họ va phải người già hoặc trẻ em thì sao? May mà em không gặp phải vấn đề nghiêm trọng, nếu có vấn đề gì, anh sẽ giải quyết.
Đan Thư im lặng. Anh rể của cô luôn chăm sóc cẩn thận như vậy. Sau khi chị Linh ăn xong, cô xin phép được về phòng trọ. Mặc dù Bá Trọng xây dựng Biệt thự ROSE xa hoành tráng và mời mẹ Linh lên sống, nhưng bà Thảo từ chối. Căn nhà ở quê được tái thiết khang trang, bà vẫn chọn ở lại, trồng vườn và sống hạnh phúc bên bố mẹ già. Bà quyết định giữ lại mảnh đất đó, tiếp tục làm vườn và sống hạnh phúc cùng bà con hàng xóm. Mẹ của ông Đạt vẫn ở trong ngôi làng đó, gia đình Dương đã tiêu tán, ông Đạt mở một cửa hàng nhỏ tại quê nhà. Nhờ có sự giúp đỡ của Bá Trọng, mọi thứ ổn định và ông mua một mảnh đất nhỏ để xây căn nhà cho mẹ con. Mẹ ông già sau cú sốc trước đây, hàng ngày đều đi chùa sám hối, ăn chay và cầu nguyện. Ông Đạt và bà Thảo sau mọi khó khăn đã trở thành bạn bè, thỉnh thoảng ông Đạt đến nhà bà chơi. Những gian nan trong quá khứ đã tan biến, không ai nhắc lại nữa. Điều duy nhất còn lại là tình thương và lòng nhân ái.
Đan Thư học tại trường cô chị Linh đã học và xuất sắc không kém. Cô không chọn ở chung với anh chị, cũng không chọn căn hộ mà Bá Trọng từng ở mà chọn khu trọ của chị Linh khi là sinh viên và chỉ nhận chiếc xe máy mà chị trúng thưởng để đi lại. Thư luôn ngưỡng mộ anh chị như thần tượng nên cô nỗ lực tự lập giống như chị. Dù nói mãi không được, nhưng Trọng và Linh đã chấp nhận và thương yêu Thư. Căn hộ chung cư đó Bá Trọng nhường cho Bảo Long, một người bạn.
Vì là mùa nghỉ hè, Đan Thư tranh thủ học tiếng Anh và cô có thời gian đến bệnh viện trong tuần để chăm sóc chị Linh. Bá Trọng đã nghỉ nhiều ngày, nên khi chị Linh đã ổn định và có mẹ và Thư chăm sóc cùng hai bé, anh trở lại với công việc bận rộn. Thư không chỉ nấu ăn ngon mà còn chăm sóc các bé và giúp chị tập đi. Cơ thể của chị Linh phục hồi nhanh chóng sau khi sinh đôi, mọi người rất vui. Sau những gian nan, chị của Đan Thư đã tìm thấy hạnh phúc.
Một ngày, khi đang trên đường về sau giờ học tiếng Anh, vẫn còn sáng sớm, Thư chưa vội về phòng trọ mà ghé qua bệnh viện cùng chị và hai bé. Thói quen của cô là mang theo một số quyển sách để đọc khi đi chơi, vì vậy bạn bè gọi cô là “mọt sách”. Đang trên đường tới khoa Sản, cô nhận cuộc gọi từ một đồng nghiệp ở cửa hàng mỹ phẩm NEW – một điểm đến nổi tiếng với các thương hiệu mỹ phẩm hàng đầu thế giới ở thành phố C. Thư làm thu ngân ở đây mỗi tối. Công việc này kéo dài hai năm và mang lại cho cô nhiều kinh nghiệm quý báu cũng như nguồn thu nhập. Buổi tối là lúc mọi người mới có thời gian mua sắm, nên cửa hàng luôn đông khách. Do đó, cửa hàng thuê sinh viên làm thêm giờ như Thư. Lúc này chưa đến giờ làm việc nên cô không biết đồng nghiệp gọi vì lý do gì:
– Tôi đây, có chuyện gì?
Cô bạn vui vẻ nói:
– Đan Thư đẹp đấy, tối nay tới shop sớm một chút nhé. Bà chủ nói hôm nay cuối tuần nên đông khách lắm, nhưng tớ bận một chút, bảy giờ mới tới được! Sáu giờ cậu tới nhé.
Thư nhìn vào đồng hồ – bốn giờ mười phút, còn thời gian chơi với hai em bé, cô gật đầu và cười:
– Được, yên tâm nhé!
Cô bạn cảm ơn Thư và tắt điện thoại. Thư nhét điện thoại vào túi quần, cầm sách nên không để ý và va phải một người. Hai quyển sách văng ra và rơi xuống sàn gạch. Cô vội vã xin lỗi:
– Xin lỗi, tôi không để ý…
Vào lúc đó, cô nghe thấy giọng đàn ông trầm khàn nói:
– Haizzz, lần đầu tiên gặp đã va xe, lần thứ hai lại va người…
Thư mới ngước lên và nói:
– Ô…anh…chú Long, anh đi đâu đấy ạ?
Bảo Long nhìn cô với mày nhăn lại:
– Đây là nơi làm việc của tôi!?
Thư gãi đầu, gãi tai. Ngốc thật, vào bệnh viện lại hỏi bác sĩ đi đâu. Long nhặt sách lên và đưa cho cô:
– Đi đứng cẩn thận nhé!
Thư vẫn ngơ ngác, chỉ biết cúi đầu gật gật mà không biết nói gì. Khi Long đã bước đi và áo blouse trắng của anh ta không còn nhìn thấy, cô lẩm bẩm:
– Đẹp trai nhưng lạnh lùng như băng, chắc không phải người. Có lẽ không xứng đáng làm gấu, hoặc có thể là chim cánh cụt, không khéo đã ế đến già!
Lẩm bẩm xong, Thư bước tới phòng VIP của chị Linh. Khi thấy chị gái và hai em bé, tất cả căng thẳng trong Thư biến mất. Cô chạy lại:
– Chị nhớ hai em bé quá đi thôi! Cho Thư ôm chút nào!
Nhìn Thư như một chú chim bé nhỏ, Trúc Linh cười:
– Thích thì học giỏi, làm việc tốt, rồi tìm một người chồng, sẽ có bé thôi!
Thư cười:
– Giá như có thêm anh như anh rể hoặc anh Vĩ thì tốt biết mấy! Mấy anh soái ca đấy thường bị chị và chị Vi thu hút hết rồi!
Bà Minh Châu cười:
– Không lo, cô sẽ có một người chồng xứng đáng. Nếu như ngày xưa ta sinh thêm một đứa con trai, ta sẽ lấy cậu ấy!
Biết mẹ chồng đang nói đùa nhưng vẫn chạnh lòng, Linh nắm tay bà và lắc đầu:
– Mẹ yên tâm, con sẽ sinh cho mẹ nhiều cháu để mẹ vui!
Bà Châu lắc đầu:
– Thôi rồi, mẹ sợ mình vào phòng mổ. Đã có hai thiên thần, mẹ rất vui rồi. Con dâu ngoan lắm.
Đan Thư mừng thay cho chị. Chị cô xứng đáng có được hạnh phúc viên mãn như thế.
Cô trò chuyện với mọi người một lúc rồi xin phép về ăn cơm và đi làm thêm cho kịp. Ăn uống một mình cũng đơn giản nên cô không cần vội vã.
Ra khỏi khoa Sản, khi đang đi trong khuôn viên bệnh viện, Thư bỗng thấy một nhóm thanh niên ngồi trên ghế đá. Một người trong số họ băng trắng cả đầu, có lẽ bị tai nạn hoặc đánh nhau. Nhưng anh ta vẫn đang hút thuốc. Hai người còn lại đang vỗ vai, xoa nắn. Không có gì đặc biệt nếu không có lời trêu ghẹo của họ khi Thư đi qua:
– Em xinh đẹp, lại đây trò chuyện với chúng tôi một chút đi, suốt ngày ở bệnh viện này nhìn y tá và bác sĩ, chán chết!