Phía trước là cầu vồng Chương 21 | Vợ sắp cưới
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà hai tầng nho nhỏ, một kiệt tác kiến trúc mà Bá Trọng đã dành cho mẹ vợ. Mọi người đều ca ngợi bà Thảo và con gái là Linh, khen ngợi họ hiền lành và phúc đức, cũng như việc Linh tìm được một người chồng tốt và giàu có.
Thư quay sang Long với nụ cười:
– Bác sĩ có lo lắng không?
Long lắc đầu:
– Không, tình yêu là chân thành, mẹ vợ chắc chắn sẽ hài lòng.
Thư ngậm ngùi:
– Anh quá tự tin rồi đấy. Hãy đợi và xem đi!
Long nắm tay Thư, lắc đầu:
– Đừng nói như vậy, đừng làm em buồn lòng!
Thư hôn nhẹ lên đôi môi của Long:
– Bác sĩ thông minh, đó là kết quả của sự tự tin đấy!
Bảo Long nhếch môi:
– Đan Thư xinh đẹp cũng không kém phần đâu nhỉ?
Sau khi nói xong, anh vội vã qua bên kia mở cửa cho Thư và mang một số đồ vào trong. Bà Thảo đang trò chuyện với bố mẹ khi bất ngờ thấy Đan Thư chạy vào như một con chim nhỏ:
– Ông bà ơi, mẹ ơi!
Bà cười:
– Có con bé này, chưa thấy đã biết rồi!
Nhưng bà dừng lại khi thấy bóng dáng cao lớn của chàng trai đi sau cô, đang cầm nách mang túi to túi nhỏ:
– Chào mẹ!
Bà Thảo ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Để giải thích, Đan Thư lườm Bảo Long:
– Mẹ của người ta đấy, mẹ ơi! Đón nhận đi!
Bà Thảo hiểu ra vấn đề nhanh chóng và mời anh vào trong nhà:
– Chào cháu, vào nhà đi! Đừng đứng ngoài mỏi chân!
Bảo Long từng thấy bà Thư ở lễ cưới của Bá Trọng và khi Trúc Linh sinh con, nhưng cả hai lần đều chỉ qua loa và anh không để ý đến bà. Tuy nhiên, hình ảnh người mẹ đơn giản khiến Long rất ấm lòng và vui mừng bước vào:
– Cháu chào ông bà!
Hai ông bà già nhưng vẫn khỏe mạnh, họ nhìn Long với ánh mắt sáng ngời:
– Chào cháu!
Hai ông bà ngoại của Thư cũng là bố mẹ nuôi của Bá Trọng. Bảo Long biết về điều này và đã gặp họ ở Pháp. Sau một thời gian không gặp, Long cảm thấy ngạc nhiên khi hai ông bà vẫn nhận ra anh:
– Bảo Long phải không, con?
Long cười:
– Ông bà nhớ tôi quá đấy! Vâng, đúng là tôi đây ạ!
Bà Thảo ngạc nhiên:
– Làm sao bố mẹ biết về cậu ấy?
Ông ngoại Đan Thư gật đầu:
– Đúng rồi, cậu ấy là bạn thân của Bá Trọng. Cậu ấy đã đến đám cưới và sinh nhật của Linh, nhưng có lẽ cậu bận lo cho Linh nên không để ý đến.
Bảo Long xác nhận:
– Vâng, đúng ạ. Và tôi cũng muộn một chút vì gặp mấy anh cảnh sát Pháp!
Bà Thảo nhớ lại và cười:
– À, giờ mẹ nhớ rồi, hãy vào nhà ngồi đi!
Sau khi nhìn Đan Thư một cách không hiểu biết, bà cô quay sang cô bé, người mặc kệ việc không giới thiệu người đàn ông đi cùng mình, chỉ tập trung vào việc sửa soạn tóc bạc như cánh cửa của bà ngoại. Thư cười:
– Ôi, con quên mất rồi. Khi nghe mọi người nói chuyện với anh Bảo Long, con quên giới thiệu luôn ạ! Thưa ông bà và mẹ, hôm nay anh Long đã đưa con về để ra mắt gia đình, anh ấy… là người yêu của con ạ!
Haizzz, cô bạn gái bé nhỏ này thực sự biết cách làm cho mọi người bất ngờ. Có lẽ không ai giới thiệu người yêu như Thư đâu nhỉ? Bà Thảo nhắc nhở Thư:
– Con bé này, nói chuyện nhớ lịm!
Sau đó bà quay sang Long:
– Xin lỗi, Đan Thư còn trẻ con lắm!
Long cười:
– Không sao cả mẹ ơi, con hiểu rồi! Con yêu Thư cũng bởi vẻ trong sáng của em. Đó mới là điều quan trọng mẹ ạ. Hôm nay con về thăm ông bà và mẹ, cũng như Thư nói đấy, con muốn tìm hiểu Thư, mong mọi người ủng hộ chúng con ạ!
Ông bà ngoại Đan Thư vui vẻ:
– Ôi, thật tuyệt vời. Thảo à, riêng cậu Long thì không cần phải nói về lối sống đâu. Anh ấy thật tốt. Khi bố mẹ ở Pháp, họ chỉ là người vô gia cư, Bá Trọng đã cưu mang và sau đó Bảo Long đã giúp đỡ bố mẹ rất nhiều. Không chỉ về tiền bạc, mà tấm lòng của anh ấy mới là điều quan trọng. Riêng việc cùng Bá Trọng về Việt Nam để cứu Linh đã thể hiện rõ điều đó!
Lúc này, Đan Thư mới nhớ ra, anh đã xuất hiện tại đám cưới của chị Linh nhưng là vào phút cuối cùng. Cô chỉ nhìn qua một lần vì chị gái mới tỉnh dậy, mọi người đều đang rất xúc động. Thảo nhớ lại và cảm thấy ngạc nhiên, cô vẫn nghĩ mình đã thấy anh đâu đó trên một tạp chí. Uầy, vậy anh ấy còn là một võ sư giỏi sao? Đánh nhau với cả bọn buôn người à? Đầu Thư nổ ” ầm ” một cái khi nhớ lại cảnh thách đấu võ với anh. Cô cảm thấy xấu hổ về suy nghĩ đó!
Sau lời nói của ông ngoại, không khí trở nên vui vẻ hơn, sự ngượng ngùng ban đầu đã tan biến. Bà Thảo cảm thấy thực sự ấm áp khi thấy con gái nhỏ của mình yêu và quen biết một người đàn ông tốt bụng. Trước đây, bà luôn nghĩ Bá Trọng là một thiên sứ xuống giúp đỡ mẹ con bà. Nhưng bây giờ gặp Bảo Long, bà hiểu rằng cuộc sống còn nhiều điều đáng sống lắm bởi vì cái xấu, cái ác không thể tồn tại mãi, bởi trên thế giới này còn rất nhiều người tốt, quan trọng là ta có duyên gặp họ hay không. Và phước đức sẽ dành cho những người biết sống thật lòng. Những trải nghiệm trước đó đã giúp bà hiểu sâu hơn về điều đó.
Sau khi trò chuyện một lát, Bảo Long ra xe lấy một ít đồ ấm cho ông bà và mẹ của Đan Thư, bà Thảo cảm thấy ái ngại:
– Cháu về chơi là vui rồi, không cần mua nhiều đồ như thế đâu. Nhà bác còn nhiều đồ lắm. Hôm trước Bá Trọng mới gửi về đấy. Hai bà cụ già này ở nhà không thiếu gì đâu, rau trong vườn, gà lợn trong chuồng. Các con ở thành phố mới cần đồ ăn sạch đấy.
Bảo Long nở nụ cười:
– Không có gì đâu ạ! Mẹ, con có thể gọi người là “mẹ” được không ạ?
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên tỏa ra sự ấm áp:
– Ừ, bé Thư còn trẻ con lắm, nên đừng quá lo lắng nhé…
Bảo Long lắc đầu, vuốt nhẹ đầu Thư:
– Không ạ, gặp Thư là may mắn của con. Nếu không có em, cuộc sống của con sẽ trở nên vô vị, chỉ toàn công việc thôi ạ!
Mấy năm qua, cuộc sống êm đềm khiến bà Thảo trẻ hơn nhiều. Ông Đạt vẫn đến thăm nhưng bà không muốn sống chung với ông nữa. Bà nghĩ rằng cách sống hiện tại sẽ tốt hơn, vì tính cách của bà, lo sợ sẽ nối lại mối quan hệ đó, khiến bà luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết nứt trong hôn nhân trước đây. Bà coi ông như một người bạn thân, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Sau khi ngồi chơi một lát, bà Thảo nhắc nhở Thư:
– Thư ơi, giúp mẹ bắt gà nấu cơm nhé. Hai đứa khi nào về lại thành phố?
Bảo Long đứng dậy:
– Để con làm điều đó. Tối nay, con sẽ đưa em về thành phố luôn. Ngày mai, con xin nghỉ để dành thời gian cho em thỏa thích, vì sắp vào năm học cuối cùng, em cần thời gian để học nhiều và căng thẳng lắm ạ!
Bà Thảo nhìn trang phục đắt tiền của Long rồi lắc đầu:
– Thôi, ngồi xuống đi, Thư đã quen rồi, cô bé này làm mấy việc này rất nhanh chóng!
Anh quay sang Thư:
– Phòng em ở đâu? Anh có mang theo đồ từ nhà, hãy dẫn anh lên để thay đồ, anh sẽ lo việc nấu cơm!
Sau đó, anh nhìn bà Thảo:
– Mẹ yên tâm đi, dù con là người đàn ông thành thị nhưng vẫn làm được những việc này!
Đan Thư gật đầu dẫn anh lên phòng thay đồ. Cô nghĩ về việc anh này sẽ phải bắt gà, cười nhẹ, Bảo Long cảm thấy đầu cô:
– Có lẽ em đang lo sợ anh sẽ bị gà đá phải không? Chờ xem đi!
Thư bất ngờ, anh này sao như đọc được suy nghĩ của cô vậy. Cô dẫn anh vào khu vực nuôi gà được quây thành một góc lớn phía sau nhà và hỏi nhỏ:
– Bác sĩ nói thật đi, có biết nên chọn con gà nào ăn ngon không? Nếu không thì anh đứng ở ngoài, em sẽ bắt, đừng lo, em sẽ nói với mẹ là anh đã bắt!
Bảo Long nói nhỏ vào tai cô:
– Tối nay em sẽ thấy tay của anh đấy, chắc chắn rồi!
Đan Thư đỏ mặt, đẩy lưng anh:
– Vào đi đã!
Bảo Long nhìn lại và cười:
– Không nên chọn con gà quá già, bởi vì như vậy gà sẽ cứng, nên chọn con lông mượt, mào đỏ, mới nhú cựa. Gà mái thì chọn để đẻ trứng, nên bắt gà trống. Cuối cùng, đàn ông luôn là người thiệt thòi.
Đan Thư cười rồi chấp nhận lý thuyết của Bảo Long, dù thế nào thì anh chàng này nói cũng đúng. Thư nhìn theo bóng dáng cao lớn bước vào khu vực nuôi gà. Mấy con gà trống còn trông rất lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Còn mấy con gà mái thì chạy rối bời. Bảo Long quan sát một lúc rồi nắm thóc vãi ra. Tất cả đàn gà lớn nhỏ chạy lại. Một số con vẫn còn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy anh chàng cao lớn đứng khoanh tay sau khi vãi thóc, đàn gà trở lại bình thường. Chỉ sau một chút, Long đã túm hai chân con gà và vui vẻ bước ra nói:
– Vợ ơi, thấy có đạt tiêu chuẩn chưa?
Đan Thư tròn mắt:
– Ôi trời ơi, anh Long giết gà giỏi quá! Tiếc quá, em đã bỏ lỡ cảnh anh thiếu gia Họ Hoàng giữa bầy gà rồi!
Bảo Long bước ra và tự nhiên bắt gà. Bà Thảo bật cười:
– Con đảm đang đấy, để Thư làm cho!
Bảo Long nhìn lên bà:
– Thư còn phải học và làm thêm nữa mẹ ạ, con sẽ giúp em sau!
Bà Thảo gọi Thư vào bếp chuẩn bị một số món ăn. Khi Long đang làm gà, bà nhắc nhở con:
– Thư à, còn một năm nữa rồi con sẽ ra trường và xin việc làm, yêu đương gì cũng phải tỉnh táo đấy con. Anh ấy và gia đình chưa rõ lắm, nhưng bạn thân của Bá Trọng chắc chắn không phải người xấu!
Đan Thư vỗ vỗ lưng mẹ:
– Mẹ yên tâm đi ạ! Dù có chuyện gì xảy ra, con luôn đặt gia đình và việc học lên hàng đầu. Con sẽ không phụ lòng mẹ, sẽ tự lập và vững bước bằng thực lực ạ!
Bà Thảo gật đầu. Với con gái sống ở thành phố, cuộc sống luôn tràn ngập những thách thức và lo lắng. Nhưng bà hiểu con, hai cô con gái chưa bao giờ làm bà thất vọng. Bà chỉ mong Thư có một người đồng hành và gia đình nhà chồng tốt như Linh, điều đó mới khiến bà an tâm.
Đan Thư dè dặt:
– Mẹ ơi, anh Long đã nói rằng sẽ ghé thăm trước khi quay lại thành phố…
Bà Thảo nhận ra ý định của con, bà cười thân thiện:
– Ông nội và ba con đúng không? Ừ, nó nghĩ đúng đấy. Chắc Bá Trọng đã kể cho nó nghe phải không? Những điều đã qua, chúng ta hãy quên đi con. Mẹ cũng đã quên hết rồi, ông ấy vẫn luôn đến thăm ông bà nội và giúp mẹ một số việc nặng. Còn bà nội, cả ngày sám hối rồi, con hãy sống vui vẻ đi!
Bữa tối đó thật ấm cúng và đầy tiếng cười. Mọi người thưởng thức món ăn do bác sĩ tự tay vào bếp. Sau khi ăn xong, anh và cô ngồi chơi một lát, anh còn hướng dẫn bà Thảo cách sử dụng máy đo huyết áp điện tử trước khi cùng Thư chào tạm biệt mọi người để đi qua nhà ông Đạt và sau đó trở về thành phố.
Khi chiếc xe đã di chuyển được một đoạn, bà Thảo nghe thấy tiếng lạch cạch từ ngoài cổng. Bà nhìn ra và ngạc nhiên thấy một chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng nhà mình. Vì nó khác màu so với xe của Long nên bà không biết đó là ai. Bà vội ra ngoài và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và lịch lãm cúi chào mình:
– Chị chào bà ạ! Cho em hỏi, đây có phải là nhà cô Đan Thư không ạ?
Bà Thảo gật đầu:
– Vâng, nhưng con bé học ở thành phố C. Ban nãy nó có về chơi nhưng lại quay lại thành phố rồi. Chị là…
Cô gái ấy mỉm cười:
– Em là vợ chưa cưới của anh Bảo Long, anh ấy đi cùng con gái bà đấy ạ!