Phía trước là cầu vồng Chương 22 | Người tình cũ
Bà Thảo đứng như đinh đóng cột. Vợ sắp cưới ư? Nếu những lời cô gái trước mặt nói là đúng, thì có lẽ con gái của bà đã xen vào hạnh phúc của người khác, được mọi người gọi là “trà xanh” đúng không? Bà đã trải qua cảnh gia đình tan nát vì những người như thế, nên bà hiểu hơn ai hết cảm giác bị phản bội. Bố mẹ bà nói Bảo Long là người tốt, là bạn thân của Bá Trọng, không thể phản bội một cô gái để đi theo người khác. Con gái bà cũng không thể làm hại hạnh phúc của người khác, vì nó hiểu rõ bà đã phải chịu đựng nỗi đau và sự dày vò như thế nào. Có nhiều cô gái từ quê lên thành phố rồi thay đổi tính cách, theo đuổi những thứ xa hoa và phù phiếm. Nhưng Đan Thư, con bé nhỏ của bà, không như vậy. Bà cố tỉnh táo lại, sau đó nói với cô gái trước mặt:
– Làm sao tôi có thể tin lời của cô? Nếu không phiền, mời cô vào nhà và trò chuyện!
Bích Ngọc gật đầu:
– Cháu sẽ làm cho bà thấy bằng chứng ạ!
Bà Thảo cảm thấy hoang mang. Đúng, có bằng chứng thì mới là đúng. Bà bước đi trước, cô gái sang trọng theo sau. Sau khi đến nơi, Bích Ngọc chào hai người đang ngồi xem ti vi:
– Cháu xin chào ông bà ạ!
Thấy có khách, ông ngoại Đan Thư tắt ti vi và quay sang nhìn cô gái vừa tới. Bà Thảo chỉ vào chiếc ghế, sau đó nói:
– Xin mời cô ngồi!
Bà quay sang bố mẹ:
– Cô gái này tự nhận mình là vợ sắp cưới của Bảo Long!
Ông ngoại Thư bất ngờ:
– Chuyện này thật không thể!
Ngọc cúi đầu, giọng rưng rưng:
– Cháu không nói dối đâu ạ. Cháu và anh Bảo Long được hứa hôn từ khi còn nhỏ, gia đình hai bên đã quen biết nhiều năm. Công ty của gia đình cháu trực thuộc Tập đoàn của anh ấy. Cháu đã đợi anh ấy hơn mười năm kể từ khi Bảo Long học và làm việc ở Pháp. Khi anh ấy trở về, vì Bệnh viện cần bác sĩ nên anh ấy bận rộn, việc tổ chức đám cưới đã bị hoãn lại. Gần đây, khoảng hai tháng nay, anh ấy đã thay đổi, trở nên lạnh lùng với cháu và cuối cùng là bất ngờ nói hủy bỏ hôn nhân vì yêu Đan Thư, con gái của bác. Bác ơi, bác cứ suy nghĩ xem, một gia đình như nhà anh Long, có thể kết hôn với một cô sinh viên từ nông thôn như con gái bác không?
Bà đã từng nghĩ như vậy khi Trúc Linh yêu Bá Trọng. Nhưng sau đó, mọi khoảng cách đã được xóa bỏ bởi tình cảm chân thành từ hai gia đình. Cô gái này có vẻ rất chân thành. Nếu Đan Thư là người đã xen vào, bà sẽ không bao giờ chấp nhận, dù cho nó yêu cậu kia đến đâu. Những gì cô gái này nói cũng có lý, vì theo như Bảo Long nói, anh ấy đã trở về Việt Nam sau mười một năm học và làm việc ở Pháp. Khi mới về, do Bá Trọng đã nghỉ hơn một năm đi du lịch cùng Trúc Linh nên những bác sĩ ở Bệnh viện rất bận rộn. Và theo như cô ấy nói, cô đã hy sinh chờ đợi Bảo Long, và khi có thể tổ chức đám cưới thì Long hủy bỏ vì con gái bà. Tuy nhiên, bà không phải là người bênh vực con, mà là do niềm tin của bà dành cho con quá lớn, nên bà cảm thấy mình cần phải bình tĩnh. Trúc Linh đã từng gần mất mạng vì “trà xanh”, và giờ đến lượt Đan Thư. Bà không biết trong câu chuyện này, con hay cô gái ngồi trước mặt mới là kẻ thứ ba, nên bà cần phải bình tĩnh và công bằng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ của bà Thảo, Bích Ngọc không kìm được nước mắt:
– Bác gái ơi, gia đình của anh Long đã hiểu hoàn cảnh của Đan Thư rồi. Bác cũng từng trải qua nỗi đau bị phản bội vì không sinh được con trai, ba mẹ con bác đã từng bị nhà nội đuổi ra khỏi nhà vì chồng bác lấy vợ mới. Mặc dù sau này người đó đã làm tan vỡ hạnh phúc gia đình Dương, nhưng bác có chắc là hiểu cảm giác bị phản bội, nhìn chồng mình ôm hôn người phụ nữ khác đúng không ạ? Cháu nói như vậy để bác hiểu, cháu đến đây là bước cuối cùng rồi. Nếu bác không thuyết phục con gái bác dừng lại, với sức mạnh của gia đình Bảo Long, chưa biết họ sẽ làm gì với gia đình bác. Cháu nghĩ rằng Thư còn trẻ và nồng nhiệt, thấy đẹp và giàu mà ham muốn, leo lên cao rồi rơi xuống đau, nên mới có lòng đến đây trước khi gia đình anh Long tìm đến con gái bác đó ạ!
Những lời này trong nước mắt của cô gái như một đòn dao thấm vào vết thương đã lành sẹo trong lòng bà Thảo. Mặc dù không gây đau đớn nhưng lại khiến bà cảm thấy nhói lòng. Bà không muốn con mình trở thành kẻ xấu xa như thế. Bà Thảo cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
– Nếu mọi chuyện đều như cô nói, tôi sẽ không bao giờ để Đan Thư tiếp xúc với Long nữa. Nhưng tôi không thể tin lời của một phía. Tôi sẽ gọi hai đứa họ quay lại đây để làm rõ tình hình. Bảo Long mới đi ra cửa, chắc chưa đến nơi đâu!
Ngọc bỗng tái mặt khi nghe điều đó. Nghĩ tới việc Bảo Long nhìn thấy cô ở đây đã đủ khiếp sợ rồi. Nhưng rất nhanh chóng, Ngọc lấy lại bình tĩnh:
– Không cần đâu bác ạ, cháu biết Thư còn trẻ con nên tới đây nói chuyện với bác. Nhưng nếu bác vẫn không tin, thì để cháu gọi cho mẹ của Bảo Long!
Nói xong, Ngọc bấm cuộc gọi video cho bà Lan Khuê. Rất nhanh, bà nhấc máy:
– Bích Ngọc, con có khỏe không?
Ngọc lau nước mắt:
– Dạ con khỏe ạ, mẹ có khỏe không ạ?
Bà Khuê không trả lời câu hỏi của Ngọc mà nhìn chằm chằm:
– Con sao đấy? Sao lại khóc? Con đang ở đâu vậy?
Bích Ngọc mỉm cười nhưng giọng đầy tiếc nuối:
– Dạ con buồn nên mới khóc thôi ạ. Con nhớ thành phố A quá ạ. Ở thành phố C, con cảm thấy cô đơn lắm. Con đang ở nhà bạn ạ!
Bà Khuê lắng nghe:
– Con lại buồn về Bảo Long à? Có phải con đến đó mà anh ấy không dẫn con đi chơi sao?
Ngọc rưng rưng:
– Dạ con bận học nên không có thời gian đi chơi ạ. Còn Bảo Long thì đã quên con rồi mẹ ạ. Hôm nay anh ấy cùng Thư về nhà em ấy ra mắt. Con nghĩ rằng con yêu anh ấy đến điên rồi mẹ ạ, con cứ lẻn vào sau anh ấy không biết từ khi nào. Đến khi con thấy họ cùng về quê nhà Thư thì con mới giật mình, là do con tự làm đau con mẹ ạ!
Bà Lan Khuê an ủi:
– Con đừng buồn. Mẹ đã nói rồi, gia đình họ Hoàng chỉ chấp nhận con làm dâu, không có chuyện Thư chen vào đâu cả. Nếu nó về để ra mắt hay gì thì mẹ cũng không thèm quan tâm đến lũ nhà quê đó. Mẹ sẽ giúp con!
Bích Ngọc gật đầu:
– Con cảm ơn mẹ. Dù không phải là con dâu của mẹ nhưng con vẫn biết ơn mẹ. Con hy vọng anh Bảo Long chỉ là say nắng một thời. Mẹ nghỉ đi ạ, trò chuyện với mẹ, con sẽ dễ chịu hơn ạ!
Sau khi tắt máy, Bích Ngọc lau nước mắt nhìn bà Thảo:
– Thấy chưa ạ? Bác đã nghe rõ mẹ của anh ấy nói rồi chứ?
Bà Thảo im lặng không biết phải nói gì. Nếu cả mẹ của Bảo Long cũng xác nhận như vậy thì con gái bà không còn cơ hội nào nữa. Trước đây, ông Đạt vì nhu nhược và mê trai gái đã khiến cuộc hôn nhân của họ rơi vào bế tắc, giờ đã không còn cơ hội nào để cứu vãn nữa. Nếu những gì cô gái đó nói là đúng, thì con gái bà chỉ có thể gánh chịu nỗi đau. Trừ khi Bảo Long là một người cực kỳ đáng tin cậy. Nhưng những người như vậy hiếm khi xuất hiện. Dù sao, nhân vật chính vẫn là cậu ấy. Bà Thảo cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tại sao bà biết Bảo Long sắp về ra mắt mà lại để cho cô này vào nhà trước? Tại sao Ngọc không muốn bà gọi Bảo Long tới để làm sáng tỏ mọi chuyện? Nghĩ về điều đó, bà lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi quần, đặt lên đùi để đảm bảo cô gái kia không nhìn thấy và bắt đầu quay số cho con gái. Số điện thoại của các con đã được lưu theo thứ tự, gọi nhanh chóng. Ngay khi đến, Đan Thư nghe máy:
– Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?
Thư biết, thông thường, mỗi khi cô về, mẹ sẽ gọi cho Thư để xác nhận cô đã đến thành phố chưa, từ đó mẹ mới yên tâm. Nhưng hôm nay cô đi với Bảo Long, bà cũng biết cô đến nhà ba, vì sao lại gọi nhanh như vậy, cô đoán rằng có chuyện gì đó xảy ra.
Khi thấy con gái nghe máy, bà Thảo lấy máy lên và nói nhanh:
– Hai đứa quay lại nhà ngay. Có một cô gái tên Ngọc đến và tuyên bố là vợ chưa cưới của Long đang khóc ở đây. Về ngay để giải quyết đi! Đừng để mẹ phải xấu hổ trước tổ tiên!
Đan Thư nghe xong, tâm trạng như lao xuống vực sâu. Chị Ngọc à? Cô và Bảo Long đang ngồi với bà nội và ba, chuẩn bị ra về. Nhưng giờ phải quay lại rồi. Cô sẽ không bao giờ để ai làm phiền gia đình của mình. Chị ta có quyền gì mà lại đến làm phiền mẹ Thư chứ?
Bảo Long thấy Thư bỗng trầm ngâm, liền hỏi:
– Em, mẹ gọi có chuyện gì vậy?
Thư thay đổi biểu hiện, vì cô không muốn bà và ba bận tâm vấn đề này:
– À, mẹ đang chuẩn bị mấy thứ mà ban nãy quên trong xe. Giờ chúng ta quay lại nhà lấy để kịp về thành phố nhé!
Bảo Long nhíu mày:
– Trời ơi, mẹ lại lo cho con đói à!
Bà nội của Đan Thư cười:
– Bà còn ít gạo sạch đây, các con mang xuống ăn nhé!
Đan Thư vẫy tay:
– Không cần, bà và ba để làm mất. Hai ông bà già rồi, làm gì mệt nữa!
Bà nội lắc đầu:
– Không, con nhận cho bà vui. Ở quê không thiếu gì đâu!
Bảo Long cảm ơn bà rồi cầm bao gạo bỏ vào cốp xe và cùng Thư quay lại nhà bà Thảo. Chờ khi khởi động xe, Thư mới nói:
– Chị Bích Ngọc đang ở nhà em!
Bảo Long trợn mắt:
– Cái gì? Cô ấy dám đến đây?
Vừa nói, anh ta vội vã nhấn ga để xe phóng đi. Trong khi đó, tại nhà bà Thảo, Ngọc, sau khi nghe mẹ của Thư gọi điện, vội vã đứng dậy:
– Bác không tin con ư? Không ngờ bác lại ủng hộ con gái, con bác can thiệp vào hạnh phúc của người khác. Thế thì cháu đã đánh mất niềm tin vào bác rồi! Cháu xin phép bác!
Thấy Ngọc có vẻ bất thường, bà Thảo lắc đầu:
– Cô gái ơi, cô đã sai. Nếu tôi ủng hộ con, tôi đã không cần phải gọi cô về để làm rõ chuyện này. Nếu cô đúng, có cần phải làm ba mặt không?
Bích Ngọc mỉm cười:
– Bác ạ, có gã đàn ông nào lỡ ngoại tình mà nhận lỗi không? Bảo Long rất nóng tính, cháu biết trước sau gì anh ấy cũng sẽ về bên cháu thôi. Nhưng cháu muốn bác hiểu rõ về con gái bác, để sau khi Bảo Long, bé Thư đừng làm hại hạnh phúc gia đình nữa.
Ngọc không biết rằng Bảo Long chưa rời làng, cô nghĩ rằng Long và Thư đã đi khá xa, nếu quay lại đây cũng cần mất một thời gian. Vì thế, Ngọc đã nói rồi cầm túi xách và chào về. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi phòng khách thì nghe tiếng xe phanh đột ngột. Cô dừng lại, chưa kịp định hình, Bảo Long đã bước vào và nói:
– Con xin lỗi ông bà, xin lỗi mẹ, việc này để con giải quyết ạ!
Sau đó anh hỏi Ngọc:
– Cô tới đây làm gì? Tôi và cô có liên quan gì không? Cô đã phiền tôi chưa đủ hay sao mà còn dám đến đây phiền nhà vợ tôi?
Bà Thảo thấy thái độ của Bảo Long liền nhẹ nhàng nói:
– Con ơi, bình tĩnh. Ông bà già rồi, huyết áp không ổn định, mọi việc nên giải quyết một cách hòa bình. Cô này nói rằng hai người đã hứa hôn và đã chờ đợi bao nhiêu năm. Hai người chuẩn bị cưới thì Đan Thư xuất hiện và con hủy hôn. Ban nãy cô ấy đã gọi cho mẹ tôi và cô ấy cũng xác nhận như vậy!
Bảo Long kéo ghế mời bà Thảo ngồi:
– Mẹ ngồi đi ạ! Ngày đầu tiên về đây đã làm mẹ phiền lòng rồi. Con sẽ giải quyết mọi thứ, mẹ yên tâm ạ!
Rồi anh quay sang Ngọc:
– Tôi tuyên bố trước trời đất, Hoàng Bảo Long này chỉ yêu và cưới một mình Dương Đan Thư. Từ khi sinh ra tới giờ, tôi chưa bao giờ rung động trước ai ngoài cô ấy. Và bây giờ, tôi sẽ làm rõ tất cả ngay tại đây. Và tôi nói với cô, nếu tối nay cô không quỳ xuống xin lỗi ông bà và mẹ vợ tôi, thì đừng hòng ra khỏi làng này và công ty Trần Anh của cô sẽ biến mất vào ngày mai!