Phía trước là cầu vồng Chương 23 | Bích Ngọc, Bảo Long

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 159

Ngọc nghe Bảo Long phát biểu, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Tuy nhanh chóng, nhưng cô cũng thay đổi giọng ướt át:

– Bảo Long, liệu em đã nói sai sao? Chúng ta đã được hứa hôn từ khi còn nhỏ phải không?

Bảo Long gật đầu:

– Không phải sai, nhưng việc hứa hôn ấy với tôi thì… tôi không biết gì cả. Khi ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết ăn và học thôi. Cô bé đó còn bé hơn tôi bốn tuổi. Vậy nên, tôi muốn hỏi cô, hai đứa trẻ nhỏ có hiểu được việc đó không? Đó chỉ là lời nói cửa miệng của hai bậc phụ huynh, và chỉ họ mới biết khi nào và như thế nào. Có pháp luật nào công nhận không? Và liệu cả tôi và cô có phải chịu trách nhiệm vì những lời nói không đâu đâu này không?

Bích Ngọc không kìm được nước mắt:

– Nhưng em yêu anh và đã chờ đợi anh!

Bảo Long nhếch môi:

– Đó là việc của cô, liên quan gì tới tôi? Cô tự buộc mình vào đấy chứ! Tôi đã hứa gì với cô chưa? Đúng không?

Ngọc cất tiếp:

– Dạ chưa… nhưng lúc nhỏ, chúng ta đã có những khoảnh khắc rất vui vẻ bên nhau.

Bảo Long bật cười:

– Bích Ngọc, tôi thấy bố mẹ cô bỏ tiền nuôi cô ăn học, nhưng dường như cái cô học được chỉ là một ảo tưởng. Tôi đã nhắc cô rồi, nếu bị điên thì nên vào Bệnh viện tâm thần, tôi biết khá nhiều bác sĩ giỏi về thần kinh đấy. Còn việc cô gieo rắc ảo tưởng lung tung như thế này không chỉ mệt mỏi mà còn ảnh hưởng đến người khác, làm mất mặt gia đình nhà cô.

Bích Ngọc nhìn Bảo Long với ánh mắt tràn đầy uất ức:

– Hoàng Bảo Long, nếu không có Đan Thư, chúng ta sẽ hạnh phúc lắm. Gia đình anh chỉ chấp nhận có Bích Ngọc là con dâu, liệu anh có thể bỏ qua gia đình vì một cô gái quê mùa như em sao?

Bảo Long nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi lên, giọng dằn mạnh:

– Ngọc, hãy nghe tôi nói. Thứ nhất, nếu không có Đan Thư, tôi sẽ không lấy vợ, đừng nói tới cô. Tôi ở lại Pháp chỉ vì một lý do duy nhất, đó là không muốn gặp gỡ cô, không muốn chia sẻ không gian với cô. Thứ hai, nếu nhà họ Hoàng ép buộc tôi vào một cuộc hôn nhân địa ngục với cô, tôi sẽ không chịu. Tôi thà sống một mình còn hơn là bị trói buộc vào một mối quan hệ với một người như cô!

Bích Ngọc không kìm được nước mắt:

– Anh nói gì mà… anh bảo em là rắn độc?

Bảo Long đưa mặt gần Ngọc, sự lạnh lùng của anh khiến cô run sợ:

– Tôi đang nói thôi, cô nên im lặng và nghe theo, còn khi tôi nói chuyện bằng đòn thì cả thành phố A cũng sẽ không nhớ đến Công ty Trần Anh và gia phả nhà cô nữa, có hiểu không?

Bích Ngọc run lẩy bẩy. Bảo Long có ý gì vậy? Cô nhìn anh trìu mến, nhưng Bảo Long nói mạnh mẽ:

– Con hổ chưa gầm lên, cô nghĩ nó là mèo à? Đừng nghĩ những gì cô làm mà tôi không biết. Để sống sót, cô cần phải biết giữ im lặng!

Bích Ngọc nắm chặt tay:

– Bảo Long, em không ngờ sau khi về từ nước ngoài, anh lại trở nên độc đoán như vậy. Em không hiểu anh đang muốn nói gì, nhưng anh nên nhớ, anh được học là nhờ Tập đoàn Hoàng Gia, được bố mẹ nuôi nấng. Vậy mà giờ, vì một người phụ nữ, anh có thể vứt bỏ công lao của họ ư?

Bảo Long cười to, tiếng cười làm Bích Ngọc sửng sốt:

– Từ lớp mười trở đi, tôi chưa từng nhận được một xu nào từ gia đình Hoàng Gia. Tôi sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng không bao giờ muốn được bảo bọc như cô. Tôi cũng không muốn điều đó xảy ra. Những gì tôi có được bây giờ là nhờ vào bàn tay của tôi. Nếu không có Trần Anh, có lẽ cô đã mất mạng rồi. Và nếu không có gia đình Hoàng Gia, tôi vẫn sẽ là chính mình. Tôi vẫn làm điều đó vì những năm tháng chúng ta đã trải qua, khi nỗi đau trong em chưa bắt đầu, tôi vẫn ở đây, có rõ không?

Nói xong, Bảo Long lấy điện thoại và gọi. Chuông chưa kịp reo, bên kia đã nghe máy:

– Bảo Long, con làm gì mà Bích Ngọc khóc như vậy? Mẹ nói cho con biết, nhà Hoàng chỉ chấp nhận nó là dâu thôi đấy!

Bảo Long cười nhẹ:

– Vâng, nếu thế, mẹ có thể cưới cô ấy làm vợ hai để cô ấy phá hủy tài sản của gia đình Hoàng. Hoặc, nếu bố không hài lòng, mẹ có thể cưới cô ấy làm người tình để chia sẻ giường với mẹ, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm điều đó!

Bà Lan Khuê tức giận, gắt:

– Long, bố mẹ nuôi con lớn, đến bây giờ con lại ăn nói như vậy với một cô gái nhà quê à?

Bảo Long lắc đầu:

– Bố mẹ làm kinh doanh mà lại đánh giá người sai lầm. Tôi sẽ chọn người tôi yêu, ngay cả khi tay trắng, còn hơn là phải chịu đựng một cuộc hôn nhân địa ngục. Và tôi nhắc lại lần cuối, nếu ai đó dám làm phiền Thư và gia đình cô ấy như hôm nay, đừng trách tôi nghiêm khắc!

Bà Khuê nghiến răng:

– Cô bé kia nói gì với con rồi đúng không? Ai đến nhà nó?

Bảo Long nhếch môi:

– Vậy mẹ hỏi người mẹ coi là con dâu đó, cô ấy ở đâu! Tôi đang đứng trước mặt cô ấy và trong nhà Đan Thư đây. Cô ấy đến đây và khóc lóc, vu vạ đấy!

Bà Khuê không tin vào điều này:

– Thực sự không? Con bé chỉ nói ở nhà bạn mà!

Bảo Long đã mở loa ngoài để mọi người cùng nghe. Lúc này, anh đưa điện thoại ra trước mặt Ngọc:

– Cô nói đi, cô ở đâu? Nói đi để mẹ tôi cũng biết!

Bích Ngọc im lặng, Bảo Long nhìn cô:

– Nói đi!

Ngọc thừa nhận:

– Con… con đang ở nhà Thư ạ. Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã quá nhớ anh Long, nên đã làm như vậy. Con chỉ muốn anh hiểu cho tình cảm của con thôi ạ!

Giọng bà Khuê vang lên:

– Nó đã hứa hôn với con, nó có quyền đến nói chuyện với gia đình con đấy. Nếu nó không xuất hiện…

Bà nói xong, Bảo Long lập tức phá vỡ:

– Nếu Thư không xuất hiện trong cuộc sống của tôi, thì chắc chắn cô ấy sẽ không cần đến anh!

Bà Khuê tức giận đến mức không kiềm chế được:

– Long, con nói như thế làm sao được?

Bảo Long thì thầm:

– Mẹ, nếu mẹ thực sự yêu con, mẹ sẽ mong con hạnh phúc, không phải ép buộc con vào một cuộc hôn nhân như thế này. Mẹ đã sống trong một cuộc sống như thế nào, mẹ còn nhớ không? Tại sao mẹ lại ép buộc con? Nếu gia đình của cô ta giàu có hơn, người ta sẽ nghĩ rằng mẹ đang mơ hồ danh vọng. Còn Trần Anh, chỉ là một công ty nhỏ trong Tập đoàn Hoàng Gia. Mẹ đã nghĩ đến tình cảm của con không? Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ gán ghép con với Bích Ngọc vì mục đích gì, những lời hứa đó, cái vẻ ngoài đó không có ý nghĩa gì cả. Con nói như vậy mẹ hiểu chứ? Con im lặng không phải là con không hiểu gì, chỉ là con không muốn làm rõ vấn đề!

Bà Khuê trở nên bối rối:

– Con… con… nói điều gì thế này? Có phải con đang ở nhà người ta mà con nói như vậy không?

Bảo Long quay đầu nhìn Đan Thư, sau đó nói:

– Thư là một người tốt, rất tốt. Cô ấy yêu tôi không vì lợi ích, không vì mục đích như một số người lợi dụng danh tiếng của gia đình Hoàng Gia. Mẹ hiểu không? Trước mặt cô ấy, tôi được là chính mình, không phải mang danh phận của bất kỳ ai, vì thế tôi không cần giấu diếm điều gì với cô ấy. Vì vậy, cho dù mẹ đồng ý hay không, tôi vẫn sẽ cưới Thư. Và tôi tin rằng, dù tôi có thuộc họ Hoàng hay không, Thư vẫn yêu tôi!

Bà Lan Khuê im lặng không nói. Bà hiểu rằng khi Bảo Long nói như vậy, những gì bà nói sẽ không còn ý nghĩa nữa. Bà thở dài:

– Thôi, mẹ nghỉ đây, đầu óc quá đau!

Sau khi tắt máy, Bảo Long nhìn Ngọc:

– Quỳ xuống!

Đan Thư đã im lặng từ trước đó. Cô nghĩ rằng không nên nói gì, không chỉ vì thái độ của Bảo Long, mà cô cũng nghĩ rằng anh nên dứt khoát một lần với Ngọc. Nhưng khi thấy anh bắt cô quỳ, Thư vội đi lại gần và nắm lấy tay Long:

– Bảo Long, điều đó thực sự cần thiết sao?

Bảo Long quay lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu và cả một chút xót xa:

– Để anh giải

quyết, ngồi xuống đi!

Rồi Long quay lại Ngọc, lặp lại lời mệnh lệnh trước đó:

– Quỳ xuống!

Bà Thảo nghe thấy giọng điệu như vừa từ địa ngục trở về của Long, nên vội vàng giả bộ hòa giải:

– Long, vậy là rõ rồi. Ta đã hiểu con yêu Đan Thư như thế nào rồi. Ta chỉ muốn mọi việc được làm rõ, xem Thư có phải là người thứ ba như cô này nói không thôi!

Bảo Long lắc đầu:

– Thư là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi yêu. Cô ta chỉ là người thứ ba xen vào chúng tôi. Gia đình cô ta có một công ty trực thuộc Tập đoàn Hoàng Gia của bố mẹ tôi. Lúc nhỏ, cô ta có thể chơi đùa với tôi, nhưng khi đó tôi chỉ mới tám tuổi. Khi tôi học lớp tám, tôi đã biết đến Bích Ngọc, và từ đó tôi không dính líu gì tới cô ta nữa. Và việc hứa hôn ấy là do hai bên mẹ nói chuyện, tôi cũng không biết gì. Tôi chưa bao giờ có cảm xúc đặc biệt với Ngọc, tôi không có trách nhiệm phải làm gì với cô ta cả. Có phải ai yêu tôi, tôi cũng phải đáp lại sao? Mẹ ngồi xuống đi, để con!

Bảo Long quắc mắc hỏi Ngọc một cách thẳng thắn:

– Cô có quỳ không? Tôi không bao giờ hành động tàn nhẫn với phụ nữ, nhưng tôi sẽ đuổi cô ra khỏi đây! Và ngày mai, công ty của cô sẽ biến mất, tôi đảm bảo điều đó! Tôi không phải là người thuộc Tập đoàn Hoàng Gia, nhưng tôi chắc chắn có thể làm cho Công ty của cô tan rã!

Bích Ngọc bịt chặt hai tay và từ từ quỳ xuống sàn:

– Con xin lỗi ông bà, xin lỗi bác vì đã đến đây làm phiền mọi người!

Sau khi nói xong, cô nhìn Bảo Long như muốn biết ý kiến của anh. Anh bước lại gần ghế, ngồi một cách thoải mái và nói:

– Chưa đủ! Cô phải làm sáng tỏ thông tin mà cô vừa nói ngớ ngẩn!

Bích Ngọc cúi đầu, răng cắn chặt lại, hít một hơi sâu trước khi nói:

– Vâng, đó là bố mẹ hai nhà đã hứa hôn cho chúng tôi. Tôi yêu anh ấy, mong chờ anh ấy, gia đình anh Long coi tôi như con dâu, nhưng anh Long thì không yêu và chưa hứa hôn gì với tôi. Đó chỉ là sự tự luyến của tôi!

Ngọc lại nhìn Bảo Long. Anh ta nhẹ nhàng nói:

– Quỳ đi! Chờ một lúc!

Anh quay lưng và gọi điện cho một người nào đó. Sau một lúc chuông vang phía bên kia, người đó nghe máy:

– Bác sĩ Long, anh có khỏe không?

Bảo Long nằm lên ghế:

– Hiệu trưởng, con trai ông sao rồi?

Người kia cười:

– Cảm ơn anh đã hỏi. Tôi là Hiệu trưởng ở thành phố A, con tôi học ở thành phố C. Khi con gặp tai nạn, vợ chồng tôi thật sự hoảng sợ. Nhưng trong cái rủi có cái may, bạn của cháu đưa con vào Bệnh viện Thiên Vĩ và gặp được bác sĩ Long, nếu không có anh thì cháu sẽ ra sao? Nay vết thương đã lành, anh quả là một bác sĩ tài năng. Tôi rất biết ơn vì anh đã dành toàn bộ tâm huyết, thậm chí khi chưa biết con trai mình là con của Hiệu trưởng một trường Đại học lớn!

Long gật đầu:

– Chúng tôi không quan tâm đến gia cảnh của bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân đều được đối xử như nhau khi đến viện!

Hiệu trưởng hỏi tò mò:

– Anh gọi cho tôi có việc gì không?

Long nhàn nhã nói:

– À, tôi có một người quen là thạc sĩ Trần Bích Ngọc, học ở trường của ông, hiện đang học lên tiến sĩ và đang tìm kiếm tài liệu ở thành phố C.

Hiệu trưởng nhớ lại:

– À, tôi nhớ cô ta. Cô ấy nói cần phải điều tra thị trường kinh doanh để phát triển công ty. Cô ấy là Giám đốc Công ty Trần Anh kế thừa từ bố mẹ nên tôi quan tâm. Hình như cô ta thân thiết với gia đình bác sĩ đúng không? Tôi nghe cô ta nói rằng cô ấy thân thiết với Hoàng Gia!

Long lắc đầu:

– Có một số quen biết nhưng không phải là bạn của tôi. Công ty của họ thuộc Tập đoàn gia đình tôi. Vậy thời gian tìm kiếm là bao lâu và có bắt buộc phải ở lại thành phố C không?

Hiệu trưởng tính toán một lúc trước khi nói:

– Còn khoảng hai tuần nữa là hết thời gian. Còn địa điểm, không nhất thiết phải ở thành phố C, có thể ở bất kỳ nơi nào, thậm chí ở miền núi cũng được!

Bảo Long bất ngờ nói:

– Hôm nay tôi tình cờ gặp cô ấy và được biết cô Ngọc đã tìm kiếm tài liệu xong rồi, liệu cô ấy đã trở về trường chưa?

Bích Ngọc nhìn Long với ánh mắt hoảng sợ, liệu anh ta có muốn đuổi cô ra khỏi đây không? Hiệu trưởng phát biểu:

– Ồ, cô ấy làm việc chăm chỉ, lại có mối quan hệ tốt nên chắc là đã được hỗ trợ nhiều. Sau khi tìm kiếm xong tài liệu, cô ấy sẽ trở về trường để nộp cho thầy hướng dẫn đề tài thôi!

Bảo Long mỉm cười:

– Cảm ơn thầy!

Hiệu trưởng cười nhẹ:

– Bác sĩ lại khách sáo rồi, gia đình tôi biết ơn anh đúng là đúng!

Sau khi tắt máy, Long liếc nhìn Ngọc đang quỳ dưới sàn nhà:

– Có lẽ cô đã tìm kiếm xong tài liệu rồi nhỉ? Vì tôi thấy cô đi khắp nơi, thời gian còn lại hãy dùng để đi tìm bệnh viện chữa bệnh ảo tưởng đi, đừng làm phiền lung tung nữa. Đi ra đi!

Bích Ngọc từ từ đứng lên, ánh mắt bi thương nhìn Long rồi quay bước ra cổng. Khi đi ngang qua Thư, Ngọc nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc rồi bước đi. Lên xe, hai hàm răng nghiến chặt, Ngọc lẩm bẩm:

– Họ cứ đợi đấy, chưa phải là hết với tôi đâu!

Bài viết liên quan