Phía trước là cầu vồng Chương 24 | Giông tố đã qua
Sau khi Ngọc rời đi, Bảo Long thở dài và bắt đầu:
– Thưa ông bà, thưa mẹ, và thưa Đan Thư, con xin lỗi. Con xin lỗi vì không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này. Từ nay, con hứa sẽ không để ai làm phiền mọi người ở đây nữa.
Bà Thảo nghẹn ngào nói:
– Không sao cả, con đã làm đủ để chúng ta hiểu rằng con yêu Đan Thư và không phải là người xen vào hạnh phúc của người khác. Nhưng con đấu tranh với gia đình của mình thì…
Bảo Long gật đầu:
– Mẹ, đối với gia đình con, mẹ đừng lo. Một người mẹ phải suy nghĩ về hạnh phúc của con mình. Con nghĩ rằng mẹ không hiểu rõ về Ngọc. Khi họ không quan tâm đến hạnh phúc của con, thì con cũng không cần sự đồng ý từ gia đình. Con có công việc và đủ khả năng để tự lo cho bản thân và gia đình của mình. Con chỉ mong ông bà và mẹ đừng ngăn cản con và Thư. Con sẽ bảo vệ em ấy!
Ông ngoại Đan Thư, sau khi theo dõi suốt thời gian, lên tiếng:
– Hương Thảo, bố biết con lo cho bé Thư. Nhưng theo bố, trong tình yêu, chúng ta nên để cho những người trẻ tuổi quyết định hạnh phúc của mình. Đừng can thiệp quá sâu, tránh trường hợp hối hận sau này. Con thấy Trúc Linh như thế đấy, suýt mất mạng vì Bá Trọng nhưng giờ có một hạnh phúc viên mãn, không ai được như vậy. Bố không ủng hộ Bảo Long vì bé Thư là cháu bố, nhưng bố tin rằng Long đủ can đảm để bảo vệ tình yêu của con ạ!
Bà Hương Thảo ngước lên, lắng nghe mỗi lời của ông, không bỏ lỡ một từ nào. Cuối cùng, bà gật đầu:
– Vâng, con không nên can thiệp, chắc chắn không bao giờ. Con chỉ lo rằng Bảo Long và Thư sẽ gặp khó khăn, và bé Thư còn quá ngây thơ…
Bảo Long nắm chặt tay của bà Thảo:
– Mẹ, con sẽ không gặp khó khăn đâu. Tính con đã quyết định sẽ không thay đổi và không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Thư còn trẻ nhưng rất mạnh mẽ, con chỉ mong mẹ đừng lo cho sức khỏe của mẹ!
Bà Thảo nhìn Long:
– Được, vậy thì hai đứa phải thật sự yêu thương nhau, vì con đường này đã rất gian nan rồi. Bé Thư còn trẻ con, con hiểu cho bé ấy.
Bảo Long nở nụ cười:
– Vâng, con cảm ơn ông bà, cảm ơn mẹ. Thư không phải là trẻ con đâu mẹ, em ấy sâu sắc lắm đấy! Không có mè nheo đâu, Thư à?
Anh nhìn Thư với ánh mắt tràn đầy niềm vui, làm cho cô đỏ mặt:
– Được, từ giờ em sẽ giả ngây để làm bác sĩ già phải yêu thương em nhiều hơn.
Bà Thảo nhắc nhở:
– Con bé này, làm bác sĩ phải lo lắng, phải hiểu cho Long nghe không? Và nhớ lời mẹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ vững việc học hành!
Bà chỉ lo rằng trong môi trường sôi động và khi yêu trong tuổi học trò, Bảo Long, người đã trải qua, có thể không kiềm chế được bản thân.
Đan Thư vui vẻ nở nụ cười:
– Chưa nói gì mà mẹ đã yên tâm cho anh Long rồi. Mẹ đừng lo, con sẽ cố gắng học hành để tự mình điều khiển cuộc đời của mình. Anh Bảo Long rất tốt, luôn quan tâm lo lắng cho em đấy ạ!
Bảo Long an ủi bà:
– Dạ, đúng vậy mẹ ạ, con sẽ lo cho em. Con biết mình phải làm gì. Mọi người đừng lo ạ. Con xin phép đưa em về thành phố để sáng mai em có thể ra sân bay ạ!
Bà Thảo gật đầu:
– Ừ, con đi cẩn thận nhé! Hai đứa đi chơi vui vẻ!
Bảo Long và Đan Thư cùng lên xe, bà nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất trong con đường làng mới quay về. Trong lòng vẫn còn những suy nghĩ lẫn lo lắng, nhưng bà vẫn tỏ ra lạc quan về hạnh phúc phía trước cho con gái.
Ra khỏi làng, Bảo Long vẫn cảm thấy chưa thực sự thoải mái. Nếu mẹ Thảo không gọi anh và Thư quay lại, liệu ngày đầu tiên anh về nhà có diễn ra như thế nào? Giờ đây, anh mới thấu hiểu vì sao Bá Trọng luôn nhắc nhở anh rằng, chỉ khi bảo vệ được Thư thì mới nên yêu. Bá Trọng đã trải qua một tình yêu đẹp nhưng đầy gian truân, là cuộc chiến để bảo vệ tình cảm. Anh hiểu rằng Thư luôn ý thức về hoàn cảnh của mình. Bất kể mẹ anh nghĩ gì, liệu ý kiến của bác Minh Châu có phải là đúng không? Thế nhưng, càng gặp khó khăn, con thuyền của họ càng phải vững bền…
Thấy Bảo Long trầm ngâm, Đan Thư vặn tay anh:
– Bác sĩ, sao anh buồn thế? Mặt anh như vậy, làm sao đi Đà Lạt được đây?
Bảo Long quay lại nhìn cô:
– Thư à, anh xin lỗi, mới yêu nhưng đã để em phải chịu nhiều trắc trở quá!
Đan Thư lắc đầu:
– Không sao đâu, cuộc sống yên bình quá cũng không thú vị. Anh đừng lo, em hiểu mà. À, tối nay cho em ngủ nhờ nhà bác sĩ nhé!
Lần đầu tiên cô đề xuất việc về chung cư, ánh mắt của Bảo Long phản ánh sự ngạc nhiên trước khi trở nên vui vẻ. Anh hiểu, cô sợ rằng nếu anh đẩy Thư ra khỏi nhà vào ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Bảo Long mỉm cười:
– Có vẻ như mẹ Thảo nuôi gà rất giỏi đấy!
Đan Thư vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu đùa đó, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý:
– Quả thật giỏi đấy. Nuôi gà, trồng rau, trồng cây ăn quả, làm ruộng… mọi thứ đều giỏi. Cho nên khi còn ở quê, em và chị Linh luôn được ăn đồ sạch và ngon lành, mẹ nấu cơm cũng thơm ngon lắm!
Bảo Long vui vẻ bật cười:
– Đúng vậy, vì mẹ nuôi trồng giỏi nên bây giờ Thư ngoan hơn hẳn!
Trái tim của Đan Thư vui sướng khi nhớ lại kỷ niệm thơ ấu, nhưng cô không thể kiềm nén sự giận dữ:
– Anh đừng dại dột trêu em nữa!
Bảo Long thốt lên, cười:
– Ôi trời ơi, vợ ơi, anh đang lái xe đây! Ngồi yên một chút đi! Sau này, khi về nhà, em muốn trêu anh thế nào cũng được, nhưng đừng nghịch ngợm khi đang ở ngoài đường!
Đan Thư ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng:
– Ôi, người ta nói rằng, khi ở nơi đó, em sợ anh buồn và suy nghĩ đấy! Trước khi anh tốt nghiệp, em không được… làm những việc đó đâu nhé!
Bảo Long phấn khích cười:
– Này, chưa nói gì mà anh đã bị “cấu véo” rồi đó nhé! Em tự tưởng tượng thêm đấy! Lêu lêu, suy nghĩ đen tối quá đi!
Đan Thư bất giác bối rối, câm nín, chỉ nhìn ngắm quang cảnh và người qua đường.
Sau khi về đến chung cư, Bảo Long gọi điện cho bà Thảo để làm yên lòng bà rồi quay lại nhìn Thư:
– Đồ của mẹ và bà nội gửi, anh để ở đây, em qua đây ăn nhé!
Đan Thư im lặng từ lâu, sau đó giật mình:
– Anh để dạ dày của em ở đây sao?
Bảo Long nụ cười:
– Đúng thế, cùng chia sẻ nhé, vừa giúp tiết kiệm lại có cơ hội ăn chung. Anh mời Đan Thư xinh đẹp qua ăn cùng và ngủ lại!
Đan Thư lắc đầu:
– Ăn thì được, nhưng ngủ thì không!
Bảo Long thì thầm vào tai cô:
– Ngủ chung nhà, lại nghĩ ra nhiều ý nghĩa!
Đan Thư đẩy anh ra một chút, tránh ánh mắt si mê:
– Thôi rồi!
Bảo Long nhanh chóng hôn nhẹ vành tai cô, sau đó mới tháo dây an toàn và mở cửa cho Thư. Anh lấy túi từ cốp xe, mang về nhà đầy thức ăn và cùng Thư vào căn hộ của họ.
Khi đến nhà, trong lúc Bảo Long sắp xếp thức ăn vào tủ lạnh, Đan Thư ngồi xuống ghế:
– Cuối cùng cũng tới nhà rồi!
Bảo Long vội vã gọi từ trong phòng tắm:
– Em ơi, vào tắm đi, quần áo anh đã chuẩn bị sẵn rồi đấy!
Sự ân cần của Long khiến mọi thứ liên quan đến Ngọc tan biến trong tâm trí Thư. Cô ôm lấy lưng rộng của anh:
– Cảm ơn chồng! Chờ em một chút!
Long vỗ nhẹ lưng cô:
– Không cần, chúng ta tắm chung!
Đan Thư trợn mắt:
– Hả? Không, em sang bên kia!
Cô loạng choạng quay đi, Bảo Long nắm lại:
– Đùa thôi! Em vào tắm đi, anh qua phòng làm việc xem tình hình mấy bệnh nhân mổ sáng nay.
Thư tươi cười và đặt tay lên môi anh:
– Anh ngoan quá!
Sau khi tắm xong, Đan Thư pha một cốc trà và đưa sang cho anh:
– Anh làm việc muộn không?
Bảo Long kéo cô ngồi lên đùi mình, tắt laptop và nhẹ nhàng nhìn cô:
– Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi!
Anh nhấp ngụm trà, sau đó hôn nhẹ môi cô. Tay anh ôn nhu vuốt nhẹ tóc cô, dường như đang thể hiện tình cảm sâu sắc. Mỗi cử chỉ của anh khiến Đan Thư cảm nhận được hương vị tình yêu mới, ngày càng nồng nàn và say đắm. Khi cả hai cơ thể đều nóng bỏng, anh rời khỏi môi cô, giọng khàn khàn nhìn Thư:
– Anh xin lỗi, em vào phòng trước, anh đi tắm!
Đan Thư hiểu và đảo mắt. Đó là anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Một người đàn ông biết khi nào dừng lại, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này. Thư nhìn Long với nỗi lo ngại:
– Anh à, liệu… anh có đợi được em không?
Long vỗ nhẹ đầu cô và nói:
– Vợ ngốc, tất nhiên là có! Anh hứa!
Sau khi nói xong, anh dẫn cô sang phòng ngủ, sấy khô tóc cho cô trước khi đi tắm. Tối đó, Thư ngủ say trong vòng tay của anh…
Sáng hôm sau…
– Công chúa đẹp trai ơi, dậy thôi!
Đan Thư cảm nhận được hơi lạnh mát cùng với hương bạc hà dễ chịu đang làm tỉnh dậy cô. Cô nhanh chóng mở mắt, mọi thứ vẫn được sắp xếp gọn gàng, vẫn là bữa sáng ngon lành từ bác sĩ điển trai. Đan Thư mỉm cười:
– Ôi, em quên mất, em chưa chuẩn bị đồ đi chơi. Lát anh đưa em qua phòng trọ nhé!
Bảo Long với một khăn tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô:
– Ngốc, đã xong rồi! Đồ của em đã sẵn trong tủ rồi. Nếu buồn ngủ, lát lên máy bay em có thể tiếp tục ngủ nữa đấy!
Vẫn là cảnh sân bay thành phố C nhộn nhịp vào ngày cuối tuần. Lần này, gia đình của cả hai chỉ gọi điện thoại chúc mừng mà không ra tiễn. Anh Vĩ và Trọng đều phải ở lại làm việc, chị Vi đang bận học để lấy bằng tiến sĩ, còn chị Linh phải lo lắng cho hai bé vì bà nội đã về quê. Vẫn là cảnh đó, vẫn là anh và cô, nhưng lần này họ không lên máy bay để làm việc gì mà chỉ để trải nghiệm chuyến bay của tình yêu. Trời vẫn là màu xanh nhưng trong trẻo hơn, những đám mây vẫn là những tia nắng ấm áp và trong sáng hơn, bởi tâm trạng của họ đang rộng mở với tình yêu và hạnh phúc.
Máy bay cất cánh, Đan Thư không còn buồn ngủ như lần trước vì cô đã có một giấc ngủ ngon. Cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như một chú chim hót. Ở cuối hàng ghế, một nụ cười khó tả xuất hiện trên khuôn mặt rạng ngời của cô:
– Hãy để tôi xem bạn có thể cười được bao lâu…