Phía trước là cầu vồng Chương 26 | Trò đùa của Bảo Long
Trái với nỗi lo lắng của Thư, Bảo Long không chỉ giữ bình tĩnh mà còn ôm cô chặt lại khiến Thư không khỏi rơi nước mắt. Anh ta tỏ ra không quan tâm, nhưng Thư không thể hiểu tại sao anh không chạy trốn khi nghe báo cháy. Thư ngừng khóc khi âm thanh báo cháy im bặt, nhưng nước mắt vẫn còn trên mặt. Cô nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên:
– Ồ, chúng ta vẫn còn sống phải không anh?
Bảo Long vẫn ôm cô và trả lời:
– Đúng vậy!
Mặc dù Long không hề biểu hiện bất kỳ sự lo lắng nào, Thư vẫn thắc mắc:
– Tại sao vậy nhỉ?
Cô véo tay mình một cách cẩn thận, đến khi đau mới tin rằng đây không phải là giấc mơ. Thư nhìn Bảo Long:
– Anh có thể giải thích điều này không? Tại sao anh không nói trước khi báo cháy giả làm em sợ hãi? Anh chỉ đang nhìn cô mà không nói gì cả phải không?
Thư nói xong, quay mặt vào tường, cảm thấy bất an. Chỉ sau một vài giây, vòng tay ấm áp của Long ôm lấy cô:
– Em giận anh rồi à? Đó chỉ là một cú đùa thôi mà!
Thư không cần ai nói cũng quay lại:
– Đùa à? Nhưng một khách sạn lớn như này mà lại có lỗi về hệ thống báo cháy là không thể chấp nhận được.
Bảo Long an ủi cô:
– Có thể thiết bị báo cháy bị hỏng, nhưng không sao cả, em hãy đi ngủ đi!
Thư vẫn còn băn khoăn:
– Không hiểu, không thể tin được, một khách sạn sang trọng như vậy mà lại có lỗi về hệ thống báo cháy…
Cô nói trong khi nhăn mày. Trước ánh đèn mờ, cô trông thật dễ thương. Bảo Long cười nhẹ và hôn cô, không quan tâm đến những gì vừa xảy ra, như đã sẵn có trong lòng anh. Anh đặt gối cho Thư và đan tay vào ngón tay dài của cô. Lưỡi anh khám phá trong khoang miệng của cô. Tay anh nắm chặt tay của Thư, cô đóng mắt chờ đón nụ hôn đam mê đó. Với tư thế này, cô cảm nhận sự thăng hoa, nhưng cũng nhận ra rằng không thể tiếp tục. Cô đẩy nhẹ Long ra và anh nói:
– Em đi ngủ đi, đừng nói nhiều nữa.
Anh đứng dậy, Thư hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
Bảo Long cố gắng kiềm chế cảm xúc:
– Anh vào nhà tắm!
Thư biết anh đang cố gắng kiềm chế mình. Anh làm Thư vừa thương vừa phục. Cô không biết liệu họ có thể vượt qua mọi thử thách trong năm học tới không. Thư tin tưởng vào anh, vì vậy cô điều hành cùng anh từ địa điểm này sang địa điểm khác.
Sau khi tắm xong, Bảo Long lại ôm Thư ngủ. Đến khi nghe thấy cô thở đều, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường. Mở cửa phòng một cách lặng lẽ, Long nhìn quanh, đảm bảo không có ai, sau đó anh bước vào phòng tắm. Khi đã đóng chặt cửa, Long gọi một số, và ngay sau đó có tiếng đáp máy:
– Bảo Long, biết mấy giờ rồi không? Tôi tưởng giờ này cậu đang abc với Thư chứ?
Long cười:
– Không phải đâu, Thư không dễ dàng như vậy đâu!
Người kia thắc mắc:
– Vậy Thư ở đâu lúc này? Cậu gọi tôi có việc gì?
Bảo Long đổi sang giọng nghiêm túc:
– Cô ấy đang ở đây!
Người đó ngạc nhiên:
– Là ai? Ngọc à?
Bảo Long xác nhận:
– Đúng vậy! Vừa rồi cả khách sạn xôn xao vì một vụ báo cháy giả!
Người kia tỏ ra ngạc nhiên:
– Là nó à?
Long gật đầu:
– Đúng. Thư đã sợ hãi nhưng tôi biết cô ấy đã bắt đầu hành động.
Người kia tức giận:
– Trời ơi! Nó tưởng chúng ta không biết gì à? Cái vỏ bọc nữ thần của nó, đáng yêu và quyến rũ, chỉ lừa được bố mẹ và chị Hai của nó thôi!
Long thở ra một tiếng:
– Có thể nó chỉ định dọa Thư. Cô ta sẽ chờ chúng ta ra khỏi phòng để bắt Thư hoặc làm gì đó trong phòng này. Nhưng âm thanh báo cháy, tôi rõ, nó sẽ kêu liên tục. Còn lúc nãy, mấy tiếng đầu đứt quãng. Dĩ nhiên cũng có thể nó bị lỗi, nhưng khi chiều ở hồ Tuyền Lâm, tôi thấy có một người hao hao cô ta, tôi nghĩ nhầm, nhưng xâu chuỗi lại thì… một đứa trẻ mới chín tuổi đã biết tạo ra một cuộc báo cháy giả, làm loạn cả khu phố thì giờ nó gần ba mươi tuổi, tại sao nó không thể gây rối ở khách sạn năm sao này?
Người đồng nghiệp của Long, Thăng, đã lớn lên cùng anh ở thành phố A và rất hiểu về Ngọc. Sau này sang Pháp, Long tin tưởng vào Bá Trọng nhất, nhưng Thăng lại hiểu rõ về bản chất của Ngọc hơn. Khi nghe tiếng báo cháy, Long đã nghi ngờ, âm thanh đứt quãng không thể xảy ra ở một khách sạn năm sao. Kết hợp với sự kiện gặp Ngọc ở hồ Tuyền Lâm, Long đoán chắc đây là trò của Ngọc. Khi còn nhỏ, Ngọc từng tạo ra một vụ báo cháy giả khiến cả khu phố náo loạn chỉ vì bị phạt ở nhà không được ra ngoài. Dĩ nhiên, Long không muốn liên quan gì tới Ngọc nữa sau những chuyện xảy ra.
Quay trở lại thực tại, tiếng Thăng vang lên từ điện thoại:
– May mà ông tỉnh rồi. Vậy giờ ông cần gì ạ?
Bảo Long lắc đầu:
– Hiện tại tôi chỉ cần ông giúp tôi điều tra địa điểm của người báo cháy tối qua.
Bảo Long và Thăng đều có đam mê với công nghệ, họ đã từng làm việc với việc chế tạo chip theo dõi. Nhưng hiện tại, Bảo Long muốn dành nhiều thời gian hơn bên Đan Thư, nên anh muốn nhờ Thăng giúp đỡ. Thăng đồng ý:
– Được! Sáng mai tôi sẽ báo lại cho anh!
Bảo Long mỉm cười:
– Thực ra nó cũng không quan trọng lắm, vì dù sao thì cô ta cũng không trực tiếp tham gia. Nhưng tôi muốn cô ấy hiểu rằng không phải muốn làm gì thì làm!
Thăng đồng ý:
– Đúng! Để tôi “dạy dỗ” nó một bài học. Có lẽ cả nó cũng sẽ hối hận!
Bảo Long nhanh chóng nói:
– Được rồi, ông nghỉ đi, nhớ báo lại cho tôi nhé! Tôi cũng nghỉ đây, không thấy tôi thì Thư lo lắng!
Hai người bạn tạm biệt và Bảo Long quay lại giường, ôm Thư ngủ. Nhìn cô ngủ say lành, anh nhẹ nhàng nói:
– Không ai được làm phiền em!
Dưới sảnh khách sạn, trong chiếc xe sang trọng, người lái bịt kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt, nói:
– Cô chủ, kế hoạch đã thất bại. Phòng đó không mở cửa. Tôi nghĩ chúng ta đã bị phát hiện!
Cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế sau nghiến răng:
– Không ngờ hắn nhận ra, thực hiện kế hoạch thứ hai!
Chiếc xe từ từ rời khỏi khách sạn, không gian lại trở nên yên bình của thành phố mờ sương.
Sáng hôm sau…
Đan Thư thức dậy sau giấc ngủ ngon lành. Không thấy Bảo Long, cô nhìn quanh với sự tò mò. Anh bước ra từ phòng tắm với nụ cười:
– Vợ đã dậy à? Vào đây, anh chuẩn bị kem đánh răng cho em. Anh cũng đã cho tinh dầu vào bồn tắm, em cứ tắm và thay đồ, chúng ta sẽ đi ăn nhé!
Anh đặt mặt gần mặt cô, hương bạc hà phả vào Đan Thư:
– Chiều nay là hết thời gian vui vẻ rồi đấy!
Đan Thư ngồi dậy:
– Tiếc quá!
Cô vội vã vào phòng tắm, rửa sạch và cùng Bảo Long đi ăn. Điểm đến hôm nay là Thung Lũng Tình Yêu – một địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi. Nơi này chỉ cách Đà Lạt năm ki-lô-mét. Đó là một nơi thơ mộng và lãng mạn. Anh dẫn cô qua những lối đi, đi qua các cổng hoa rực rỡ để lên đồi Vọng Cảnh, nơi có tầm nhìn trải rộng hình ảnh khu du lịch như một viên ngọc lấp lánh. Từ đỉnh đồi, Thung Lũng Tình Yêu nổi bật với hồ và những bức tranh thú vị như cặp tình nhân, thần tình yêu Cupid… Bảo Long dẫn cô lên đỉnh Địa Đàng, nơi có hồ nước giữa thiên nhiên hoang sơ, tạo ra không gian huyền bí và mênh mông. Trong không gian yên bình của đồi Địa Đàng, Bảo Long hét lớn:
– Dương Đan Thư, anh yêu em!
Trong khoảnh khắc đỏ mặt ngượng ngùng của Thư, du khách ở đây dường như không có gì ngạc nhiên với việc tỏ tình trong không gian lãng mạn này, như thể đó là điều quá tự nhiên. Anh đưa cô đến cầu khóa tình yêu, gắn một ổ khóa vào thành cầu và ghi tên của họ. Thư không chỉ bị cuốn hút bởi khung cảnh lãng mạn mà còn rất xúc động trước những cử chỉ tinh tế của Long.
Khi quá trưa đã đến, hai người bắt đầu trở về. Từ sáng đến giờ, Bảo Long không rời xa Đan Thư, lo sợ về những nguy hiểm có thể đe dọa cô. Khi đến bãi xe, Thư nhẹ nhàng nói:
– Anh đợi ở đây, em sẽ lấy xe nhé!
Bảo Long mỉm cười:
– Chúng ta sẽ đi cùng nhau!
Lúc đó, cũng trong bãi xe, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Hành động!