Phía trước là cầu vồng Chương 27 | Cuộc nói chuyện căng thẳng
Bảo Long quay đầu, tìm kiếm chiếc xe của mình trước khi kéo Thư theo hướng đó. Khi chuẩn bị mở khóa, điện thoại của Long bắt đầu reo. Anh buông tay Thư để trả lời cuộc gọi và cùng lúc đó bước lại để mở cửa xe. Anh nhìn vào màn hình không nhận ra số điện thoại, nghĩ rằng cuộc gọi này có thể là một cuộc gọi nhầm hoặc từ người nhà của bệnh nhân. Anh đã giao mọi việc cho Thiên Vĩ, vì vậy anh loại trừ khả năng thứ hai. Lúc này, anh nghe tiếng động cơ của một chiếc mô tô đang tiến tới. Anh quay lại nhìn Thư và thấy cô đang sẵn sàng chụp ảnh. Bảo Long hét lên:
– Thư, cẩn thận!
Một chiếc mô tô lao về phía cô như một tia sét. Thư hoảng sợ đến mức không thể di chuyển, nhưng trước khi chiếc xe đạt được cô, một chiếc mô tô khác từ phía sau lao tới và va vào chiếc mô tô đang tiến tới Thư. Tiếng động va chạm vang lên. Mọi sự việc diễn ra trong vài giây, Bảo Long chưa kịp giúp Thư thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Gã điều khiển mô tô định đâm vào Thư, nhưng người khác can thiệp và chiếc mô tô cuối cùng lao về phía gã kia. Anh ta nhảy ra khỏi đường đi của xe. Đan Thư cảm thấy như đang xem một cảnh hành động. Do đây là bãi đỗ xe nên không gian hẹp hơn so với một đường đua, tuy nhiên tốc độ của hai chiếc mô tô vẫn rất nhanh so với điều kiện trong bãi đỗ. Gã điều khiển mô tô vừa ngã ra đường đã đứng dậy và la mắng:
– Mẹ kiếp! Mày điên à? Sao lại đâm vào người khác như thế? Mù à?
Người điều khiển chiếc mô tô sau khi nhảy xuống chỉ hỏi:
– Mày nói ai mù?
Vì cả hai đều đội mũ bảo hiểm nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng giọng điệu này quen quen, có lẽ Thư đã từng nghe ở đâu đó rồi. Anh Thăng? Anh ta làm gì ở đây? Cô còn chưa kịp nói gì thì Bảo Long vỗ vai cô:
– Em ổn không, Thư?
Cô lắc đầu:
– Dạ, em không sao, anh ơi. Nhưng giọng điệu và dáng vẻ kia giống anh Thăng quá!
Bảo Long cười:
– Đi thôi em, không sao là được rồi!
Thư nắm lấy tay của Long:
– Anh, nếu đó là anh Thăng thật thì sao? Liệu họ có tấn công anh không?
Bảo Long lắc đầu:
– Ai dám tấn công anh ấy? Thăng là một tay đua giỏi, không ai dám làm phiền anh ấy đâu. Em yên tâm đi, Thăng sẽ giải quyết được mọi thứ!
Anh cố ý kéo Thư trở lại xe để không để cô chứng kiến thêm những tình huống khó khăn. Đan Thư bước sau Bảo Long nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt anh giấu đi điều gì đó:
– Bảo Long, có chuyện gì đâu phải không?
Bảo Long biết rằng Thư là một cô gái thông minh, cô đã bắt đầu nghi ngờ từ tối qua đến giờ. Tuy nhiên, anh vẫn mỉm cười:
– Chuyện gì đâu, vợ ơi? Va chạm xe chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà!
Đan Thư lắc đầu phủ nhận:
– Không, không phải vậy, cả tối qua lẫn hôm nay, em cảm thấy có gì đó không ổn. Một khách sạn lớn như thế, làm sao có thể xảy ra sự cố báo cháy? Và còn tên điều khiển mô tô kia, cảm giác anh ta như lao thẳng vào em vậy.
Bảo Long nhìn cô:
– Vợ à, em xem quá nhiều phim trinh thám rồi đấy. Với một khách sạn chất lượng như thế, hệ thống báo cháy ít khi được sử dụng, vậy nên nó dễ bị lỗi. Còn về tên điều khiển mô tô kia, có thể anh ta đang say rượu, còn em, chắc là em quá yêu anh nên tưởng thấy mọi chuyện rối tung!
Thư giọng đầy tức giận:
– Làm ngớ ngẩn! Thiết bị báo cháy dù không sử dụng cũng phải bảo trì hàng năm đấy chứ! Anh không cần phải coi em như một đứa trẻ vậy đâu!
Bảo Long cười:
– Ừ, em không phải là đứa trẻ, mà là mẹ của đứa trẻ, phải không?
Biết rằng anh đang thay đổi chủ đề, nhưng Đan Thư không cãi nữa, cô chỉ quan trọng là mọi thứ đã ổn. Dĩ nhiên, những suy nghĩ của Thư không bao giờ đến bất ngờ. Sau hai cuộc chạm trán với Bích Ngọc, Thư đã hiểu rõ rằng chị Ngọc không bao giờ từ bỏ. Ánh mắt của chị ấy khi rời khỏi nhà Thư cho thấy cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu. Gia đình Bảo Long không chỉ giàu có mà còn rất cứng rắn, và không ai khác ngoài anh là người đã chiếm trọn trái tim của cô. Anh đã chinh phục cô không bằng tiền bạc hay vẻ ngoài hoàn hảo, mà bằng sự quan tâm và tinh tế trong cuộc sống hàng ngày. Một người như vậy – không thể và không nên bỏ qua. Vì vậy, dù biết rằng ngoài gia đình anh, có một Trần Bích Ngọc đầy mưu mô, nhưng cô vẫn yêu anh. Chỉ là khi đứng trước những thách thức, cô muốn mình mạnh mẽ bên cạnh anh, đương đầu cùng anh, chứ không phải là ngồi dưới bóng của anh. Yêu là cùng nhau đối mặt, không phải là để người mình yêu lao vào nguy hiểm để bảo vệ mình. Vì vậy, cô muốn biết thêm thông tin về những gì đã xảy ra, nhưng dường như Bảo Long không muốn cô nghĩ nhiều, vì vậy anh im lặng. Khoang xe duy trì một bầu không khí yên tĩnh, mỗi người đều bị cuốn vào suy nghĩ của mình.
Bảo Long mỉm cười, một tay nắm lấy tay cô, tay kia vẫn cầm lái:
– Em có giận anh à? Anh không muốn em lo nghĩ lung tung, không có gì xảy ra cả!
Đan Thư vẫn giữ tay của anh, nhìn ra cửa sổ, hồn hậu nhìn vào khung cảnh lãng mạn của Đà Lạt:
– Không, em không giận đâu, chỉ là… sắp phải rời xa nơi này, em cảm thấy buồn thôi!
Long nhìn cô:
– Mắt em không nói dối đâu!
Thư nhíu mày:
– Vâng… nếu có chuyện gì, anh phải nói cho mọi người biết, để mọi người cùng lo lắng chứ. Em không phải là loại người ngồi yên chờ đợi sự hưởng thụ đâu!
Bảo Long vẫn nắm chặt tay cô:
– Anh hiểu rồi, anh hứa sẽ không giấu em bất kỳ điều gì, được không? Hãy cười lên nào!
Đan Thư nắm chặt tay anh và mỉm cười, sau đó ôm anh và hôn lên má anh. Bảo Long cười:
– Ồ, cô gái này làm anh đã thấy nhiều mĩ nhân, nhưng chưa có ai làm anh mất kiểm soát như em đâu. Vì vậy, em hãy tiếp tục như vậy, có lẽ anh sẽ không thể giữ lời hứa với mẹ Thảo đâu!
Khuôn mặt của Đan Thư đỏ ửng:
– Ôi trời!
Trên đường về khách sạn, cả hai đều tươi cười hướng về phía Đà Lạt để chuẩn bị rời đi vào tối nay…
Trong khi đó, tại bãi đỗ xe, Thăng vẫn đứng đó với tư thế khoanh tay nhìn gã kia trước mặt. Hắn ta gào lên:
– Sao mày tự dưng lại lao xe vào tao vậy?
Thăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
– Ai bảo tao lao vào mày? Có bằng chứng gì không? Còn nếu mày lao vào tao thì sao?
Gã kia chỉ thẳng vào mặt Thăng:
– Thằng điên, đi tới gần tao, mày tự dưng nhảy ra ngoài, để xe lao tự do vào tao, không phải cố tình à?
Thăng mỉm cười châm biếm:
– Thì ra óc của mày vẫn còn não đấy nhỉ? Tao tưởng chỉ có đậu phụ thôi. Nếu tao lao vào mày thì sao? Vì tao thấy mày đang cố tình tấn công cô gái ở đây trước đó.
Thăng chỉ vào hướng mà Thư đã đứng trước đó. Gã kia cười:
– Ừ, tao đã tấn công nó đấy, tao định giết con chó cái đó luôn để rảnh mắt. Nó là gì của mày mà mày lại can thiệp? Mẹ mày, bà mày hay vợ mày?
Thăng nắm chặt hai tay lại và nhìn gắt vào gã:
– Là BẠN. Nhưng mà, óc mày không hiểu từ bạn đâu, hãy cố gắng làm người tốt đi và hiểu từng chút một!
Rồi anh túm lấy áo của gã kia, đưa mặt gần mặt hắn, qua lớp kính của mũ bảo hiểm, Thăng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn đầy giận dữ, anh cứng rắn từng từ:
– Mày về nói với đám lừa sai mày hại người khác rằng đừng chọc tao lên. Nếu không chỉ có mình mày tổn thương thôi, hiểu chưa?
Anh nói xong thì quay lưng và dựng chiếc xe mô tô của mình lên. Gã kia sau khi nghe điều này thì giật mình một chút rồi tiến lại sau lưng Thăng, rút ra một con dao bấm từ lưng quần và cầm dao về phía trước. Chiếc xe Thăng mới đặt chưa kịp đứng thẳng thì bị Thăng nghiêng lại và xoay một vòng. Trong một khoảnh khắc, gã kia ngã ra đường, con dao rơi vang lên tiếng ” cạch ” khô khốc. Thăng lạnh lùng:
– Tao đã cảnh báo mày rồi đấy.
Kẻ kia nhanh chóng bò dậy và nhanh nhẹn nhảy lên xe rồi lao đi. Thăng chỉnh sửa lại chiếc áo da màu đen và tiếp tục lên đường theo hướng của thành phố Đà Lạt. Chiếc xe chạy như bay trên đường, chỉ trong một thoáng, anh đã thấy xe của Bảo Long đang trước mặt. Có vẻ như trong khoảnh khắc đang yêu, người ta muốn thời gian ngưng lại, phải không? Thăng vượt qua và đưa hai ngón tay ra trước xe của Bảo Long, đó là dấu hiệu của chiến thắng, sau đó anh đạp ga và phóng đi. Từ nhỏ, hai người bạn đã cùng đua xe đạp, lớn lên đua mô tô và sau đó là ô tô trong những kỷ niệm đáng nhớ. Dấu hiệu hai ngón tay theo hình chữ V luôn được họ đưa lên mỗi khi đạt được mục tiêu. Bảo Long nhìn thấy Thăng và mỉm cười, rồi quay sang Thư:
– Em đã thấy chưa? Anh đã nói rồi, không có gì làm khó được anh cả đâu!
Đan Thư nói ngắn gọn:
– Các chàng soái ca này quen nhau làm sao vậy?
Bảo Long mỉm cười rộ lên:
– Không phải vậy đâu, mà người tốt thì sẽ gặp nhau, như anh và em vậy…
Trên con đường đó, một chiếc xe mô tô sau khi rời khỏi bãi đậu xe, lao vun vút trên đường rồi quẹo vào một con hẻm nhỏ và bấm dãy số quen thuộc. Khi nghe giọng ấy phản lại, giọng của hắn trở nên nhỏ hơn:
– Xin lỗi, cô chủ…
Từ bên trong chiếc xe sang trọng, một giọng nữ vang lên:
– Đồ ngốc, chỉ có một công việc nhỏ mà cũng làm không xong. Đã thế còn để cho thằng kia kéo dài thời gian cãi nhau cho mất thời gian!
Gã kia bị trách mắng nhưng vẫn nói nhẹ nhàng:
– Cô chủ… Ngọc… hãy dừng lại đi!
Tuy nhiên, từ bên kia, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Tôi đã chọn rồi, sẽ không bao giờ từ bỏ! Biến đi!