Phía trước là cầu vồng Chương 29 | Trở về cuộc sống thường ngày

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 189

Bích Ngọc vừa xuống sân bay thành phố C, cô nhanh chóng bắt taxi về chung cư cao cấp, nơi cô đã ở trong thời gian qua, để thu xếp đồ đạc và quay về thành phố A ngay trong đêm. Mọi thứ vừa soạn sửa xong, Ngọc nhận được một cuộc điện thoại:

– Chị Ngọc, đơn hàng lần này rất tốt, chị thu xếp để bên kia chuyển hàng về ạ!

Ngọc mỉm cười:

– Tốt, các anh làm việc tốt lắm! Cứ phát huy, tôi sẽ thưởng nóng cho mọi người để có động lực làm việc.

Người bên kia nhẹ nhàng:

– Cảm ơn chị, một cô chủ trẻ tài năng. Lần này Công ty Trần Anh sẽ đi lên không ngừng. Ông chủ thật sáng suốt khi chọn chị làm người thay thế!

Bích Ngọc nhếch môi:

– Đã làm việc phải đến nơi đến chốn chứ! Tôi đang trên đường ra sân bay về thành phố A, sáng mai sẽ có mặt ở Công ty. Tạm biệt!

Sau đó, Ngọc vội vàng ra sân bay. Cô ta biết, chỉ cần vài chục phút chần chừ ở lại đây thôi, Bảo Long sẽ không để cô yên. Hai vụ việc ở Đà Lạt rõ ràng đã bị Long bắt bài. Một người tinh ý như Long sẽ không dễ bị lừa như vậy. Tính dọa con bé kia một vố mà cuối cùng nó vẫn nhởn nhơ! Thật là tức chết mà! Nhưng thôi, đại sự quan trọng hơn. Kiểu gì thì lợi thế vẫn thuộc về Bích Ngọc này vì cả gia đình Long, trừ anh và chị Ba, còn lại ai cũng ủng hộ Ngọc trở thành con dâu Hoàng Gia. Cho nên, Ngọc chưa vội ra tay với con bé Đan Thư đó, đằng nào thì nó cũng còn một năm học nữa, thời gian đó sẽ biết bao điều xảy đến, đâu thiếu cơ hội ra tay? Cơm chưa ăn thì gạo vẫn còn nguyên đó, đi đâu mà sợ! Để Bích Ngọc này vui đùa một thời gian nữa đã, một kẻ nhà quê ra tỉnh chưa đủ tuổi để chơi với Ngọc đâu!

Chiếc máy bay cất cánh, mang theo bao toan tính của cô gái trẻ đầy tham vọng. Cũng trong đêm hôm ấy, một chuyến bay khác hạ cánh xuống sân bay thành phố C. Một đôi nam nữ ríu rít kéo hành lý ra ngoài, Bảo Long tay cầm lỉnh kỉnh đủ thứ. Thư quay sang anh:

– Anh ơi, đưa em cầm cho một ít!

Bảo Long lắc đầu:

– Không, để anh! Vợ mệt không?

Đan Thư nhoẻn cười:

– Em chỉ ăn với ngủ, làm gì đâu mà mệt!

Bảo Long cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô:

– Muốn mệt à?

Đan Thư nguýt anh:

– Này, anh hay lợi dụng ngôn từ lắm nhá! Có về không?

Bảo Long hô ” có ” một tiếng rõ to rồi cùng cô về chung cư. Vào đến nơi, Thư thả mình lên ghế sofa:

– Ôi, cuối cùng cũng về nhà!

Chữ ” nhà ” vừa thốt ra từ miệng Thư khiến Long thấy ấm lòng kinh khủng. Anh cất đồ rồi ngồi xuống ghế, đặt đầu cô gối lên đùi mình rồi búng nhẹ mũi cô:

– Anh sẽ xây một ngôi nhà khác cho vợ chồng mình, đây chỉ là nơi ở tạm thôi!

Thư biết, là anh muốn cho cô một nơi ở mới, nhưng với Thư, ở đâu không quan trọng bằng sống với ai và như thế nào. Căn hộ này đã quá sang trọng với cô rồi. Nhưng muốn chọc anh chàng bác sĩ, Thư nháy mắt:

– Không biết trước em đã có cô gái nào đến đây và ngủ lại chưa nhỉ?

Long gật đầu :

– Rồi!

Lần này thì cô nàng Đan Thư không nằm nổi nữa mà bật dậy hỏi dồn dập:

– Hả? Ai? Sao chưa bao giờ anh kể với em?

Long bật dậy từ giấc ngủ và hỏi:

– Chị Linh. Chẳng phải trước kia anh rể ở đây còn gì không?

Đan Thư đập vào ngực anh một cách thích thú:

– Anh hết trò rồi à? Người ta ngồi trên máy bay đã mệt rồi, còn anh đùa hoài vậy? Muốn lĩnh chưởng không?

Bảo Long ngồi yên để Thư đấm mạnh mẽ. Một lúc sau, anh ôm lấy cô:

– Còn đánh được chồng như thế này thì đã mệt chưa?

Đan Thư ngưng đánh, mặt ỉu xìu:

– Chỉ giỏi mỗi việc trêu người thôi!

Sau đó, cô nằm ra ghế, Bảo Long đứng dậy, chuẩn bị nước tắm cho cô và nói:

– Vợ, vào tắm đi, tối nay nghỉ sớm để mai còn tụ tập học đấy!

Thư “dạ” một tiếng rồi đi tắm. Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Long đang chuẩn bị đồ trong bếp. Bụng cô đã réo gào từ khi xuống máy bay, cô muốn rủ anh đi ăn nhưng lại lo sợ anh mệt, nên cô lặng lẽ chịu đói. Cả hai đã ngủ trên máy bay nên cũng không kịp ăn. Mùi thơm phảng phất từ bếp. Thư tiến tới ôm từ phía sau:

– Chồng em nấu gì mà thơm thế?

Nhìn qua vai rộng của anh, cô thấy anh đã làm hai tô mì gà. Long cởi áo tay rồi nói:

– Em chưa ăn gì, anh lo em đói. Em ngồi xuống ăn, anh tắm một chút!

Thư nhẹ nhàng:

– Không cần, em chờ anh. Ăn một mình không vui đâu! Em không đói lắm đâu. Anh tắm đi, em dọn bàn cho!

Bảo Long ôm Thư và nhanh chóng vào tắm. Mặc dù không còn sớm, nhưng trong căn hộ vẫn rộn ràng tiếng cười nói của họ. Cả hai đã ăn và dọn dẹp xong, sau đó ôm nhau ngủ…

Sáng hôm sau, năm giờ rưỡi…

Lần này, Đan Thư tỉnh giấc sớm và quyết định chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Long. Nhưng cô không thấy anh đâu. Thư bật dậy và ra phòng bếp. Long, với tạp dề, đang nấu bữa sáng. Đan Thư ngạc nhiên:

– Em lại dậy sớm!

Bảo Long quay lại:

– Em dậy sớm vậy à? Anh định lát nữa mới đến đánh thức em. Em đã đánh răng chưa? Ăn súp đây, anh còn phải về phòng lấy sách.

Thư nhút nhát:

– Không, em chờ anh. Ăn một mình không vui đâu! Em không đói lắm đâu. Anh tắm đi, em dọn bàn cho!

Bảo Long ôm cô nhỏ nhắn của mình và nhanh chóng vào tắm. Dù đã muộn, nhưng trong căn hộ vẫn còn tiếng cười. Ăn xong, anh đưa cô về phòng rồi đưa cô tới trường Đại học Kinh Tế. Mở cửa, anh hỏi:

– Mấy giờ em học xong?

Đan Thư vui vẻ:

– Anh ơi, trưa em sẽ về với bạn em cùng làm việc ở Shop NEW. Anh nghỉ hai ngày để đi chơi với em, nên hôm nay em sẽ bận lắm. Chiều anh cho em đi xe máy nhé?

Bảo Long gật đầu:

– Được, vợ đi cẩn thận và đừng buồn nhé. Làm vợ bác sĩ thật là vất vả.

Đan Thư tươi cười:

– Anh quan tâm quá, em sắp trở thành heo rồi đấy! Thôi, anh về Bệnh viện đi, em vào đây!

Thư nói xong và chào tạm biệt anh. Bảo Long chờ cho cô vào trong trường rồi mới lái xe tới Bệnh viện Thiên Vĩ…

Trong Biệt thự Hoàng Gia…

Bà Lan Khuê đã ăn sáng xong và thấy xe của Bích Ngọc tiến vào sân. Bà cười nhẹ và đợi Ngọc vào phòng khách trước khi hỏi:

– Con về khi nào vậy?

Bích Ngọc đặt một giỏ quà xuống bàn và mỉm cười:

– Dạ, con về tối qua, nhưng lúc đó hơi muộn nên con không muốn phiền mọi người. Giờ con chuẩn bị tới Công ty nên ghé qua thăm mẹ và mang quà biếu mẹ ạ!

Bà Khuê mỉm cười mãn nguyện:

– Trời ơi, về đã mệt rồi còn nhớ mang quà, con khỏe là mẹ vui rồi. Chưa thấy ai chu đáo như con đâu. Thằng Long có con bên cạnh là phước lớn rồi!

Khuôn mặt Bích Ngọc, ban đầu rạng rỡ, bỗng trở nên buồn thiu:

– Anh ấy đã không còn nhớ đến con nữa ạ. Hôm trước con lên Đà Lạt tìm thêm tư liệu và tình cờ gặp anh ấy đi chơi cùng Đan Thư.

Bà Khuê tròn mắt:

– Cái gì? Dám bỏ công bỏ việc đưa con nhỏ đó đi chơi sao? Thằng này chắc đã bị bùa yêu của lũ nhà quê kia rồi. Cả Bá Trọng, bạn thân của nó cũng thế, nghe người ta bảo nó chiều vợ ghê lắm. Chị em nhà nó thật là, toàn bấu vào trai đẹp, giàu lại thương người mới chết chứ. Không được, mẹ phải có biện pháp mạnh với nó, nếu con kia nó lại nhảy vào đây thì tan nát cả!

Khóe miệng Bích Ngọc nhếch lên một chút rồi lại thụt xuống:

– Mẹ ơi, có lẽ con sẽ từ bỏ anh Long thôi ạ! Con mệt mỏi lắm rồi. Con xin lỗi vì đã không thực hiện được hôn ước của bố mẹ, nhưng con chịu thua thôi mẹ ạ, con không đủ mạnh mẽ để đấu lại bé đó!

Bà Khuê nắm chặt tay của Ngọc:

– Không được, bố mẹ không bao giờ chấp nhận cái từ bỏ ấy. Làm Oshin cũng không được chứ nói gì đến việc từ bỏ hôn ước!

Nước mắt rơi không ngừng, Ngọc nức nở:

– Con sẽ sang Pháp học chuyên sâu một thời gian. Con hy vọng trong thời gian đó, hoặc anh Long sẽ nhận ra tấm chân tình của con, hoặc con sẽ cố quên anh ấy. Nhưng nếu tiếp tục giữ nguyên tình hình như vậy, con sẽ mệt mỏi lắm ạ!

Bà Khuê kiên quyết:

– Con không đi đâu cả! Con sẽ là con dâu của Hoàng Gia, là người kế nghiệp của bố mẹ. Nếu nó bị trúng bùa, mẹ sẽ nhờ thầy giỏi giải cho nó. Con không đi đâu hết!

Ngọc đứng bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào, gương mặt căng thẳng:

– Cả ngày hôm qua, con đã suy nghĩ rất kỹ và cuối cùng đã quyết định rồi ạ. Con đã gửi email cho họ, mẹ ạ, sang tháng tới con sẽ đi, Công ty sẽ do bố con tiếp tục quản lý!

Bà Lan Khuê ngạc nhiên:

– Ngọc, sao con lại làm thế? Sao phải như vậy, con đi bao lâu?

Bích Ngọc cúi đầu:

– Dạ, gần một năm thôi mẹ ạ. Có lẽ cùng thời gian với Đan Thư, khi năm cuối Đại học của cô ấy kết thúc. Con đã đưa ra quyết định này như một trò đánh bạc, mẹ ạ. Con đặt cả tình yêu của đời mình vào một cơ hội mà không biết sẽ thắng hay thua. Nhưng mà, cuộc chiến này, con đã mệt lắm rồi ạ!

Bà Khuê gật đầu:

– Ta hiểu tâm trạng của con. Nếu con đã quyết, ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng ta tin chắc rằng, trước sau gì, con cũng sẽ trở thành con dâu của Hoàng Gia. Ta sẽ đợi con trở về và tổ chức đám cưới lớn cho con. Hãy học hành chăm chỉ, về sau còn phục vụ Hoàng Gia, có hiểu không?

Bích Ngọc gật đầu rồi lệ rơi:

– Con hiểu mẹ ạ, mẹ yên tâm đi, con sẽ học hành chăm chỉ. Dù có được làm dâu của Hoàng Gia hay không, con cũng sẽ luôn cống hiến hết mình cho Hoàng Gia ạ!

Bà Lan Khuê vuốt nhẹ bàn tay của Ngọc:

– Con làm mẹ tự hào lắm, con ngoan ngoãn và quyết tâm. Người có tinh thần như thế, Hoàng Gia không thể không trân trọng.

Bích Ngọc nín thở một lúc, rồi mới xin phép ra về. Khi ra khỏi Biệt thự, nụ cười tự tin trên môi:

– Tất nhiên rồi, tôi sẽ tiếp tục kế nghiệp của Hoàng Gia…

 

Bài viết liên quan