Phía trước là cầu vồng Chương 3 | Khoảng cách thế hệ
Bảo Long? Tên đó giống với tên của ông bác sĩ kia đấy nhỉ? Có lẽ là do tên đẹp nên nhiều người đặt thôi. Đan Thư liếc nhìn qua phía cô gái đó một cái. Đó thực sự là một người chị với trang phục toàn hàng hiệu. Khuôn mặt xinh đẹp phản ánh sự kiêu hãnh, cô gái đó đang đứng gần Đan Thư để chuẩn bị thanh toán, khiến cô nghe được phần lớn cuộc trò chuyện. Bên kia, một giọng nam phát ra:
– Bích Ngọc, em đang đùa hả? Đến đây làm gì?
Giọng nói đó quen quen! Tên có thể giống nhau, nhưng liệu giọng nói cũng giống như vậy không? Điều đó thật hiếm có. Bích Ngọc cười tươi:
– Em nhớ anh mà, nên đến thăm không được sao? Em tới lúc sáu giờ chiều, nhưng trước đó em đã gặp cô bạn học cùng lớp ở Đại học, giờ đang ở shop NEW đấy. Anh qua đón em về chung cư nhé!
Bên kia, giọng nói có phần uể oải:
– Tại sao em không ở lại nhà bạn?
Bích Ngọc nhún vai:
– Sao lại thế? Người ta đến chơi với anh mà!
Giọng của người đàn ông trở nên lạnh lùng:
– Tôi đang phải trực!
Ồ, phải trực đêm à? Liệu có phải là ông bác sĩ kia không? Dĩ nhiên, có nhiều ngành nghề phải trực, không chỉ là bác sĩ, nhưng sao mọi thứ lại trùng hợp đến thế nhỉ? Bích Ngọc không từ bỏ:
– Nếu anh phải trực thì đưa em về chung cư đi, em sẽ ở đó chờ anh đến ngày mai! Hôm nay là thứ bảy nên em còn cả ngày mai bên anh!
Phía bên kia vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng:
– Thứ nhất, tôi đang phải trực và ngày mai vẫn ở lại bệnh viện làm việc, không có thời gian đi chơi như em. Thứ hai, căn chung cư đó của Bá Trọng cho mượn, tôi không thể đưa người về đó thoải mái như em nghĩ!
Bá Trọng? Đó không phải là tên của anh rể cô sao? Và lại phải trực ở bệnh viện nữa. Ồ, vậy thì có lẽ đúng là chú bác sĩ ấy rồi. Vì căn chung cư đó, anh rể cô đã cho chú Long ở sau khi cô không chịu về. Đan Thư nhìn chằm chằm vào Bích Ngọc, cau mày không hài lòng:
– Một người như anh chắc có khả năng mua mấy căn chung cư như thế, vì sao lại ở đó nhỉ? Không lẽ em không có nơi ở à?
Phía bên kia nhanh chóng trả lời:
– Em đã học thạc sĩ rồi mà còn không biết thuê khách sạn để nghỉ sao? Vậy thì tôi đi làm việc rồi!
Sau đó, Thư không nghe thấy gì nữa, chỉ thấy Bích Ngọc tỏ ra tức giận, cất điện thoại và rồi thanh toán tiền. Nghe có vẻ như chú Long không thích Bích Ngọc một chút nào. Cô gái đó xinh đẹp quá mà. Gái đẹp không thích, liệu có phải là thích nam không nhỉ? Ơ, tại sao Thư lại cứ nghĩ về ông bác sĩ khó tính thế nhỉ? Cô gạt đi suy nghĩ đó và tập trung vào công việc. Bích Ngọc thanh toán xong rồi bước ra ngoài gọi taxi.
Khoảng chín giờ rưỡi đêm, khi số lượng khách đã dần giảm, Đan Thư dành thời gian kiểm tra lại số liệu trong máy tính. Cô luôn cẩn thận và có thói quen ghi chép các hóa đơn vào sổ sách trước khi nhập vào máy tính. Trước khi kết thúc ca làm, cô thường kiểm tra lại sổ sách và số liệu trong máy tính một lần cuối để đảm bảo tính chính xác. Với những mặt hàng có giá trị cao như này, một sai sót nhỏ cũng có thể gây tổn thất lớn.
Khi đã hoàn thành việc kiểm tra, cô nhìn ra cửa hàng và thấy một số khách đang được nhân viên tư vấn về mỹ phẩm. Đan Thư ngồi ngắm đường phố về đêm, cảm nhận sự nhộn nhịp của phố phường trong mùa hè. Mọi người đều đang vui vẻ thảnh thơi, trong khi cô thì hiếm khi có cơ hội thư giãn như vậy. Cô thường xuyên bận rộn với học tập và công việc. Đôi khi, cô mong muốn được nghỉ ngơi, thoải mái thả mình vào không gian tự do, nhưng sự tiếc nuối về tiền bạc luôn là rào cản. Có những lúc cô ao ước được trở về tuổi thơ, được làm nũng với mẹ, đi học về và ra vườn, trèo lên cây ổi, hái những quả chín và ngồi dưới gốc cây thưởng thức. Nhưng cuộc sống không cho phép ai mãi mãi trẻ thơ, mỗi người đều phải trưởng thành và trải nghiệm để tìm kiếm hạnh phúc riêng của mình. Và Đan Thư cũng không phải là ngoại lệ.
Trong lúc suy nghĩ, cô bất ngờ nghe thấy một số nhân viên ở cửa chào một người đàn ông cao lớn bước vào:
– Anh Bảo Long, lần đầu tiên thấy anh đến đây vào buổi tối này!
Đan Thư nhìn lên và nhận ra ánh mắt ngạc nhiên trong mắt của bác sĩ Long. Từ cách mà nhân viên chào đón, có vẻ như Bảo Long là một khách hàng quan trọng, do đó cô quyết định không quen biết anh. Cô cúi đầu chào Bảo Long rồi tiếp tục làm việc của mình. Dù vậy, mọi giác quan của cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Trong khi miệng vẫn cười với khách hàng, cô vẫn chú ý nghe chú Bảo Long nói chuyện với nhân viên bán hàng:
– Thỏi son Guerlain – Diamond Lipstick tôi đặt hàng đã có chưa?
Nhân viên trả lời:
– Dạ, rồi ạ. Anh chờ một chút nhé! Chúng tôi vừa nhận được hàng chiều nay. Phu nhân thấy thỏi son này thì mê đấy ạ!
Lần đầu tiên, Đan Thư thấy Bảo Long cười một cách tự nhiên:
– Tôi sợ mẹ giận đây! Sinh nhật mẹ, tặng thỏi son này để chúc mừng và để nịnh bà đỡ giục lấy vợ!
Dường như chú Long quen thuộc với nhân viên ở đây, có lẽ anh là một khách hàng VIP, nhưng cô không biết anh đến vào ban ngày hay không vì cô làm ca tối. Dù vậy, cô không thể không để ý rằng, mặc dù chú Long nói rằng anh đang bận trực, nhưng giờ đây anh vẫn tỏ ra thoải mái và vui vẻ khi trò chuyện với mọi người. Thêm vào đó, lương của bác sĩ có lẽ đủ để mua mấy căn chung cư như chị Ngọc nói và cả thỏi son đắt tiền ấy. Đan Thư nhớ lại khi mấy chị nhân viên cùng nhau nói về thỏi son đó, một thứ mà những người như cô chỉ dám ngắm nhìn mà không dám chạm vào. Với giá trị lên đến hàng tỷ đồng vì được làm từ vàng và được nạm đầy kim cương, ruby và ngọc lục bảo, thật không ngờ là chú Long đặt hàng từ hãng để tặng mẹ sinh nhật. Đó thực sự là một thế giới của những người giàu có, mà với họ, tiền bạc chỉ là thứ như lá chuối ở quê của Đan Thư, chỉ là một vật dụng xa xỉ.
Quả là lạ, nhìn chú ấy, đã có dáng vẻ của một người đàn ông, lại còn giàu có, sự nghiệp ổn định, tại sao lại sợ lấy vợ nhỉ? Ôi, Thư lại nghĩ về gã bác sĩ ấy rồi, lạ thật! Nói chung, ngoài vẻ đẹp trai, lão ấy có cái nết gì đâu nhỉ? Đan Thư cố lắc đầu để xua đi nụ cười cuốn hút của người đàn ông kia. Cô nghe tiếng chị nhân viên vang lên:
– Ai bảo anh không chịu lấy vợ nên bị giục suốt. Phụ nữ thích làm đẹp nên em nghĩ phu nhân không xót tiền mà mắng anh đâu ạ!
Chị ấy nói xong và đưa thỏi son đã được bọc cẩn thận trong một hộp quà xinh xắn và lịch sự. Bảo Long nhận thỏi son và mỉm cười cảm ơn chị ấy trước khi hỏi:
– Tôi đã thanh toán đủ chưa?
Chị ấy gật đầu:
– Rồi ạ, hàng về hơi chậm lần này, may mà vẫn kịp trước sinh nhật phu nhân!
Bảo Long nghe xong thì chào mọi người và rời đi. Đan Thư đáng buồn, may mà chú ấy đã thanh toán trước, nếu không cô chẳng biết phải đối mặt thế nào. Cứ sao mà thấy chú Bảo Long là mọi hoạt động trò chuyện của cô dường như biến mất. Có thể vì chú ấy quá lạnh lùng hoặc quá giỏi trong cách ứng xử khiến cô cảm thấy như bị kiểm soát. Đan Thư nhìn theo bóng dáng của Bảo Long khi chú ấy bước ra khỏi cửa và lên chiếc Lamborghini Veneno Roader trước khi vụt đi. Haizzz, cuộc đời này trai đẹp và giàu nếu không phải lo về việc lấy vợ như chị Vi, chị Linh lấy rồi thì cũng có vấn đề gì đó mà né tránh. Đan Thư lắc nhẹ đầu, kiểm tra sổ sách số liệu một lần nữa rồi ra lấy xe trở về khu trọ.
Bảo Long đã trở về căn hộ vào khoảng mười giờ đêm. Anh tắm rửa và ngồi vào bàn làm việc. Đang định đọc tài liệu thì điện thoại reo vang – là mẹ – một người phụ nữ khá nghiêm khắc nhưng rất cưng chiều con trai. Sự chiều chuộng của bà nhiều lúc khiến anh cảm thấy khó chịu vì Bảo Long vốn là người ưa tự lập:
– Mẹ yêu, con đây!
Bà Lan Khuê đang ngồi nhàn nhã trên sofa đắt tiền tại Biệt thự mỉm cười:
– Con đang làm gì thế?
Bảo Long liếc nhìn đồng hồ rồi trả lời:
– Con đang đọc tài liệu. Mẹ sao lại thức đêm như vậy? Không sợ làn da xấu hả mẹ?
Bà Khuê thở dài:
– Hai đứa con gái đã lấy chồng, chỉ còn mỗi đứa con trai mà nó cũng không chịu lấy vợ!
Bá Long tránh né câu nói của mẹ:
– Mẹ phải nghỉ ngơi để giữ sức khỏe chứ? Kẻo người ta lại bảo con trai làm bác sĩ mà mẹ lại không khỏe!
Bà Khuê nhíu mày:
– Lúc trước ở Pháp cũng là trốn việc lấy vợ, giờ về Việt Nam mà vẫn tránh thì sao? Hay con có vấn đề gì về giới tính hả Long?
Bảo Long bật cười:
– Mẹ nói gì vậy? Con là đàn ông nhé!
Trong đầu Bảo Long, hình ảnh của cô bé sinh viên gọi anh là “chú” và nghĩ rằng anh là “gay” bất chợt hiện lên. Tiếng nói của mẹ anh vang lên, xua tan suy nghĩ của Long:
– Đàn ông mà không muốn lấy vợ là sao? Con biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi không?
Bảo Long gật đầu:
– Con biết ạ. Con biết tính tuổi mà. Mẹ cứ yên tâm! Khi còn đi học, con luôn đạt điểm tối đa môn toán đấy ạ. Con cần phải tập trung vào sự nghiệp!
Mẹ của Bảo Long lên tiếng mạnh mẽ:
– Mấy đứa cùng tuổi mà có sự nghiệp như con đâu? Con lại không theo đuổi kinh doanh để kế nghiệp gia đình, lại chiều ý cho con học bác sĩ, làm việc ở Pháp chán chê rồi về nước. Con có không hài lòng hay sao? Và con là đàn ông, còn Bích Ngọc là con gái cành vàng lá ngọc nhà người ta. Con phải suy nghĩ cho bản thân và cho nó chứ! Tháng sau sinh nhật mẹ, con về và hai đứa sẽ đính hôn!
Bảo Long ngơ ngác:
– Đính hôn? Với ai ạ?
Bà Khuê nhăn mày:
– Với Bích Ngọc chứ ai? Con không nghe mẹ nói sao?
Bảo Long lắc đầu:
– Con không yêu Ngọc, làm sao có thể cưới cô ấy? Đời nào rồi mà còn có chuyện bố mẹ định đoạt việc hôn nhân của con cái vậy?
Mẹ anh quyết định:
– Ngọc rất giỏi giang và xinh đẹp. Dù không du học nước ngoài nhưng cũng đã là thạc sĩ của một trường Đại học nổi tiếng trong nước. Con trẻ mà đã tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, mấy ai có thể thành công như vậy? Làm sao mà con không yêu được? Kết hôn với một người như Bích Ngọc cũng sẽ mang lại nhân tài cho Tập đoàn của chúng ta, giống như con mọc thêm cánh vậy!
Bảo Long nhếch môi:
– Mọc cánh mà không bay được đâu ạ? Ở Việt Nam này, có Tập đoàn nào vượt qua được Tập đoàn của gia đình chúng ta đâu mà mẹ phải đi tìm cánh cho nó? Mẹ chỉ suy nghĩ về lợi ích của Tập đoàn mà không nghĩ tới cảm xúc của con à? Thậm chí, kể cả với Ngọc, lấy một người mà con không yêu liệu có hạnh phúc không?
Bà Khuê mặt mày trầm trồ:
– Mẹ là dâu trưởng, không nghĩ đến lợi ích của Tập đoàn thì nghĩ đến cái gì? Mẹ không ép buộc con, mà đang giúp con hiểu rằng lấy một người vợ có học thức, gia giáo và gia đình ổn định sẽ là điều tốt đẹp và lâu dài.
Bảo Long lắc đầu:
– Kéo dài hay không, điều đó phải xuất phát từ tình yêu. Con đã nói điều này rất nhiều lần rồi, con không yêu Ngọc, và sẽ không bao giờ yêu. Đừng ép con!
Mẹ anh gầm lên:
– Nhưng hai đứa đã được hứa hôn từ nhỏ, con đừng có bướng bỉnh! Bây giờ con vẫn chưa hiểu hết, chỉ biết mơ mộng viển vông, rồi sẽ ân hận khi mắt mở ra!
Bảo Long bình tĩnh đáp:
– Ai hứa thì đi làm. Con chưa hứa hẹn gì với ai cả! Mắt con vẫn sáng, vì thế chắc chắn con nhìn rõ hơn mẹ!
Bà Khuê bực tức:
– Nhà họ Hoàng sẽ không chấp nhận ai là con dâu ngoài Bích Ngọc. Ban nãy nó gọi bảo cả đêm tới thành phố C gặp con, vậy mà con không tới đón nó về chung cư là sao?
Bảo Long nhún vai:
– Con đang bận trực, nó có chân thì tự tìm nơi ngủ. Nam nữ độc thân tự tìm cách về nhà được. Còn mẹ muốn chấp nhận Ngọc làm con dâu thì đó là quyền của mẹ, nhưng nhà họ Hoàng sẽ phải chọn một trong hai, hoặc là con, hoặc là cô ấy!
Bà Lan Khuê nghe con trai nói mà tức đến bầm gan:
– Con dám…
Bảo Long nhấn mạnh từng chữ:
– Mẹ nhớ rõ, con trai mẹ đã nói là làm, chưa bao giờ phải hai lời. Vì vậy, trước khi mẹ kích động nhà họ Hoàng tới đời bố mẹ không còn người tiếp tục dòng dõi thì nên suy nghĩ kỹ!
Bà Khuê bất lực nói:
– Vậy con định chờ đến khi bố mẹ già yếu, mắt mờ chân mỏi mới chịu nhìn thấy con dâu à?
Long thở hắt ra một tiếng và nói:
– Mẹ yên tâm đi, con đã có người yêu rồi!
Anh nghĩ rằng chỉ cần nói một câu như vậy là xong để kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng không ngờ, sau một giây, bà Khuê sững sờ trước lời của con trai, rồi bất ngờ buông một câu chắc nịch:
– Được! Vậy tháng sau sinh nhật mẹ, đưa cô bé đó về đây!