Phía trước là cầu vồng Chương 30 | Bóng dáng của Bích Ngọc

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 211

Ngọc vừa rời khỏi Biệt thự, bà Khuê gọi cho Bảo Long với tâm trạng bực bội. Bảo Long, vừa kết thúc cuộc họp giao ban đầu tuần, nghe thấy cuộc gọi của mẹ, liền vội vã nhấc máy:

– Con đây, mẹ.

Bà Lan Khuê tỏ ra khó chịu:

– Long ơi, hai ngày qua con đi đâu?

Anh hiểu ngay mẹ đặt câu hỏi ấy vì lý do gì. Chắc chắn sáng nay Ngọc đã đến nhà tỉ tê gì đó với bà. Bảo Long nhún vai:

– Ồ, mẹ quan tâm đến cả những ngày nghỉ cuối tuần của con à?

Bà Khuê cay đắng:

– Mẹ đang hỏi, sao con né tránh không trả lời?

Bảo Long mỉm cười:

– Con không có gì để né tránh, mẹ ạ. Hai ngày cuối tuần, con đã dẫn Thư đi tham quan Đà Lạt.

Bà Khuê nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Long ơi, con bé đó không phải là điều tốt đẹp cho con đâu. Ban đầu mẹ tưởng con chỉ đùa cợt nên không cản trở mạnh mẽ. Nhưng đã gần hai tháng, con càng trở nên nghiện nó, không thể từ bỏ, mẹ không thể im lặng được nữa.

Bảo Long ngạc nhiên:

– Tại sao con phải từ bỏ cô ấy? Con đã nói với mẹ rồi, Thư sẽ là vợ của con!

Bà Khuê nổi giận:

– Đùa cợt! Người con quê mùa ấy không xứng làm vợ con. Nó giống hệt con gái mất dạy của nó. Chỉ có con và Bá Trọng dại dột mới theo đuổi nó! Con còn bỏ việc để dẫn nó đi chơi, lương bác sĩ kiếm được bao nhiêu mà làm thế?

Bảo Long tươi cười:

– Lương của con là việc của con, mẹ ạ. Từ khi mười sáu tuổi, con đã tự lập. Giờ mẹ hỏi lương của con để làm gì? Mỗi khi mẹ đi mua sắm tiêu tiền hàng chục triệu, mẹ có bảo con hưởng thụ không? Suốt thời gian qua, con chỉ biết học hành và làm việc, giờ là lúc con thưởng thức cuộc sống!

Bà Khuê giải thích rằng, với Bảo Long, bà phải nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả tồi tệ hơn:

– Long à, tại sao con không yêu Ngọc, một cô gái nết na, thông minh. Con lại chạy theo một cô bé vẫn còn tuổi đi học, chưa có khả năng tự lo cho bản thân. Ngọc chín chắn nên không để ý, nhưng nếu gặp người khác, nó đã làm ầm lên rồi đấy!

Nghe mẹ nhắc đến Ngọc, Bảo Long nắm chặt bàn tay. Nhớ lại những gì xảy ra ở Đà Lạt, anh chỉ muốn đi tìm cô ta để làm sạch cái tính nham hiểm ấy. Nhưng may cho cô ta, đã sợ nên nhanh chân bỏ đi khỏi thành phố C. Anh nhấn mạnh:

– Cô ta có gì mà dám làm ầm lên với con? Ai là mỏ khoét thì hãy giải quyết ấy. Con không thèm để ý đến cái nết na giả tạo đó. Đừng để tâm trạng con bị ảnh hưởng vào đầu tuần mới, mẹ nhé!

Bà Khuê vẫn cố gắng:

– Con đã làm gì mà Ngọc đăng ký đi học ở Pháp cả năm? Nó đến Đà Lạt làm việc, tình cờ gặp con và cô bé kia. Nó đau lòng nên mới ra đi. Long à, hãy suy nghĩ đi, cả tuổi thơ và thanh xuân của nó…

Bà nói xong, Bảo Long ngắt lời:

– Nhờ mẹ chuyển lời con tới cô ta: Muốn đi đâu thì đi, càng xa càng tốt. Nếu cô ta còn làm phiền con nữa, thì cô ta sẽ không có một cơ hội nào với con nữa. Con bận rồi, không có thời gian để quan tâm đến mẹ nữa. Tạm biệt mẹ!

Long nói xong, tắt máy và đi làm việc của mình. Bà Lan Khuê bực tức chuẩn bị để đi uống cà phê với mấy bà bạn. Ông Hoàng Thông, chồng bà, thấy vợ mặt khó chịu, vội hỏi:

– Người đẹp Lan Khuê hôm nay có chuyện gì buồn không?

Bà Khuê nhìn thấy ông mặc bộ đồ lịch lãm từ trên lầu đi xuống, ngạc nhiên:

– Ông đi làm trễ à? Chín giờ rồi mà!

Ông Thông gật đầu:

– Ừ, sáng nay có cuộc họp quan trọng, tôi cần chuẩn bị chút. Ban nãy nghe có tiếng con bé Ngọc à?

Bà Khuê cằn nhằn:

– Nhắc đến con bé đó làm tôi thấy tội nghiệp! Tất cả vì thằng con của ông đấy. Yêu không đúng người khiến con Ngọc mệt mỏi và quyết định sang Pháp học một năm đấy! Tôi định mừng ra giêng khi bắt thằng Long về đây tổ chức đám cưới nhưng Ngọc nói tháng sau nó đi rồi. Ông nói có tức không, con của ông và cái con bé đó, nó khiến tôi tức điên mới thỏa lòng.

Ông Hoàng Thông lại gần vợ:

– Càng giận thì nó càng thỏa mãn. Nó đang cố kích động bà mà. Thôi, đi chơi hoặc mua sắm cho đỡ tức đi!

Bà Khuê vẫn chưa thôi:

– Bích Ngọc nó lịch lãm đấy, thấy thằng con kia dính vào nó thì nó nhường. Ngọc không phải loại mánh khóe cướp tình cảm, người có học làm gì có chuyện đó. Đâu như cái con gái quê mùa kia, bỏ bùa cho thằng Long rồi dính vào như kiến.

Ông Thông cười:

– Bà nói như mình chứng kiến không bằng. Theo tôi, chuyện của Bảo Long để yên thế đã đủ. Bà càng làm loạn thì nó càng bất lực. Vả lại, cả hai đều đang học, cứ bình tĩnh.

Bà Khuê tỏ ra khó chịu:

– Ông hôm nay làm sao thế? Con tôi bao nhiêu tuổi rồi, cưới vợ còn sinh con chứ? Và Bích Ngọc và con bé kia không cùng đẳng cấp, đừng nói “hai con bé” nghe ngứa tai lắm!

Ông Thông vỗ nhẹ lưng vợ:

– Thôi, bà hạ hỏa đi, giận nhanh già lắm. Tôi đi làm đây!

Nói xong, ông lên xe và đi. Bà Khuê cũng hậm hực một chút nữa rồi mới thay đồ, trang điểm và tới quán cà phê cùng mấy bà bạn.

Trưa hôm đó…
Vì chỉ có ba tiết học, Thư về sớm. Cô nhờ bạn chở về phòng trọ rồi lấy xe máy ra siêu thị mua đồ nấu nướng. Muốn tạo sự bất ngờ cho Long, Thư không nhắn tin cho anh. Chắc anh cũng bận, không thấy liên lạc với Thư, vả lại anh cũng muốn cô tập trung vào học.

Sau khi nấu xong, Đan Thư sắp xếp đồ vào cặp lồng năm ngăn và đi tới khoa Ngoại Chấn Thương của Bệnh viện Thiên Vĩ. Đứng trước cửa khoa Ngoại, Thư bất ngờ nghe tiếng gọi:

– Bé Thư!

Là anh rể, Thư cảm thấy ngượng ngùng – mỗi lần đưa cơm cho Bảo Long lại gặp anh Bá Trọng, cô luôn cảm thấy xấu hổ:

– Anh rể đi đâu vậy ạ?

Bá Trọng nhấn mạnh:

– Đây là bệnh viện của anh, sao em lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Em đưa cơm cho Bảo Long à?

Đan Thư cúi đầu, lẩm bẩm:

– Dạ, vì…

Bá Trọng cười:

– Rồi rồi, lại là lý do “vì em không biết sẽ gặp anh nên không làm thêm phần cơm cho anh” đúng không?

Thư lúng túng:

– Anh rể… em… em xin lỗi…

Bá Trọng xoa đầu Thư:

– Bảo Long đang mổ, khoảng ba mươi phút nữa mới xong. Ở đây không có phòng riêng, em lên phòng anh ngồi tạm, lát nữa nó xong việc, anh kêu nó qua đó, được không?

Đan Thư suy nghĩ một lúc:

– Có… Em… em cám ơn anh rể…

Bá Trọng lắc đầu:

– Ngại gì? Anh em mà ngại sao? Em đã nấu nướng và mang tới đây, ai lại để em về? Đi lên phòng anh đi!

Thư đi theo Bá Trọng lên phòng. Anh rể mở cửa và dẫn cô vào trong, chỉ xuống ghế sofa cho cô ngồi và nói:

– Em ngồi đây đợi một lát, anh đi ăn với Vĩ. Em yên tâm đi, ngoài vợ chồng anh, Vĩ và Long thì không ai được phép vào đây khi chưa có sự đồng ý của anh!

Thư gật đầu cảm ơn và ngồi đợi. Bá Trọng gọn gàng sạch sẽ, bàn làm việc đặt mấy khung ảnh nhỏ của gia đình, ảnh cưới và hai bé Bơ, Bắp. Nhìn cuộc sống của chị gái sau bao gian khó, Thư ước gì mình và Bảo Long cũng có một kết thúc trọn vẹn và đẹp đẽ như vậy.

Bảo Long ra khỏi phòng mổ, nhận được tin nhắn của Bá Trọng:

– Phẫu thuật xong, lên phòng tôi có việc nhé! Cứ mở cửa vào nha!

Dù đói bụng nhưng đọc tin nhắn, anh vội vã lên phòng Bá Trọng. Bước vào, Long bất ngờ khi thấy Thư ngồi trên sofa:

– Em… em lại ở đây à? Anh rể đâu?

Thư cười:

– Anh Bá Trọng bảo em đợi anh ở đây. Em không biết anh ở phòng nào, may gặp anh rể mới biết anh đang phẫu thuật.

Bảo Long nhìn cặp lồng cơm, đáy mắt lóe lên những tia thương cảm:

– Em nấu cơm và đem tới đây, rồi lại phải ngồi đợi ở đây sao?

Thư liếc anh:

– Người ta nấu nướng và mang tới đây lại bị trách.

Bảo Long vuốt mái tóc cô, nhẹ nhàng:

– Ai dám trách chứ, là anh thương vợ vất vả…

Thư đẩy nhẹ anh:

– Đang ở phòng anh rồi đấy!

Bảo Long cười:

– Nó đã biết anh và em ở đây, đảm bảo sẽ không quay lại sớm. Chắc nó đã sang phòng Vĩ rồi!

Đan Thư cảm thấy ngượng ngùng:

– Thế à? Các anh hiểu nhau quá! Vậy thì ngại thật.

Bảo Long đặt những khay đồ ăn lên bàn và nói:

– Không sao đâu, mọi người là bạn bè mà, lại sắp sửa là người một nhà nữa! Phải tạo điều kiện cho em út chứ!

Cô vui vẻ ngồi ăn cùng Long rồi dọn dẹp đồ ra về. Chiều hôm đó, cô đi học và tối tới cửa hàng NEW. Bảo Long trìu mến cô bằng nụ hôn và đưa cô ra cổng bệnh viện, chờ đợi cho cô nhỏ nhắn đi vào.

Bảy giờ tối, tại cửa hàng NEW…

Hôm nay là ngày đầu tuần nên lượng khách vừa phải. Nhưng đây là cuối thu nên các sản phẩm chăm sóc da đang được ưa chuộng. Vì vậy, khách ra vào liên tục. Các nhân viên bán hàng đứng đến mỏi cả chân, nhân viên thu ngân như Thư cũng căng thẳng, Bảo Long nhắn tin cũng không kịp trả lời.

Tám giờ ba mươi phút tối, tay cô đang nhanh chóng thao tác trên máy tính, bỗng Thư nghe tiếng một nhân viên:

– Dạ chào phu nhân ạ!

Cô không quan tâm lắm, chắc là một khách hàng quen. Thư vẫn tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Đan Thư, cô làm việc ở đây sao?

Bài viết liên quan