Phía trước là cầu vồng Chương 31 | Cãi vã nảy lửa

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 236

Khi nghe gọi tên, Đan Thư nghiêng đầu ra khỏi màn hình máy tính, khuôn mặt ngạc nhiên phản ánh rõ qua ánh mắt. Sau một chút bối rối, cô lắp bắp đáp lại:

– Ơ, cháu chào bác ạ!

Thư cảm thấy sự tự tin trong cách diễn đạt của mình tan biến dưới áp lực khi biết mẹ anh ấy đã đến. Bà Lan Khuê, với ánh nhìn sắc sảo, chuyển hướng chất vấn chị chủ Shop:

– Các cô tuyển dụng nhân viên kiểu gì vậy? Một nhân viên thu ngân mà nói chuyện lắp bắp như vậy, làm sao có thể kinh doanh được? Làm sao mà giao tiếp với khách hàng được?

Thư lo lắng về tương lai nghề nghiệp của mình. Tìm việc làm ở thành phố C không quá khó khăn, nhưng tìm một công việc phù hợp với ngành nghề đã học và có môi trường làm việc thoải mái như ở NEW thì không dễ dàng. Nếu bị mất việc vì cách nói chuyện lúc nãy, năm cuối đại học của Thư sẽ trở nên đắt đỏ và mẹ cô sẽ phải buồn lòng. Trong khi Thư lo lắng, chị chủ của cửa hàng lên tiếng:

– Không phải vậy đâu, dì ạ. Đan Thư là một nhân viên xuất sắc, đã làm việc ở đây nhiều năm mà chưa từng mắc sai lầm, cách giao tiếp của cô ấy cũng rất hòa nhã. Có lẽ cô ấy chỉ gặp một số vấn đề nhỏ thôi ạ. Cô ấy đã nghe dì gọi tên cách đây không lâu, chắc dì biết cô Thư ạ?

Bà Lan Khuê gật đầu:

– Vâng, tôi biết chứ! Cô ấy là vợ của Bá Trọng, nên tôi đã nghe nói về cô ấy!

Chị chủ cửa hàng tiếp tục:

– Đúng vậy ạ, chị gái của Thư cũng rất xuất sắc, nên cửa hàng đã nghiên cứu kỹ khi tuyển dụng dù đây chỉ là công việc thêm của cô ấy ạ. Dì yên tâm nhé. Anh Trọng cũng thường xuyên đến đây cùng với bác sĩ Long để mua quà cho dì hoặc cho vợ của anh ấy ạ!

Đan Thư đã bình tĩnh lại:

– Xin lỗi, bác, vì con nói không rõ ràng. Con chỉ ngạc nhiên khi thấy bác ở thành phố C thôi!

Bà Khuê không trả lời Thư mà tiến lại gần kệ hàng, chọn một số sản phẩm rồi đưa cho Thư tính tiền. Trong khi Thư thực hiện thanh toán, bà quay sang chị chủ:

– Hãy mua một số món quà cho cô bé Bích Ngọc, vợ sắp cưới của Bảo Long. Cô ấy luôn bận rộn với công việc và không quan tâm đến bản thân. Sắp tới, cô ấy sẽ sang Pháp học một năm!

Chị chủ thì lên tiếng:

– Ôi trời ơi, chị Ngọc thật may mắn, không chỉ được yêu một chàng trai tài giỏi mà còn nhận được sự ủng hộ và yêu thương từ gia đình chồng. Điều đó thật tuyệt vời. Lần trước anh Long đã mua một bộ mỹ phẩm cao cấp cho bạn gái, có lẽ là cho chị Ngọc!

Bà Khuê nhăn mày, ánh mắt nhìn chéo sang Đan Thư:

– Vậy sao?

Chị chủ cửa hàng nhớ ra:

– Vâng, tôi nhầm lẫn, có lẽ là cho cô gái ấy mười hai tuổi, không phải chị Ngọc…

Sau đó, nhận ra mình đã can thiệp quá sâu, chị chủ cửa hàng cười:

– Dạ, tôi đã nhầm, có lẽ vì đông khách quá nên tôi đã nhớ lẫn ạ.

Bà Khuê nhận ra sự dịu dàng trong lời nói của chị chủ, gật đầu và cười:

– Đúng vậy, dù sao thì cuối cùng cũng là một gia đình. Nhưng chỉ có người tài năng và tốt bụng như cô bé Ngọc mới xứng đáng trở thành dâu nhà Hoàng Gia, không ai khác hơn cả.

Chị chủ của cửa hàng cười và gật đầu đồng ý. Đã qua chín giờ tối, bà Lan Khuê sau khi trò chuyện với một số nhân viên trong cửa hàng một lúc, đột nhiên quay lại nhìn Thư:

– Con đã sắp xong công việc chưa? Lâu rồi không gặp, ta có vài việc muốn nhờ con giải quyết!

Thư nhìn quanh cửa hàng vẫn còn khá đông khách:

– Dạ, bình thường là đến chín giờ rưỡi là con xong ạ, nhưng hôm nay có nhiều khách hơn nên có lẽ con sẽ nghỉ muộn hơn một chút ạ!

Bà Khuê quay sang chị chủ cửa hàng:

– Ta muốn trò chuyện với Thư một chút và có việc muốn nhờ cô ấy. Không biết có thể linh hoạt cho Thư nghỉ sớm được không, vì ngày mai ta phải trở về thành phố A!

Chị chủ cửa hàng mỉm cười:

– Dạ, ai mà không phải là phu nhân thì đương nhiên là được ạ. Ít khi bà rảnh rỗi ghé qua đây, những vấn đề nhỏ như vậy không phải là vấn đề lớn đối với con!

Bà Khuê nở một nụ cười hài lòng rồi quay lại nhìn Thư đợi chờ. Thư gật đầu đồng ý và sau đó nhờ nhân viên thu ngân bên cạnh làm thêm công việc của mình trước khi cầm túi xách đi theo bà Khuê. Suốt thời gian này, cô cố gắng nghe lén những đoạn hội thoại giữa bà và nhân viên cửa hàng. Cô nghe thấy về bộ mỹ phẩm được Bảo Long mua cho một ai đó, đặt cẩn thận trên bàn trang điểm ở chung cư. Anh ta muốn người đó sử dụng mỹ phẩm đắt tiền mặc dù cô Thư ít khi trang điểm. Cô không biết mẹ anh ta muốn nói gì với mình, nhưng hành động của bà vừa rồi lộ rõ sự khinh bỉ. Thư cảm thấy bà cố ý đến đây để báo cho cô biết rằng người mà bà lựa chọn cho con trai vẫn là Bích Ngọc.

Thư bước theo sau bà Lan Khuê với một cảm giác bối rối. Cô cảm thấy mình như một nhân vật trong truyện ngôn tình không được mẹ của nam chính chấp nhận. Những bà mẹ như vậy thường sẽ dùng mọi cách để chia rẽ, có thể là đe dọa, bắt cóc hoặc thậm chí đưa ra một khoản tiền để khiến nữ chính rời xa người mà cô yêu. Trong những câu chuyện đó, mọi sự phản kháng của nữ chính đều vô ích. Cảnh cuối cùng của cuộc gặp gỡ thường là nữ chính trả lại tiền và tự nguyện rời đi, làm cho nam chính đau lòng. Có thể mất nhiều năm sau họ mới gặp lại nhau, và đôi khi nữ chính còn mang theo giọt máu của nam chính khi ra đi. Nhưng đây là CUỘC SỐNG, không phải truyện ngôn tình, và Thư không phải là loại người yếu đuối dễ bị mua chuộc.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, cô nhận ra bà Khuê đã đi vào một quán cà phê lớn bên kia đường, Thư cũng nhanh chóng bước theo:

– Cô ngồi đi!

Đan Thư ngồi đối diện bà, nhận ra ánh mắt của mẹ anh đã thay đổi. Bà nhìn cô một cách sắc bén, như muốn xuyên thấu lòng cô. Thấy Thư im lặng, bà hỏi:

– Có lẽ con cũng hiểu tôi từ thành phố A đến đây để làm gì rồi đúng không?

Đan Thư lắc đầu:

– Dạ, thực sự là con không biết ạ!

Nói cách khác, cách mà mẹ của Bảo Long nói giống như những bà mẹ trong các câu chuyện ngôn tình. Trong những trường hợp đó, họ sẽ giải thích rằng cô không phù hợp với anh và đưa ra một số tiền, sau đó nữ chính sẽ khóc lóc tỏ bày cảm xúc. Nhưng Đan Thư này chắc chắn sẽ không như vậy đâu. Nếu cô chỉ làm mùi yêu Bảo Long mà không biết về sự ngăn cấm từ gia đình anh cũng như sự chen chân của Bích Ngọc, có lẽ cô sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng trong hai tháng qua, cô đã hiểu tình yêu mà Bảo Long dành cho cô, cô hiểu rằng anh bị áp đặt bởi gia đình, cô cũng hiểu sự can thiệp của Bích Ngọc, luôn muốn hại cô đến chết. Nếu cô rời xa Bảo Long, không chỉ cô sẽ đau khổ mà anh cũng sẽ không hạnh phúc. Tình yêu của họ không phải là cố chấp, mà là thật lòng. Để gia đình anh nhận ra Thư và bản chất của Ngọc là một quá trình dài, thậm chí có thể nói là không dễ dàng. Nhưng nếu tình yêu là khiến người mình yêu hạnh phúc, Thư sẽ không từ bỏ. Cô nhìn thẳng vào bà Khuê, mẹ của Bảo Long, và nói:

– Cô có thể làm ra vẻ ngây thơ với Bảo Long, nhưng đừng nên làm ngây thơ trước mặt tôi. Cô muốn bao nhiêu tiền?

Biết ngay rồi, bà ta chắc cũng là một người đọc nhiều truyện ngôn tình. Thư ngơ ngác hỏi:

– Thưa bà, tiền gì ạ?

Bà Khuê cười:

– Cô diễn rất giỏi đấy! Vậy tôi nói thẳng nhé, cô cần bao nhiêu tiền để rời xa con trai tôi?

Thư vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

– Bà ơi, tại sao tôi phải rời xa anh Long ạ? Chúng tôi yêu nhau chân thành và tình yêu không thể mua bằng tiền!

Bà Khuê nhếch môi:

– Chân thành? Tình yêu của cô chính là tiền đấy! Điều gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng nhiều tiền!

Thư nhẹ nhàng mỉm cười:

– Tôi không hiểu ý bà, nhưng tôi đến với Bảo Long không phải vì tiền, nên tiền không thể giải quyết được vấn đề ạ!

Bà Khuê cười to:

– Đúng vậy, cô đến với anh ta không phải vì tiền, mà là vì gia sản của nhà họ Hoàng đúng không? Cô cứ nói đi, cô cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ cung cấp, miễn là cô để con trai tôi có thể kết hôn với Bích Ngọc một cách yên bình!

Nghe cách bà ta nói, giữa khẩn trương và mỉa mai, Thư vẫn trả lời một cách thẳng thắn:

– Thưa bà, nhiều lúc tôi tự hỏi liệu Bảo Long có phải là con ruột của bà không, vì sao bà không để ý đến cảm xúc của anh ấy. Tôi nhắc lại, tôi không nghĩ đến tiền bạc của nhà bà. Dù Bảo Long không phải là thiếu gia họ Hoàng, tôi vẫn yêu anh ấy. Tôi biết mình không có địa vị cao sang, vì vậy bà không thích tôi. Nhưng nếu bà yêu thương con trai, tại sao lại ép anh ấy phải kết hôn với người không yêu?

Trong khi bà Lan Khuê còn giận dữ với những lời nói của Thư, thì ở cửa hàng NEW, Bảo Long bước vào, làm mấy nhân viên kinh ngạc:

– Ơ, anh Long đến muộn vậy ạ?

Long không trả lời mà đưa mắt nhìn vào quầy thu ngân. Rõ ràng xe máy của cô vẫn ở ngoài đó mà không thấy cô đâu. Một nhân viên quầy thu ngân thấy ánh mắt của Long nói vội vã:

– Anh đến để gặp cô Đan Thư ạ? Sao hôm nay có nhiều người hỏi về cô ấy vậy?

Bảo Long nhăn mày:

– Có ai đến tìm cô ấy nữa không?

Chị nhân viên gật đầu đáp:

– Dạ, cách đây một lúc có phu nhân ghé qua chọn mỹ phẩm cho chị Ngọc, vợ anh chưa cưới, và sau đó họ đi cùng Thư ạ!

Bảo Long bất ngờ:

– Mẹ tôi đến đây à? Cô có chắc không?

Chị nhân viên tươi cười:

– Ồ, phu nhân Lan Khuê thì em làm sao nhầm được ạ? Thư đi với bà ấy khoảng mười lăm phút rồi ạ!

Bảo Long hỏi ngay:

– Cô có biết họ đi đâu không?

Nhìn thấy lo lắng trong ánh mắt của anh, chị nhân viên nhẹ nhàng đáp:

– Dạ, vì đông khách lúc đó nên em không để ý ạ. Em nghĩ phu nhân có lẽ đi taxi tới đây, không xa đâu!

Bảo Long gật đầu cảm ơn rồi nói:

– Bích Ngọc không phải là vợ chưa cưới của tôi!

Chị nhân viên gật đầu chào anh, trong lòng nghĩ – những soái ca như bác sĩ Long thường từ chối kiểu đó.

Ra khỏi cửa hàng NEW, Bảo Long nhấn máy gọi cho Đan Thư. Cô nghe điện thoại reo, suýt tắt đi thì bà Khuê chỉ vào chiếc điện thoại:

– Cứ nghe đi, không sao đâu!

Đan Thư đặt máy lên tai:

– A lô ạ?

Giọng Long hối hả:

– Vợ à, em đang ở đâu?

Đan Thư bối rối:

– À, ạ, em… em đang đi làm ạ!

Vì không muốn anh lo lắng, cô trả lời tránh né. Nhưng Bảo Long nghiêm túc:

– Thư, em không thể nói dối. Anh đang ở cửa hàng!

Đan Thư im bặt. Hóa ra anh đã tới tìm cô. Giọng anh lại vọng lên:

– Anh hỏi em đang ở đâu?

Thư nhìn sang bà Khuê. Mẹ anh nói vào:

– Quán cà phê HAPPY! Đang ngồi với mẹ!

Có vẻ như mẹ anh không muốn giấu con trai về cuộc gặp này. Đan Thư nhận ra Long đã tắt máy và chưa đầy năm phút sau, cô nghe tiếng phanh của xe anh, rồi bóng dáng cao lớn bước vào. Vì đã hơn chín rưỡi tối, quán không còn đông nên Bảo Long dễ nhận ra bà Khuê. Anh vội bước lại:

– Mẹ tới mà không nói với con à?

Thư tròn mắt:

– Anh không biết mẹ tới thật à?

Long lắc đầu rồi kéo ghế ngồi bên cạnh cô. Bà Khuê lên tiếng:

– Vì mẹ biết con bận, không giống như một số người biết con bận mà vẫn đu bám theo!

Bảo Long lạnh lùng đáp:

– Mẹ biết con bận mà cũng tới đây làm loạn sao?

Thư xoa tay:

– Anh Bảo Long hiểu nhầm rồi, bà nói là có chuyện muốn nhờ em ạ!

Long nhăn mày rậm:

– Mẹ chứ, anh bảo em tập gọi mẹ cho quen mà, như anh gọi mẹ Thảo đấy!

Bà Khuê trừng mắt quát:

– Ai cho cô gọi tôi là mẹ?

Bảo Long nhún vai:

– Nếu bà không muốn cô ấy gọi mẹ, trừ khi Bảo Long này không còn là con trai của bà!

Bài viết liên quan