Phía trước là cầu vồng Chương 33 | Cuộc sống hôn nhân của mẹ chồng

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 179

Sau năm phút, khi bà Khuê cho rằng người kia đã đi ngủ, điện thoại của bà vang lên một tin nhắn:

– Khuê ơi, em đang ở đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?

Với nụ cười nhẹ nhàng, bà Khuê trả lời:

– Em đang ở thành phố C đấy ạ!

Người kia ngay lập tức gửi tin nhắn hỏi:

– Em ở Bảo Long đúng không? Một mình à? Có nghe máy được không?

Bà Khuê nhanh chóng ngồi dậy và gọi điện, và người kia lập tức nhấc máy:

– Em…

Mẹ của Bảo Long cũng nhanh chóng phản hồi:

– Anh…

Giọng của người đàn ông vang lên, ấm áp và dịu dàng:

– Em đang ở khách sạn phải không?

Bà Lan Khuê gật đầu:

– Vâng, vì em lo lắng cho Bảo Long quá anh ạ. Em không hiểu tại sao nó lại chọn Bích Ngọc, một cô bé quê mùa. Có phải là do nó bị mê hoặc sao? Em thấy Bích Ngọc dễ thương, nết na và giỏi giang, vậy mà nó không yêu.

Người đàn ông kìm nén cảm xúc, tiếng thở dài như muốn dập tắt mọi suy nghĩ:

– Đó là số phận em ạ, không thể ép buộc. Nếu Bảo Long không hạnh phúc, em đừng ép nó. Bảo Long thông minh, không dễ bị người khác chi phối.

Bà Khuê nước mắt lưng tròng, có cả sự tiếc nuối và nỗi giận dữ:

– Có lẽ tất cả là do em, đó là hậu quả mà em phải gánh chịu. Nếu như ngày xưa em không phản bội anh, có lẽ mọi thứ đã khác đi.

Giọng của người đàn ông vẫn bình tĩnh:

– Điều đó đã là quá khứ, chúng ta có gia đình riêng, con cái đã lớn. Cuộc sống của em không thiếu thốn gì, có tiền, vị trí, và một người chồng yêu thương. Dù có thay đổi từ hôm trước đến bây giờ, anh vẫn thua Hoàng Thông. Anh không giàu bằng anh ấy, không có được người mình yêu. Cuộc sống của em là ước mơ của nhiều người, em không hài lòng sao?

Bà Khuê nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào:

– Nhưng em vẫn cảm thấy hụt hẫng, em nghĩ Hoàng Thông chỉ cưới em để hành hạ em. Anh ấy chưa từng quấy rối, không ghen tức, không quan tâm em đi đâu và làm gì. Có lúc em cảm thấy mình chỉ là cỏ bên đường. Anh ấy đã cưới em, sinh ba đứa con nhưng cuối cùng, những gì em cần là tình yêu, là sự trọn vẹn, Hoàng Thông không thể mang lại được.

Người kia vẫn giữ sự bình tĩnh:

– Nếu không yêu, sao anh ta lại chọn em và kết hôn với em? Em đang nghĩ quá nhiều, hãy quan tâm đến gia đình của mình. Một người như em, Hoàng Thông sẽ không bao giờ bỏ lỡ.

Bà Khuê bất ngờ:

– Chị ấy… ở đâu vậy? Làm sao anh biết để nói chuyện với em?

Người đàn ông trả lời nhỏ giọng:

– Cô ấy đã ngủ rồi. Mấy ngày này trời nóng nên cô ấy phải dùng thuốc an thần.

Mẹ của Bảo Long gật đầu:

– Dạ, cuối cùng cô ấy cũng tìm được người mình yêu. Nhìn lại, em thấy mình đã gây ra nhiều phiền toái cho họ.

Người đàn ông đứng bên kia nhìn vào bóng đêm của thành phố A và nói:

– Em nên biết ơn bố mình. Ông ấy đã buộc em rời xa một người đàn ông kiên cường như anh để lấy Hoàng Thông. Em được sống trong phú quý, và bây giờ Hoàng Gia là tập đoàn lớn nhất Việt Nam, trong khi anh chỉ làm việc cho một công ty nhỏ. Em cần nhận biết được điều này, đừng cố gắng đánh đấm, vì mọi sự trên đời đều là do số phận!

Bà Khuê không kìm nén được nước mắt. Cảm xúc hối tiếc rõ ràng trên gương mặt quý phái của bà. 20 tuổi, bà từ bỏ một mối tình lãng mạn để kết hôn với Tổng giám đốc Hoàng Thông – nay là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoàng Gia. Mặc cho nhiều lúc rơi nước mắt, bà đã buộc bản thân phải làm như vậy, bị bố ép buộc và do ham muốn giàu sang, muốn che đi mọi ánh mắt đòi hỏi từ phía phụ nữ mỗi khi Hoàng Thông xuất hiện, bà nghĩ rằng mình là người thắng cuộc. Bà nghĩ rằng tình yêu dẫu đẹp đẽ nhưng không có tương lai, người đàn ông ấy dù có chân thành cũng không đủ để bà có cuộc sống hạnh phúc. Bà đã nghĩ rằng khi lấy Hoàng Thông, với vẻ đẹp tự nhiên và những thứ xa hoa, Hoàng Thông sẽ bị mê hoặc bà và cuối cùng bà cũng sẽ yêu. Nhưng con người không thể lạnh lùng mãi trước những điều tuyệt vời mà một người đàn ông hoàn hảo như Hoàng Thông mang lại. Ông đã giúp gia đình bà trả nợ khi bố mẹ bà thua lỗ và trắng tay, và mỗi ngày nợ xấu xếp hàng trước cửa. Bà từ một tiểu thư phồn thịnh bỗng trở thành người bị khinh rẻ. Hoàng Thông đã giúp gia đình bà, tạo ra cuộc sống giàu có, xa hoa cho bà. Sống trong vinh hoa phú quý, bà tưởng rằng mình đã yêu. Nhưng nhiều đêm chờ đợi chồng trở về từ công việc, những lần cách xa khi ông đi công tác đột xuất. Và khi đứa con thứ hai mới hai tuổi, Hoàng Gia rơi vào khó khăn do lạm phát toàn cầu. Bà và Hoàng Thông phải cố gắng để tái thiết. Lúc đó, ông phải sang Pháp một năm. Đúng lúc đó, Bảo Long ra đời và những năm đầu tiên của cậu bé chỉ là với người giúp việc mà không được sự chăm sóc của bố mẹ nhiều. Tất nhiên, với tài năng của Hoàng Thông, Tập đoàn Hoàng Gia phục hồi nhưng gia đình bà ngày càng trở nên yên tĩnh. Nhà không còn là nơi ấm áp, biệt thự vắng bóng cười đùa. Bà có tiền, có rất nhiều tiền, có quyền lực và mỗi cái nhìn từ bà đều khiến những người dưới đất để ý. Nhưng lòng bà trống rỗng. Giờ đây, nước mắt của bà là quá muộn khi người mà bà từ bỏ đã vươn lên, trở thành Giám đốc một công ty. Dù không thể trở thành như Hoàng Thông, nhưng người đó đã cho bà thấy và quyết định của bà. Lúc đó, nếu bà kiên trì ở lại, có lẽ cuộc sống của bà không phong phú nhưng lại đầy đủ hạnh phúc.

Giọng của người đàn ông vang lên:

– Xin đừng khóc!

Câu nói của người đàn ông kia khiến trái tim của bà Khuê tan vỡ, bà khóc dữ dội hơn. Ngày bà kết hôn, ông cũng đã nhắn tin như thế với bà! Bà đáp lại:

– Em không muốn Bích Ngọc phải vào một gia đình khác, em muốn cô bé có cuộc sống tự do.

Ở bên kia, một nụ cười bí ẩn hiện lên:

– Để nó có một cuộc sống giống em phải không? Bích Ngọc có học vấn, có công việc, sẽ tự lập! Nó không phải lo về việc chết đói, em đừng lo.

Bà Khuê vẫn khóc trong tiếng than đau thương:

– Anh, em cảm thấy Bảo Long biết điều gì đó. Em muốn nó phải duyên với Bích Ngọc, cô bé cần một người đàn ông xứng đáng với mình!

Người đàn ông cười giấu ý:

– Để như em phải không? Khuê, em đã hy sinh tình yêu chỉ vì tiền bạc, anh cảm thấy Long không yêu Ngọc. Em muốn cô bé phải chịu đựng một cuộc hôn nhân không hạnh phúc sao?

Bà Khuê quyết định:

– Nhưng Ngọc yêu Bảo Long và em tin rằng tình yêu của một người phụ nữ sẽ thay đổi Long.

Ở bên kia, nụ cười trên môi người đàn ông trở nên rõ hơn:

– Anh không muốn hai đứa trẻ phải đấu tranh với nhau. Anh không muốn Ngọc trở thành cô bóng thứ hai sau em trong ngôi nhà ấy. Hãy để nó tự do học hành và làm việc, sẽ tự biết cách tự lập!

Bà muốn nói điều gì đó nhưng lời nói của người đàn ông làm bà cảm thấy thất vọng:

– Em nên đi ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe! Hãy nhớ rằng em là Hoàng phu nhân, phải luôn tỏ ra rạng rỡ và quyền lực! Anh đi vào đây, không lẽ em thức dậy và phát hiện thì sao.

Ông nói xong và tắt điện thoại, rời khỏi phòng làm việc. Cố nén lại cảm xúc trước khi mở cửa phòng ngủ, ông không biết rằng có một bóng dáng nhỏ bước từ phòng làm việc vào phòng ngủ và nhắm mắt. Ông kéo chăn lên, ôm lấy hình hài nhỏ bé ấy và chìm vào giấc ngủ.

Trong khi đó, bà Khuê, sau khi nghe tiếng “tit tít” từ bên kia, ôm mặt khóc. Bà không biết mình đang khóc vì điều gì, chỉ cảm thấy một sự rối bời lạ lẫm trong lòng. Suy nghĩ về hình ảnh người đàn ông mà bà từng yêu đang ôm một người phụ nữ khác làm bà cảm thấy tồi tệ. Nhưng đó là quyết định của bà, không ai có thể trách móc nữa. Bà đã chọn sống trong thế giới giàu có để thưởng thức, nhưng hóa ra, sau tiền bạc và danh vọng là những nước mắt và cô đơn. Sự vô vị của cuộc hôn nhân như một án phạt, từng ngày, từng giờ làm bà đau khổ mà không thể thoát ra được… bà chỉ biết buông tay, bất lực…

Bài viết liên quan