Phía trước là cầu vồng Chương 35 | Tìm kiếm hạnh phúc
Kể từ lúc Bích Ngọc thông báo sẽ sang Pháp du học, cô ấy đã không còn xuất hiện nữa. Ngày cô ra sân bay, bà Lan Khuê và chị hai Kim Anh đến tiễn. Ngọc nắm tay bà và nói:
– Mẹ Khuê và mọi người ở lại phải mạnh mẽ nhé. Chắc là tới Tết Nguyên Đán con sẽ về thăm mọi người ạ!
Bà Khuê không kìm được nước mắt:
– Con ngoan, mẹ sẽ đợi con về!
Ông Trần Anh nhắc nhở con gái, mẹ Bích Ngọc vẫn lo lắng khiến ông nóng lòng:
– Con gái đi học thôi mà, không phải đi chiến trận mà lo lắng như vậy. Bây giờ công nghệ tiên tiến, gọi video cũng như đang đối diện với nhau. Ngày xưa tôi đi học, gọi video còn khó khăn lắm, chẳng bằng cái điện thoại bây giờ!
Bích Ngọc ôm mẹ:
– Mẹ yên tâm, con sẽ gọi cho mẹ thường xuyên. Con sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất.
Nhìn cảnh tình cảm trước mặt, lòng bà Khuê như bị nghiền nát. Những nỗi lo âu, áp lực của quá khứ làm bà cảm thấy khó chịu. Những lời quan tâm đó chưa từng được nghe từ Hoàng Thông – chồng của bà. Có lẽ vì vợ chồng bà không có tình yêu mà tiến tới hôn nhân theo ý định ban đầu, họ cũng không trải qua những thời điểm khó khăn để hiểu và trân trọng nhau như Trần Anh. Những hành động giản dị, thậm chí là vuốt nhẹ tóc vợ của ông giờ đây cũng là xa xỉ với bà Khuê. Cuộc sống xa hoa của bà giờ đây đang là minh chứng cho quyết định của bà và gia đình bà năm xưa.
Ba tháng sau…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Đan Thư vừa thi xong học kì, cũng là dịp Tết Nguyên Đán. Vậy là cô và Bảo Long đã yêu nhau gần nửa năm – một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để Thư hiểu rõ tấm lòng của vị bác sĩ dành cho mình. Hôm nay sau khi thi xong môn cuối cùng, Thư thấy còn sớm nên vui vẻ đi ra siêu thị mua sắm để chuẩn bị cho chuyến về quê ăn Tết cùng gia đình. Mỗi năm, ông Đạt thường về nhà bà Thảo để gói bánh chưng, bánh tét, và cùng nhau nấu bánh như thời thơ ấu, một cảnh tượng ấm áp. Thư biết, ba muốn về ở chung với mẹ nhưng mẹ Thảo không đồng ý. Có lẽ vết thương ngày xưa vẫn còn đọng lại trong tâm trí mẹ, khiến mẹ không thể chấp nhận ý định của ba. Mẹ muốn giữ mối quan hệ như hai người bạn thân, và Thư hiểu rằng không ai muốn xen vào quyết định của mẹ, bởi bà Thảo đã trải qua nhiều đau khổ. Hiện tại, chị em Thư chỉ mong mẹ mạnh mẽ và hạnh phúc. Đan Thư gói bánh rất khéo léo và nhanh chóng. Vì thế, mỗi năm cô đều chuẩn bị mọi thứ để về quê gói bánh chưng cùng gia đình. Từ khi chị Linh lấy chồng, Thư đã đảm nhận công việc gói bánh, và hai năm nay có thêm sự giúp đỡ của ông Đạt, không khí trong nhà ấm áp hơn.
Sau khi dạo một vòng siêu thị để mua quà tết và các loại đồ khô, Đan Thư cảm thấy đói và quyết định mua cơm để mang cho Bảo Long trưa nay. Trong vài tuần qua, cô đã tập trung vào việc học để thi cử tốt, hy vọng có tấm bằng tốt nghiệp loại ưu để dễ dàng xin việc sau này. Cô dự định sẽ xin phỏng vấn vào công ty của chị Trúc Linh, một chi nhánh của Tập đoàn Trương Thị mà ông Bá Kiên đã khai trương sau khi chị Linh hồi phục. Mặc dù có cơ hội làm việc tại đó nhờ mối quan hệ với chị, nhưng Đan Thư không muốn dựa dẫm vào ai và muốn tự mình đạt được mọi điều. Trong thời gian cô ôn thi, Bảo Long luôn ủng hộ và chuẩn bị đủ thứ để cô không bị thiếu. Vì vậy, sau khi kết thúc môn cuối cùng, cô quyết định mang cơm đến cho anh. Người ta thường nói đường đến trái tim đàn ông là qua dạ dày, vì vậy cô muốn đảm bảo rằng anh được no đủ trước.
Trưa hôm đó, Đan Thư đến trước cửa phòng trực của khoa Ngoại Chấn thương. Khi cô đang lúng túng không biết hỏi ai, bỗng nghe thấy một giọng sau lưng:
– Bác sĩ Long, anh đã phẫu thuật xong chưa?
Cô quay lại và thấy một vị bác sĩ đang vui vẻ trò chuyện với Bảo Long. Khi họ kết thúc cuộc trò chuyện, cô mỉm cười và gọi:
– Anh Bảo Long!
Trong ánh mắt mệt mỏi sau những giờ đứng trong phòng phẫu thuật của Bảo Long, cô nhận ra một niềm vui đặc biệt. Hai ngày qua, họ chỉ liên lạc qua điện thoại và tin nhắn. Một phần vì Thư bận thi cử, một phần vì Bảo Long bận rộn với công việc, đặc biệt là trong những ngày Tết khi có nhiều tai nạn. Thư rất biết ơn vì Bảo Long vẫn luôn dành thời gian để gọi và động viên cô, thậm chí còn đặt ship đồ ăn tẩm bổ cho cô mà không hề nói cho cô biết anh đã ăn chưa. Vì vậy, khi thi xong, cô quyết định tới gặp anh ngay để thỏa mãn nỗi nhớ mong. Thấy anh hạnh phúc khi nhìn thấy cô, cô thấy mình cũng vô cùng hạnh phúc.
– Vợ à, em đã đợi anh lâu chưa? Em thi xong rồi phải không? Sao lại xách nách mang thế?
Bảo Long vừa cười vừa đi lại hỏi cô một cách quan tâm. Thư vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng:
– Anh hỏi nhiều thế, em làm sao mà trả lời kịp được? Em thi xong nên đã nấu cơm mang cho chồng đây!
Bảo Long nhẹ nhàng đưa cặp cơm ra và dẫn cô vào phòng trực:
– Hôm nay anh trực, sáng giờ bận quá nên không kịp nhắn tin cho em. Vào đây chúng ta cùng ăn, lâu ngày không được ăn cơm vợ nấu rồi đấy!
Dù phòng trực hôm đó khá vắng vẻ, nhưng vẫn còn vài người đồng nghiệp chưa ra về. Khi thấy Bảo Long kéo cô vào, một anh bác sĩ đang sắp ra về đã nhanh chóng nói:
– Bảo Long, đây là người trong mộng của anh à?
Bảo Long cười:
– Dạ đây là vợ sắp cưới của em ạ!
Đan Thư đỏ mặt cúi chào vị bác sĩ kia rồi lẽo đẽo theo Bảo Long vào phòng trực. Hai người ngồi lại và ăn cơm vui vẻ cùng nhau:
– Vợ à, năm nay anh trực vào ngày mùng một tết. Mùng hai anh sẽ về nhà vợ và đưa vợ về thành phố A chơi nhé!
Thư lắc đầu ngạc nhiên:
– Mùng một tết mà trực á? Sao anh không nói để anh Vĩ và anh Trọng sắp xếp cho anh trực sau, trực như thế thì không được đón giao thừa với gia đình ư?
Bảo Long lắc đầu:
– Không sao cả, anh quen rồi. Hơn mười một năm ở Pháp, việc không đón giao thừa với gia đình là bình thường mà. Thực ra, anh Vĩ cho anh lựa chọn đấy chứ, nhưng anh vẫn trực mùng một, để các bác sĩ ở thành phố C được ở bên gia đình vào thời điểm chuyển giao năm cũ sang năm mới. Vả lại, anh có về thì giờ đó, trong câu chúc Tết của mọi người lại giục anh lấy vợ. Mà Bảo Long chỉ chờ cô vợ này học xong để rước về thôi.
Bảo Long đưa thức ăn cho Thư và cô cảm thấy lúng túng:
– Nhưng… thế còn gì là Tết nữa. Tội nghiệp ghê!
Bảo Long bật cười:
– Ngoài nhớ vợ ra thì anh chẳng có gì đáng tội nghiệp cả. Làm vợ bác sĩ phải hi sinh quá nhiều nên thấy thương vợ thôi!
Sau khi hai người ăn xong, Bảo Long nghe tiếng gõ cửa:
– Long, cậu có trong đó không?
Bảo Long vui vẻ đáp:
– Có ạ, anh rể vào đi!
Bá Trọng bước vào và nhìn thấy Bảo Long đang sắp xếp cặp lồng:
– Thế nào lại gọi anh rể to thế!
Đan Thư bình tĩnh nói:
– Khi nào em đưa cơm cho Bảo Long cũng gặp anh rể hết!
Bá Trọng nhìn cô:
– Đúng, chắc phải nhìn anh rể em hạnh phúc khi mình đói bụng mới được. Định qua mời Bảo Long đi ăn vì hai hôm nay chồng tương lai của em phẫu thuật liên tục không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng thế này thì tôi phải đi ăn một mình rồi.
Bảo Long hỏi:
– Thiên Vĩ đâu anh rể?
Trọng trả lời:
– Bên nhà Tú Vi có việc gì đó nên anh ta về bên đó ăn rồi.
Thư cười:
– Anh rể chịu khó vài tuần nữa, đến Tết chị Linh đi làm, không quá bận hai bé thì sẽ có thời gian cho anh hơn.
Bá Trọng lắc đầu:
– Anh bảo cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã, việc Công ty có trợ lý và phó giám đốc lo mà Linh không chịu. Nhưng nghĩ lại cô ấy suốt ngày ở nhà với hai nhóc cũng buồn rồi lại suy nghĩ linh tinh. Dù có bà vú nhưng Linh thương bà già cả nên muốn đỡ đần bà. Thôi, cứ theo phương châm nhất vợ nhì Trời em ạ, để Linh đi làm cho khuây khỏa.
Thư gật đầu:
– Dạ đúng ạ, chị Linh ngồi một chỗ không quen đâu!
Bá Trọng vẫy tay:
– Ừ, hi vọng có thời gian đưa cơm cho chồng là được. Thôi, hai đứa tự nhiên nhé, anh đi ăn đã!
Thư và Bảo Long dọn dẹp cùng nhau rồi tạm biệt anh. Biết anh rất bận rộn nên cô không dám ở lâu!
Ngày hai mươi sáu tháng Chạp…
Khi bước vào nhà, Thư ngạc nhiên khi thấy một góc sân được bọc kín bạt, cô tò mò tiến lại và phát hiện một chiếc bạt được đóng kín bằng đinh. Sau khi đặt đồ vào nhà và không thấy ai, cô ra phía sau vườn và thấy gia đình đang chọn buồng chuối để thắp hương. Cô mỉm cười:
– Ông bà ngoại, mẹ ơi, con đã về đây!
Vừa đặt chuối xuống, Thư đưa mẹ đỡ buồng chuối và cả hai người đưa vào sân. Thư lau tay và nói:
– Lần sau, mẹ để con về làm hoặc nhờ bác hàng xóm, mẹ không nên tự mình khiêng buồng chuối nặng như thế này đâu ạ.
Bà Thảo cười:
– Mẹ vẫn còn khỏe lắm, buồng chuối nặng nên đã gần sát đất rồi. Nếu con chưa về, mẹ sẽ hạ buồng xuống, chia chuối ra rồi mới mang vào nhà. Con đi rửa tay chân đi, có đói không? Sau đó nghỉ ngơi trước khi đưa chuối ra nhà bà nội cúng tổ tiên nhé.
Mẹ của Thư luôn chu đáo như vậy. Thư nhanh chóng rửa tay chân. Nhớ đến góc sân được che bạt, cô hỏi:
– Mẹ ơi, sao góc sân lớn lại được che kín bạt như vậy, phủ kín gần một nửa sân, có gì trong đó vậy ạ?
Ông ngoại của Thư nhìn sang một bên khác và bà Thảo cười:
– À, ông có trồng mấy cây lạ lắm, ông trồng trong những cái chậu lớn. Hôm trước trời nắng nên ông để chúng ra ngoài, nhưng nghe nói mai gió mùa về mưa lạnh, nên ông đã bảo gói lại như thế!
Thư tròn mắt:
– Ơ, con thấy hôm nay trời vẫn có nắng mà. Và với cây bị che kín như vậy, không có ánh sáng mặt trời thì sống được sao ạ? Ông ngoại ơi, cây đó là loại cây gì vậy ạ?
Cô vừa hỏi vừa nhìn ông ngoại. Ông đang nhìn chăm chú vào góc sân được bọc kín bạt. Nghe Thư hỏi, ông mỉm cười:
– À, cây này con không biết đâu. Khi còn ở Pháp, ông có trồng, gọi là cây HẠNH PHÚC. Mấy hôm trời nắng nên cây đủ ánh sáng rồi. Tối nay gió mùa về, cây này cần ấm áp, nếu mưa lạnh cây sẽ hỏng. Ở Pháp, khi mưa tuyết, ông phải đưa vào nhà kính. Sáng nay ông đã bảo mẹ kêu người tới bao lại, không thì gió mùa có thể làm hỏng cây. Con hãy yên tâm, cây này cần được che kín trong thời tiết lạnh. Nó đã đủ ánh sáng, sẽ không hỏng đâu, và trong đó đủ nhiệt độ để phát triển. Cây sẽ nở hoa khi có đủ nắng, đừng lo!
Dù có nhiều thắc mắc nhưng khi nghe ông ngoại nói như vậy, Thư không biết phải làm gì, chỉ đợi đến mùng một Tết để chiêm ngưỡng cây lạ lùng đó. Thư nghỉ ngơi một lát, cầm mấy quả ổi vườn và đưa chuối cùng một số quà đã chuẩn bị tới nhà bà nội.
Khi chiếc xe của cô vừa khuất, ông ngoại thở phào một tiếng và nói:
– May mà bé con không nghi ngờ gì…