Phía trước là cầu vồng Chương 36 | Những giây phút cuối năm

10/03/2024 Tác giả: Hà Phong 255

Trong những ngày cuối năm, Đan Thư đều trải qua những ngày bận rộn. Ban ngày, cô tận tâm dọn dẹp và trang trí lại ngôi nhà, còn vào buổi tối, cùng mẹ và ông bà, cô chuẩn bị những món ăn ngày Tết, từ giò lụa tới thịt nấu đông, dưa hành… Bảo Long và cô chỉ trò chuyện được một cách hạn chế, gửi những tin nhắn và nụ hôn vội vã qua màn hình điện thoại. Đôi khi, dù đã khuya, cô vẫn thức trắng đêm, lo lắng nhưng không dám gọi điện cho anh, chỉ nhắn tin động viên và chờ đợi phản hồi. Nhưng Bảo Long, vị bác sĩ tinh tế, thường xuyên gọi lại ngay sau khi nhận được tin nhắn, vì anh cũng nhớ cô không kém:

– Vợ khó ngủ hả? Anh nhớ vợ sắp điên rồi đấy!

Thư mỉm cười nhẹ:

– Bác sĩ còn ngồi làm việc giờ này à? Không chăm sóc sức khỏe bản thân thì làm sao chăm sóc cho người khác được chứ?

Long đưa ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Đan Thư trên màn hình điện thoại:

– Vì nhớ cô đây mà!

Mỗi tối, trừ khi anh có ca phẫu thuật, hai người lại dành thời gian trò chuyện cho đến khi cô buồn ngủ díp mắt.

Giao thừa, vì sợ mạng bận rộn, Đan Thư quyết định gọi điện chúc Tết gia đình anh chị từ sớm. Khi cô gọi cho Bảo Long vào mười giờ khuya, cô ngạc nhiên khi biết anh đang ở bệnh viện:

– Anh không phải bắt đầu ca trực vào sáng mai sao? Anh không kịp chuẩn bị gì cho Tết ở chung cư à?

Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Long chỉ muốn ôm cô cho thỏa mong nhớ. Anh mỉm cười:

– Em yên tâm đi, anh vẫn đã chuẩn bị đầy đủ cho ngày Tết. Đêm giao thừa có nhiều ca cấp cứu do tai nạn giao thông và một số ca tự ý chế tạo pháo nổ nên Thiên Vĩ gọi anh tới hỗ trợ các bác sĩ. Anh cũng làm việc để đỡ nhớ em nữa. Năm mới sắp sang, chúc em bướng bỉnh đáng yêu sẽ hoàn thành mọi mục tiêu và sớm trở thành vợ hiền của anh nhé!

Trong tiếng pháo hoa của đêm giao thừa, Đan Thư cảm nhận được hạnh phúc đang đến gần, dù anh và cô đang cách xa nhau.

Khi giờ phút chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, Thư cùng gia đình thắp hương trên bàn thờ. Ông Đạt làm lễ tại nhà rồi đến nhà Thư đón giao thừa, còn bà nội đã đi chùa từ sau mười hai giờ. Mặc dù mọi thứ vẫn giống như Tết xưa, nhưng Thư cảm thấy hồi hộp lạ lùng. Có lẽ vì năm nay trong trái tim cô có thêm hình bóng của Bảo Long, người mà dù không ở bên cô nhưng cô vẫn cảm thấy anh ở gần.

Khi đã mười hai giờ ba mươi, thường là mọi người sẽ đi ngủ, nhưng năm nay, ông bà cùng ba mẹ cô lại ngồi trò chuyện, và ông ngoại thỉnh thoảng ngó ra cổng. Thư tò mò hỏi:

– Ngoại ơi, ngoại đang nhìn gì ra ngoài cổng vậy?

Ông ngoại nhếch môi cười:

– Ờ, ngoại thấy trời vẫn có mưa phùn nên để dỡ cái bạt ra. Sáng mai cây HẠNH PHÚC mọc lên chắc sẽ đẹp lắm!

Thư đứng lên từ ghế:

– Từ chiều hôm qua đã hết mưa rồi mà ngoại? Để con ra dỡ giúp, con đang muốn biết cây ấy nhìn như thế nào ạ!

Ông ngoại vẫy tay:

– Ừ, cô bình tĩnh đi. Dỡ bạt cũng phải chờ tới giờ đẹp chứ. Sương giờ cũng nhiều, cũng chẳng khác gì mưa, cứ từ từ.

Rồi ông lại tiếp tục trò chuyện với ba mẹ của Thư, làm cho cô ngồi ngẩn ngơ, không hiểu sao mọi người vẫn chưa đi ngủ mà lại vẫn ngồi vui vẻ trò chuyện. Thư tỏ ra tò mò:

– Bà ngoại ơi, bà đã buồn ngủ chưa ạ?

Bà ngoại lắc đầu:

– Chưa đâu, bà đang chờ xem cây HẠNH PHÚC cùng ông đấy, con hãy bình tĩnh!

Ơ, chỉ vì một cái cây mà mọi người lại bảo Thư bình tĩnh là sao nhỉ? Càng nghe họ nói thế, cô càng cảm thấy mất bình tĩnh mới lạ chứ. Mọi người cứ làm sao vậy? Dù đã làm nhiều việc trong ngày mùng một Tết, nhưng tại sao tới giờ này mọi người vẫn còn hoạt động, vẫn ngồi đây ăn hạt dưa và trò chuyện. Mà không phải là những cuộc trò chuyện quan trọng cần phải bàn luận đâu, chỉ là những chuyện bình thường, như thời tiết Tết năm nay, mùa màng, và đào quất… Thư không hiểu nổi nữa. Cô ngáp ngắn và nói:

– Dạ, con xin phép đi ngủ trước đây ạ, sáng mai con sẽ lên chùa ạ! Chúc ông bà và ba mẹ ngủ ngon!

Ông ngoại nhìn ra cổng và nhìn vào đồng hồ rồi quay lại nhìn Thư, giọng trêu ghẹo:

– Thanh niên gì mà thức muộn thế? Mới chỉ một giờ mười lăm mà!

Thư trừng mắt:

– Ơ, nhớ không nhầm thì những năm trước, giờ này mọi người đã nằm trong chăn rồi đấy ạ!

Ông ngoại nghiêm túc nói:

– Năm nay khác rồi…

Thư thắc mắc:

– Dạ, con không thấy có gì khác cả ạ?

Cô chưa kịp nghe ông giải thích thì đã nghe thấy tiếng phanh xe cấp tốc:

– Kítttt!

Thư giật mình nhìn ra cổng, trong khi ông bà và ba mẹ lại vui vẻ bước ra sân. Thư nhăn mày không biết ai đến vào giờ này, và thấy ba vội vàng đi dỡ bạt. Hóa ra khung bạt đã được cố định nhưng ba chỉ cắm đinh ở bốn góc thôi, vì ông ngoại nói có cây bên trong, Thư không được phép nhìn nên cô không chú ý. Bây giờ thấy ba kéo nhẹ là bạt bung ra, Thư nhìn chăm chú vào bên trong để xem cây HẠNH PHÚC. Khi chiếc bạt vừa được hạ xuống, một sân khấu nhỏ hiện ra trước mắt Thư. Ngoài những chiếc đèn led sáng lên, có một trái tim lớn được tạo ra từ ngọn nến. Đặc biệt hơn, những giỏ hoa tu-lip xanh được sắp xếp thành chữ LT. Đan Thư đã nhấm nháp liên tục vì cô nghĩ mình đang mơ, rồi thấy Bảo Long đang bước lên sân khấu và thắp nến. Những ngọn nến sáng lên một cách lấp lánh, chỉ còn một vài cây ở phía trước, chờ đợi bước chân của Thư. Cô bất ngờ cảm nhận một bàn tay vỗ nhẹ từ phía sau và giọng của mẹ Thảo nhẹ nhàng vang lên:

– Bước lên đi con!

Thư bước lên sân khấu một cách tự nhiên nhưng chậm rãi. Khi đứng giữa trái tim nến rực sáng, Bảo Long thắp những cây nến còn lại, tạo nên một bức cảnh đầy lãng mạn. Thư vẫn cảm thấy như đang ở trong một câu chuyện cổ tích, vì vậy cô nắm chặt hai tay lại. Cảm giác đau khiến cô hiểu rằng đây không phải là giấc mơ. Bảo Long đứng trước mặt cô. Thư nhăn mày:

– Bảo… Bảo… Long… Anh… Tại sao anh ở đây?

Trước đó, ngoài việc chào hỏi ông bà và ba mẹ của cô, anh chưa nói gì với Thư. Hôm nay Long ăn mặc chỉn chu, trong bộ vest lịch lãm như chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại. Còn Thư vẫn mặc bộ đồ bằng vải bông hồng dễ thương, in hình những cô mèo Hello Kitty ấm áp giữa không khí lạnh lẽo của Tết Nguyên Đán. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà quỳ xuống, lấy chiếc hộp nhung từ trong túi áo vest và mở ra. Bảo Long nhìn nhanh vào đồng hồ rồi chân thành nói:

– Hôm nay, vào lúc một giờ một phút ngày mùng một tháng Giêng năm 20xx, anh là Hoàng Bảo Long, xin được cầu hôn Dương Đan Thư. Trước sự chứng kiến của Trời Đất, và sự chứng kiến của ông bà ngoại và ba mẹ em, anh xin hứa suốt đời chỉ yêu, cưới và trung thành với em. Trái tim anh chỉ có một người, và đó là Đan Thư xinh đẹp. Lời của bác sĩ không đủ để diễn tả hết tình cảm trong lòng anh, nhưng anh tin rằng em hiểu tất cả những gì anh dành cho em. Đan Thư, em sẵn lòng làm vợ của anh chứ?

Thư nhìn mắt ngạc nhiên. Anh đang cầu hôn cô? Đây có phải là hình dạng của cây Hạnh Phúc mà ông ngoại nói không? Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Tình yêu của họ không thể diễn tả bằng lời nói, không có từ ngữ nào đủ để diễn tả. Chỉ có điều, trái tim của họ luôn hướng về nhau và luôn ở bên nhau…

Một giọt. Hai giọt. Ba giọt… rồi nhiều giọt nước mắt lăn tràn trên gò má của Đan Thư. Cô để cho nước mắt chảy, đó là biểu hiện của sự nhớ nhung, tình yêu và hạnh phúc đang đến với cô trong những giờ đầu của năm mới. Sau một thời gian, cô nghe tiếng ông ngoại nhắc:

– Đan Thư!

Thư nhìn vào ánh mắt chờ đợi của Bảo Long rồi gật đầu, nghẹn ngào nói:

– Em đồng ý!

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, cùng với việc pháo bông phía trước sân khấu bắt đầu nổ. Đan Thư kìm nén cảm xúc, tay còn lại nâng lên để Bảo Long đeo chiếc nhẫn đẹp vào ngón tay. Anh đứng dậy, lau nước mắt cho cô, hôn lên trán Thư và thì thầm vào tai cô:

– Anh có nên để chồng quỳ đến sáng không nhỉ?

Thư nhấm mình vào ngực anh:

– Tại sao anh lại ở đây? Em tưởng anh đang trực chứ?

Không chờ anh trả lời, cô quay sang mọi người đang đứng dưới, ông ngoại đang quay video:

– Sao mọi người không nói trước với con, có ai ăn mặc giống con trong lễ cầu hôn không nào?

Bảo Long ôm lấy Đan Thư và nói:

– Cục bông nhỏ này, dễ thương quá! Quần áo không chỉ thể hiện phong cách mà còn phản ánh tâm hồn của con người đấy em!

Thư đỏ mặt, bất ngờ, xúc động và hạnh phúc đều đầy trong lòng cô. Tất cả những cảm xúc ấy khuấy động trái tim nhỏ của cô. Đan Thư tự ôm lấy tấm lưng rộng của Bảo Long và nói:

– Cảm ơn anh Bảo Long, cảm ơn anh đã yêu thương và làm mọi việc vì em!

Rồi như nhận ra điều gì đó, cô nhìn anh:

– Mọi người đã chịu lòng nhà vợ chưa? Họ đã ủng hộ anh hết rồi đấy!

Long mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Dưới sân, ông bà và ba mẹ đều cười, nhưng khóe mắt của họ đều ướt át. Ông Đạt nhẹ nhàng nắm tay bà Thảo và siết chặt. Mọi người đều hướng về sân khấu nhỏ khi một giọng nói vang lên:

– Ái chà, cặp đôi này chậm chạp thế!

Đan Thư ngạc nhiên – đó là chị Linh và anh rể:

– Ơ…anh chị…tại sao hai người…

Trúc Linh cười tươi:

– Sau giao thừa là lên máy bay ngay đấy, dù có máy bay riêng nhưng vẫn không kịp, tiếc ghê!

Đan Thư đấm Bảo Long:

– Anh đưa em từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, nhân vật chính mà chả chuẩn bị gì, ghét anh! Còn lừa em là trực mùng một nữa!

Bảo Long vuốt nhẹ tóc cô:

– Anh thực sự làm như vậy. Anh nhờ sếp Vĩ xem dùm từ mười hai rưỡi tới hai giờ rưỡi đấy! Ai dám lừa em chứ!

Ông ngoại cười rồi bước lại gần Linh:

– Cháu yên tâm, ta quay lại rồi. Bá Trọng mua cho ông cái máy nét thật đấy!

Mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc ở trước sân nhà Thư khi mùa xuân gõ cửa bên thềm, cùng chia sẻ ánh mắt yêu thương và những cái nắm tay chặt chẽ…

Trong khi đó, tại thành phố A, một người phụ nữ mềm mại bước ra từ sân bay, mỉm cười ngọt ngào:

– Bảo Long, em đã trở về…

Bài viết liên quan