Phía trước là cầu vồng Chương 40 | Một ngày đầy biến cố
Bích Ngọc cảm thấy mặt đỏ bừng, cả hai tay cô run rẩy. Bà Lan Khuê, ánh mắt kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi:
– Ngọc ơi, tại sao con lại như vậy?
Ngọc nhìn màn hình ti vi một cách trống trải rồi lắp bắp:
– Bác ơi, con… con…
Chị Kim Hiền không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn điềm nhiên ngồi thưởng thức món nộm gà xé phay. Sau khi nuốt xong một miếng thịt, cô mỉm cười:
– Thì chính vì món miến của em dâu tôi ngon tuyệt như vậy mà lại bị mặn. Haizz, có lẽ em đã bỏ muối quá nhiều, không kỳ diệu gì mà lại mặn như thế này chứ? May mà Long đã chọn Đan Thư, không thì rước em về, vào ngày Tết lại phải tự lo hết, chắc cha mẹ tôi bị suy thận ấy nhờ?
Bà Khuê nhắc nhở con gái:
– Đứa bé này, từ đầu năm đã lắm chuyện!
Kim Hiền nhìn Ngọc và nói:
– Vậy mà em đã nói rồi, Hoàng Gia mới có phước mới được như Đan Thư, còn Long nếu không tỉnh táo thì… Còn chuyện xui xẻo thì mẹ… Hơn nữa, em nên tin rằng cả mẹ và chị cũng sẽ hiểu ra dần.
Bích Ngọc quỳ sụp xuống sàn nhà:
– Con xin bác hãy tha lỗi cho con, thật lòng con không hiểu tại sao lại hành động ngu ngốc như vậy. Chắc là vì con quá yêu anh Long. Bác ơi, toàn bộ tuổi thanh xuân của con đều dành cho anh ấy, từ bé đến lớn, và suốt những năm tháng trưởng thành. Con chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, người trở thành vợ của Bảo Long không phải là con. Có lẽ là vì con đã yêu quá nên ngu muội ạ…
Bà Khuê nhìn Bích Ngọc quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo, rồi thở dài:
– Bích Ngọc, đứng lên đi. Năm mới đừng khóc cũng đừng quỳ. Ta hiểu tại sao con lại làm như vậy. Việc Bảo Long kết hôn với Đan Thư, cả gia đình này không một ai biết. Giờ đã quá muộn để làm gì, dù ta không ưa nhưng pháp luật đã công nhận. “Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư”. Nếu không nghe thì phải chịu hậu quả thôi!
Bích Ngọc không kìm được nước mắt, cô nức nở:
– Bác tha thứ thì con mới dám đứng lên ạ. Con…
Sau đó, cô quỳ lùi về phía chân ông Hoàng Thông:
– Chủ tịch, con xin lỗi…
Ánh mắt của ông Thông tỏ ra phức tạp, sau đó ông chỉ gật đầu:
– Con về đi!
Bảo Long nhìn đám đông mà cảm thấy khó chịu:
– Đã đủ chưa? Rời đi để gia đình tôi ăn cơm!
Bích Ngọc cúi đầu, đứng dậy, lấy túi xách và ra đi thẳng. Khi cô ngồi vào xe, những giọt nước mắt được lau khô, thay vào đó là nụ cười nửa miệng:
– Bảo Long, kịch mới chỉ mới bắt đầu thôi!
Chiếc xe lao nhanh trên đường phố, hướng về Biệt thự Trần Anh…
Sau khi Ngọc ra đi, không khí trở nên yên bình. Đan Thư không ngờ rằng dù cô đã cẩn thận nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Vì sợ Ngọc sẽ phá đám, Thư tự mình chuẩn bị thức ăn, đặt sẵn trên bàn để mọi người không phải chờ đợi và để không có cơ hội cho Ngọc làm phiền. Nhưng thế mà vẫn không lường trước được mọi chuyện. Thấy mọi người đều im lặng, Thư đứng dậy:
– Dạ, con sẽ đi nấu một nồi miến mới, chỉ cần một lát là xong, miến và thịt gà vẫn còn trong tủ đấy ạ!
Bảo Long ngại ngùng nhìn cô:
– Thôi em, làm vậy mệt lắm!
Đan Thư lắc đầu cười:
– Không đâu anh, em ngâm miến trong nước một chút trước khi cắt nên rất nhanh mềm, chỉ một ít thôi. Mọi người cứ thư giãn và ăn nộm gà trước đi, em sẽ xong ngay!
Thư nói xong, bước đi mở tủ lạnh và bắt đầu chuẩn bị. Chị ba cũng theo sau cô:
– Để chị giúp em nhanh chóng!
Bà Khuê và Kim Anh ngồi im lặng, nhìn nhau một cái rồi tiếp tục ăn gà mà không nói gì. Bảo Long cũng không thêm bất kỳ lời nào, chỉ liếc mắt nhìn họ một cách lạnh nhạt. Chỉ sau một lát, Đan Thư mang ra một tô miến lớn và rất vui vẻ:
– Mọi người, xin mời cả nhà! Em xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của gia đình mình!
Bảo Long kéo cô ngồi gần anh và nhẹ nhàng nói:
– Không phải lỗi của em đâu!
Anh nói xong, tự mình múc miến vào bát cho Đan Thư:
– Em ăn đi, người nấu ăn phải ăn nhiều đấy chứ!
Thư cảm thấy hơi ngượng vì Bảo Long thể hiện sự quan tâm trước mặt mọi người:
– Em tự làm được, anh hãy ăn đi ạ!
Bảo Long còn thêm vài lời ngọt ngào trước khi ngồi xuống ăn. Mọi người tiếp tục thưởng thức bữa ăn mà không còn nhắc đến sự cố trước đó.
Sau khi đã ăn uống xong, Bảo Long và Đan Thư cùng nhau dọn dẹp, mặc dù cô đã nói không cần:
– Em làm vợ tốt nhỉ? Anh dọn với em cho vui, cũng như chị ba giúp em nấu nướng thôi. Thời đại nào mà còn cấm đàn ông vào bếp?
Thư không trả lời, để Bảo Long dọn bát đũa cùng cô. Cả hai vừa rửa bát vừa cười đùa. Chị ba Kim Hiền đã gọt trái cây và chờ đợi họ ra phòng khách cùng với mọi người. Bà Khuê thấy Đan Thư bước ra, nhẹ nhàng nói:
– Thư, chuyện trước đó là tôi nhầm, xin lỗi em…
Đan Thư nở nụ cười:
– Không có gì ạ, ai cũng có thể nhầm mà! Em quên mất rồi ạ!
Thư vẫn gọi bà Khuê là “con” nhưng chưa dám gọi bà là “mẹ” vì cô biết bà vẫn chưa chấp nhận mình hoàn toàn. Ngoài ra, việc Bảo
Long tự đăng ký kết hôn khiến cô cũng bất ngờ, chưa kịp thích nghi.
Sau khi ăn trái cây xong, Bảo Long và chị Kim Hiền mời Đan Thư đi dạo trong thành phố A vào buổi tối. Trước khi lên xe, chị ba hỏi em trai:
– Long, sao không để Thư ở lại chơi thêm một đêm, mai về sẽ thoải mái hơn chứ? Đã là vợ chồng rồi, hai người có cần ngại gì nữa không?
Bảo Long tủm tỉm:
– Em không được quyết định chị ạ!
Anh cười và ôm cô:
– Anh chỉ đùa một chút thôi! Thực ra ngày mai chúng ta có hẹn với Bá Trọng và vợ ở Biệt thự ROSE. Hôm nay họ sẽ về nhà nội để đón hai bé Bơ và Bắp về thành phố C. Tối nay mười giờ rưỡi máy bay cất cánh. Vui chơi mai sau, mùng bốn em đi làm rồi!
Chị ba gật đầu:
– Ừ, công việc không biết sao đây. Bây giờ ta sẽ đưa bé Thư đi chơi, thành phố A vào ngày Tết rất sôi động. Khi rảnh rỗi, ta sẽ ghé qua thành phố C thăm hai đứa.
Đan Thư cười tươi:
– Chị nhớ nhé!
Kim Hiền giơ tay đồng ý:
– Dĩ nhiên rồi, có cô em dễ thương như thế này thì phải nhớ mà! Giờ mọi người tranh thủ đi chơi thôi, không lâu nữa là phải đi sân bay rồi!
Hai chiếc siêu xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi Biệt thự. Bà Lan Khuê nhìn theo bóng xe rồi đi lên phòng ngủ và bấm số để gọi cho một người. Sau một lúc chuông reo, người kia nhấc máy:
– Dạ, con đây ạ!
Bà Khuê thở dài:
– Ngọc ơi, vụ việc ban nãy để con bị tổn thương lắm!
Bích Ngọc nhếch môi, giọng run run:
– Dạ, không phải vậy đâu ạ. Chỉ vì tính cách của con quá thật thà nên con không thể làm theo ý mẹ và chị hai được ạ.
Bà Khuê thở hắt ra một tiếng:
– Thôi, mẹ quên mất là không nhắc con về vị trí camera ở nhà bếp. Nếu con quay lưng lại với camera và lấy muối một cách kín đáo hơn, có lẽ Bảo Long sẽ không để ý. Nhưng không sao, vì ý định của mẹ và chị hai là muốn Thư bị xấu hổ và từ bỏ. Nhưng không ngờ
Bảo Long đã phát hiện và khiến con phải quỳ xin lỗi trước mọi người. Thật sự mẹ cũng cảm thấy áy náy.
Ngọc vung tay, giọng nức nở:
– Mẹ ơi, con thực sự mệt mỏi lắm. Cuộc đua này con thua rồi mẹ ạ! Hai người họ đã được pháp luật công nhận, không còn gì để nói nữa mẹ ạ!
Bà Khuê lắc đầu:
– Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi. Hoàng Gia chưa công bố đám cưới, chưa tổ chức lễ cưới thì không ai biết gì cả!
Ngọc van xin:
– Mẹ, đừng cố chấp nữa được không ạ? Anh ấy không yêu con chút nào. Càng cố gắng, anh ấy lại càng ghét con mẹ ạ!.. Thôi, trong lòng con, hai người vẫn là mẹ, vẫn là chị. Con biết ơn mẹ vì luôn ủng hộ, luôn đứng về phía con. Suốt đời này Bích Ngọc không bao giờ quên hai người đâu ạ!
Bà Lan Khuê rơi nước mắt:
– Con ngoan, mẹ luôn yêu con mà. Bây giờ, hãy để mọi thứ tạm yên nhé. Bé Thư đang học, con cũng đang học. Trong khoảng một năm nữa, mọi chuyện có thể sẽ thay đổi. Hãy bình tĩnh, đừng buồn nữa con nhé!
Ngọc cười nhẹ:
– Con buồn cũng không giải quyết được gì đâu mẹ nhỉ? Mẹ hãy yên tâm, con sẽ tập trung vào công việc và quên đi mọi buồn phiền!
Bà Lan Khuê an ủi thêm vài câu cho Bích Ngọc rồi tắt điện thoại.
Tại một khách sạn cao cấp…
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ngọc nhăn mày:
– Cụ già này thật là…
Ngọc nhanh chóng quấn khăn một cách hời hợt rồi rời khỏi phòng tắm của khách sạn. Cô ngồi xuống chiếc giường rộng cùng với một người đàn ông đang nằm trên đó, chỉ mặc một chiếc quần đùi:
– Anh, em còn nhớ không?
Người đàn ông kéo Ngọc lại, tháo chiếc ăn và ném xuống sàn, ôm lấy thân hình mềm mại của cô:
– Nhớ đến chết mất thôi! Em nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế?
Ngọc nhíu mày:
– Đó là phu nhân của Hoàng Gia đấy ạ!
Gã kia vuốt nhẹ tay Ngọc:
– Nhớ em quá đi! Cần anh này để làm gì với thằng Bảo Long, có anh đây rồi!
Ngọc chạm vào mũi của người đàn ông:
– Ông nhớ không?
Người đàn ông lật Ngọc ra, đẩy cô lên và hôn lên bầu ngực của cô:
– Nhớ cái này!
Mỗi lần từ “cái này” được nói, anh ta đặt một nụ hôn lên cơ thể của Ngọc, để lại dấu đỏ xanh trên da. Hai cơ thể trần trụi quấn quít lấy nhau không biết trời đất. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, không gian đầy ái muội và dục vọng lấn át căn phòng của khách sạn sang trọng. Khi anh ta kết thúc, anh ta nằm xuống bên cạnh Ngọc và hôn lên ngực cô:
– Chỉ có cách làm tình tinh tế của em mới làm anh hạnh phúc, ngọc của anh!
Ngọc thở hổn hển và mỉm cười hài lòng.