Phía trước là cầu vồng Chương 41 | Dục vọng và tiền bạc
Gã đàn ông không rời mắt khỏi Ngọc, miệng lẩm bẩm đầy thèm muốn:
– Thật ra, anh đã bị cuốn hút bởi em rồi đấy!
Ngọc quay đầu nhìn gã, ánh mắt lạnh lùng:
– Một người có kinh nghiệm như anh thì không thể bị quên lãng bởi một ai đó như vậy!
Gã lại tiếp tục vuốt nhẹ bầu ngực của Ngọc:
– Còn muốn nói gì nữa không?
Ngọc nhún vai nhẹ:
– Đủ rồi, thêm một chút nữa sẽ khiến anh nhanh chóng cảm thấy chán ngấy em đấy!
Người đàn ông đắm đuối trong vẻ đẹp của Ngọc:
– Chán thì sao được, mỗi khi nhìn quanh, anh chỉ thấy mình và em. Giờ muốn anh tặng em điều gì?
Ngọc từ chối:
– Em không cần anh tặng gì cả, chỉ cần ở bên anh thôi là đủ!
Gã đàn ông phát cuồng:
– Một người tình đẹp không cần vật chất, không cần sang trọng, chỉ cần có anh, em thật thú vị!
Ngọc vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng trên ngực gã, gã nhanh chóng lật Ngọc ra:
– Như vậy làm sao anh chán em được chứ cục cưng?
Sau đó, họ mê mải trong niềm vui tột cùng, tiếng va chạm da thịt, tiếng thở dốc hỗn loạn. Ngọc liên tục thay đổi tư thế làm tình, khiến gã kia như con hổ thấy mồi. Khi cả hai mệt mỏi, Ngọc nói:
– Đủ rồi đấy, anh à. Làm thế này sẽ làm hết sức em, làm sao để trở về bình thường đây? Nếu bố mẹ em biết thì sẽ là một vấn đề lớn!
Gã hôn lên má Ngọc:
– Đánh dấu chủ quyền, để em không rời xa anh. Nhưng em sắp đi Pháp, không biết anh sẽ làm sao đây. Có lẽ anh phải đi công tác Pháp hàng tuần!
Ngọc ôm gã:
– Nếu để lại vết thương như này, làm sao có thể đi với người khác được nữa? Không ai thương em như anh đâu!
Gã cười:
– Bảo Long thật ngốc, không ai từ chối được một cô gái xinh đẹp và tài năng như em. Giờ có anh rồi, em không cần phải lo lắng nữa!
Ngọc nở nụ cười:
– Em biết rồi, giờ em đi tắm rồi về nhà làm con ngoan đây! Anh cũng nên về với gia đình mình!
Sau lời nói đó, Ngọc bước vào phòng tắm, cơ thể trần truồng. Gã đàn ông nhìn theo và ôm Ngọc từ phía sau:
– Đi tắm chung nhé!
Ngọc nhìn gã:
– Được chứ, đó là tài năng của anh!
Vào lúc mười giờ đêm, hai chiếc siêu xe rời khách sạn và đi theo hai hướng khác nhau…
Thành phố C…
Máy bay chuẩn bị hạ cánh gần nửa đêm, Bảo Long thấy Đan Thư ngủ say trên vai mình. Anh cười nhẹ và nói gần tai cô:
– Vợ ơi, máy bay rơi rồi kìa!
Đan Thư mơ màng, nhưng ba từ “máy bay rơi” khiến cô hoảng hốt mở mắt. Cô cảm nhận một cái gì đó mềm mại, mát mẻ đang chặn miệng cô lại. Liệu Bảo Long đã hôn cô trước khi cả hai kết thúc cuộc sống này không? Đan Thư ôm chặt anh, mắt nhắm lại và giọt nước mắt rơi lặng lẽ. Liệu Bảo Long đã hy sinh tất cả để trở thành chồng của cô mà nguyện vọng ấy không được chấp nhận không? Thư ôm chặt Long, trả lại nụ hôn mặc kệ mọi khó khăn. Lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng:
– Máy bay sắp hạ cánh…
Đan Thư bất giác tỉnh dậy sau một cú nổ trong đầu, cô đẩy Bảo Long ra khỏi. Không cần nói, khuôn mặt của anh lúc đó vừa như đang trêu đùa vừa như đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nụ hôn nồng cháy vẫn còn đọng lại. Đan Thư nhìn chằm chằm anh, đưa nắm đấm lên:
– Anh dám đùa với em à?
Bảo Long mỉm cười:
– Em ngồi yên, máy bay sắp hạ cánh rồi, muốn trừng phạt anh thì sau này về nhà em làm gì cũng được!
Thư liếc anh:
– Anh đợi đấy, sẽ có lúc em trừng phạt anh!
Long cười một cách đắm đuối:
– Em muốn anh chết dưới tay em à!
Rời khỏi sân bay, cả hai trở về chung cư. Thả lỏng cơ thể xuống ghế sofa, Thư nhắm mắt mệt mỏi:
– Em thấy mệt quá!
Bảo Long như thường lệ, chuẩn bị nước tắm cho cô dù đã khuya, nhưng anh biết Thư đã đi nhiều trong ngày nên việc tắm lại sẽ giúp cô dễ chịu hơn:
– Vợ ơi, em vào tắm cho thoải mái, anh đã pha thêm tinh dầu vào rồi đấy!
Đan Thư ngồi dậy, giọng nhẹ nhàng:
– Anh ơi, lát nữa cho em xem bản gốc đơn kết hôn được không? Buổi chiều em chỉ qua xem qua thôi!
Bảo Long vuốt nhẹ tóc cô:
– Được rồi, em vào tắm đi đã. Anh sẽ đưa cho sau. Nhưng mà em có đói không, anh nấu gì đó cho em ăn nhé!
Đan Thư lắc đầu:
– Không ạ, lúc chiều em đã ăn no rồi, còn ăn quà vặt nữa. Anh không phải nói là không nên ăn quá khuya sao, hay là anh đói?
Bảo Long đáp lại mỉm cười:
– Không, anh không đói. Anh chỉ lo em đói và không ngủ được thôi, nếu em đòi ăn thì anh còn gì là “đời trai” nữa đâu. Đã mang còng vào cổ lại còn bị vợ đưa ra làm món “lót dạ” thì thực là thảm hại!
Thư nói khẽ:
– Không nói với anh nữa đâu, nếu không cho xem thì thôi, em đi tắm đây!
Bảo Long nắm tay cô lại:
– Đừng giận dỗi như thế, được rồi, lát anh sẽ cho xem. Nhưng mà vợ có cho anh làm một việc mà cặp đôi thường làm trong đêm tân hôn không?
Đan Thư trừng mắt:
– Anh dám lừa em à? Em sẽ kể cho chị ba biết là anh bắt nạt em đấy!
Bảo Long bật cười:
– Được rồi, được rồi. Anh đùa thôi, anh hiểu em mà. Nay em có thêm đồng minh nên đã tự tin ghê lắm à. Anh thua, em đã chiến thắng chưa?
Đan Thư tiến gần hôn chịu chút vào môi Bảo Long rồi chạy vào phòng tắm, để lại anh ngước nhìn miệng cười:
– Yêu em…
Khi Thư đi ra từ phòng tắm, cô nhìn thấy Long đã tắm và đang ra từ phòng làm việc, vài sợi tóc ướt vương xuống gây ấn tượng quyến rũ. Cô mất vài giây để giật mình khi khuôn mặt đẹp trai của anh gần như chạm vào mình. Giọng anh vang lên khàn khàn:
– Vợ à, em đã thay đổi quyết định rồi phải không?
Thư quay mặt tránh ánh mắt ấy:
– Nonsense!
Bảo Long mỉm cười, lấy máy sấy tóc cho cô và rồi lấy ra một tờ giấy đã đựng kỹ:
– Đây vợ, em xem đi!
Đan Thư nhận lấy tờ giấy, hai từ “vợ chồng” mà anh và cô thường gọi nhau từ lâu đã được pháp luật công nhận. Thư đọc từng dòng trên tờ giấy tinh tế đó mà không bỏ sót một chi tiết nào. Nhìn vào dấu đỏ như son ở cuối trang, cô cảm nhận được một điều gì đó thật thiêng liêng đang hiện hữu trong lòng mình. Bây giờ cô và Bảo Long đã thực sự là vợ chồng. Thực ra, dù có tờ giấy này hay không, trong tâm trí Thư, đời này kiếp này chỉ có một Hoàng Bảo Long là tình yêu chân thành, là người đàn ông hoàn hảo nhất đối với cô. Cô không ngờ anh lại khẳng định tình yêu của mình một cách tự tin, mạnh mẽ như vậy. Một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má, rơi xuống tờ giấy trên tay cô. Thư nghẹn ngào:
– Bảo Long, cảm ơn anh!
Nhìn thấy biểu hiện của cô, Bảo Long lau đi giọt nước mắt cho cô, kéo cô sát vào lòng:
– Anh chỉ muốn em hiểu rằng trong cuộc đời này, Bảo Long chỉ yêu và cưới một mình Đan Thư. Anh không muốn em phải lo lắng về bất kỳ điều gì, chỉ muốn thấy em hạnh phúc bên anh.
Đan Thư ôm chặt lấy anh, cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh, cô thấy bình yên. Tình yêu là như vậy, luôn tạo ra sự tin tưởng trong đối phương, không chỉ qua lời nói mà còn qua những hành động. Bảo Long của cô không chỉ nói dối bằng lời, anh chỉ hành động nhưng mọi việc anh làm đều khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng anh chính là điểm dừng bình yên trong cuộc đời của cô.
Ôm Đan Thư vào lòng, Bảo Long cảm nhận được trái tim nhỏ bé kia đang run rẩy trong xúc động. Yêu cô, anh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn, có trách nhiệm hơn. Anh cười nhiều hơn, suy nghĩ tích cực hơn. Tình yêu thật sự là một món quà tuyệt vời được ban cho con người. Nó có thể làm cho chúng ta quên đi những nỗi đau, quên đi những nỗi buồn, và cảm nhận hạnh phúc trong mọi khoảnh khắc. Quá khứ cùng những đau thương tưởng chừng như sẽ ám ảnh mãi trong cuộc sống của anh, nhưng giờ đây, nhờ tình yêu của cô, chúng tan biến mất…
Tối hôm đó, trong căn hộ chung cư, anh lại ôm cô vào lòng khi cô ngủ. Cảm giác bình yên trong lòng và cả ngày dạo chơi ở thành phố A khiến Thư ngủ một giấc sâu đến sáng…
Trong một căn nhà tàn tạ ở ngoại ô thành phố A, vào ngày mùng ba Tết…
Chiếc siêu xe dừng trước cửa, một hình ảnh tuyệt vời bước ra từ bên trong. Trong căn nhà, chỉ có ánh đèn dầu lờ lững trên chiếc bàn gỗ nhỏ, khói hương ngập tràn tạo nên không gian u tối và đáng sợ. Một người đàn ông ngồi phía sau bàn, nhìn lên với đôi mắt mờ đục, nhìn vào người con gái đứng trước mặt và nói:
– Cô lại đến à? Bùa của tôi vẫn phát huy hiệu quả nhỉ!
Cô gái lau sạch bụi hương trên tấm thảm cũ kỹ và ngồi xuống:
– Vẫn ổn, ông ta vẫn rơi vào mạng của tôi như thiêu thân. Nhưng tôi muốn lá bùa có hiệu suất mạnh mẽ hơn, không chỉ giới hạn ở dục vọng mà còn muốn ảnh hưởng đến vật chất.
Người đàn ông cười lên với vẻ khinh bỉ:
– Bích Ngọc, cô thật tham lam! Tôi đã cảnh báo cô từ đầu rằng lá bùa này chỉ phát huy tác dụng tốt đẹp đối với những người có tâm hồn trong sáng và không vì mục đích ác ý. Nhưng cô không lắng nghe, cô đã sẵn lòng chịu đựng mọi hậu quả để sở hữu nó.
Ngọc phớt lờ mỉa mai:
– Bùa này rất hiệu quả trong chuyện yêu đương, trên giường đấy. Còn cái mà ông gọi là “nghiệp” thì xin lỗi nhé, tôi không tin. Trong thời gian gần đây, tôi thấy mọi thứ đều ổn, sự nghiệp và tất cả mọi thứ đều suôn sẻ. Ông đừng đe dọa tôi, tiền tôi không thiếu, ông chỉ cần nêu ra con số thôi.
Người đàn ông trầm ngâm, giọng nói mệt mỏi và u ám:
– Cô sẽ có rất nhiều tiền…
Trầm trồ kéo dài khiến câu nói bị gián đoạn, Ngọc cười:
– Đúng vậy, tôi đã hy sinh thân xác, nên không còn gì là “nghiệp” nữa phải không? Tối qua, lão ta muốn mua nhà, mua xe cho tôi, nhưng tôi không cần. Tôi hi sinh một chút để đạt được lợi ích lâu dài, nhưng đó không phải là “nghiệp” đâu. Thả con săn sắt để bắt con cá rô, đó chẳng qua là sự tích trươn. Vậy nghiệp ở đâu?
Người ngồi phía sau bàn nhìn Ngọc:
– Tôi chưa nói xong, tôi là người tạo ra bùa, không phải không biết đâu. Nếu cô không nghe tôi, không chịu dừng lại, thì hậu quả cô phải gánh sẽ rất khủng khiếp!
Ngọc cười phá lên:
– Trên đời này, tôi chỉ sợ thiếu tiền, khi đã có tiền, mọi thứ đều có thể mua được. Ngay cả sự si mê của một gã đàn ông đã có vợ, tôi cũng có thể mua bằng tiền!
Trong màn khói sương, người đàn ông bỗng kinh ngạc nhìn Ngọc…