Phía trước là cầu vồng Chương 44 | Sự suy tàn của gia đình Bảo Long
Kim Hiền nhanh chóng đỡ lấy mẹ và đưa bà Khuê sang phòng bên cạnh. Kim Anh phản ứng ngay:
– Hai người đang làm gì thế này?
Ngược lại với suy nghĩ của Kim Anh rằng họ sẽ hoảng hốt, Ngọc lại giữ được sự điềm tĩnh. Cô đẩy nhẹ ông Thông trên vai:
– Anh thấy không? Hãy để em giúp, con thấy rồi đấy. Anh không cần phải nói thêm, phải không?
Bố Bảo Long từ từ rời xa Ngọc, vẻ mặt rất bình thản. Ông mặc đồ và nhìn Ngọc:
– Em nên mặc đẹp vào, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Ngọc gật đầu ông Thông và bắt đầu thay quần áo. Kim Anh, sau khi chứng kiến tất cả, không kiềm được sự tức giận, lao tới và tát vào mặt Ngọc:
– Con điếm, dù tao và mẹ đã đầu tư thời gian và tâm huyết cho mày và Bảo Long. Em trai tao đã có mắt tinh tường, nên không chọn mày. Mày tại sao lại làm những việc đồi bại như vậy? Thật khó tin, tao không thể tin vào mắt mình. Gu của mày thật đáng trách, Ngọc ơi. Một người lớn tuổi hơn cả bố mình mà mày vẫn có cảm hứng với, thật là…
Trước khi Kim Anh nói hết, chị hai của Long cũng tát Ngọc một cái. Nhưng sau cú tát thứ ba, Ngọc đã kéo xong xéc váy và giữ lấy tay cô. Bàn tay của Ngọc như gắn kết khiến Kim Anh không thể di chuyển. Ngọc nhếch miệng:
– Chị không đủ tư cách nói chuyện với tôi. À, quên mất, nếu tôi làm vợ ông Thông, chị cũng phải gọi tôi là “dì” hoặc “mẹ” đúng không? Đến lúc đó, chị sẽ quen với cái tư cách đó!
Kim Anh trừng mắt:
– Con điên, mày đã phát cuồng và ảo tưởng rồi. Nếu mày đã tham gia vào mối quan hệ với bố tao, tao chắc chắn rằng mày đã thỏa thuận điều gì đó với ông ấy hoặc sử dụng bùa ngải.
Ngọc cười phá lên:
– Con thông minh thật đấy, Kim Anh. Nhưng cho dù tôi đã làm hay không, bố con vẫn thích tôi vì tôi trẻ trung, xinh đẹp và quan trọng hơn là làm tình giỏi hơn cả mẹ con. Cả con và mẹ con đều muốn tôi làm dâu Hoàng Gia, đúng không?
Tay vẫn bị nắm chặt, Kim Anh không hiểu sao tay Ngọc lại cứng ngắc như vậy. Cô cảm thấy như Ngọc là một người khác. Nghĩ về điều đó, Kim Anh nhíu mày:
– Ngọc, có phải cô có vấn đề gì không? Hay là ai đã làm gì với cô?
Ngọc cười ha hả:
– Không, đây mới chính là con người của tôi!
Kim Anh mở miệng sửng sốt. Cô cảm thấy như Bích Ngọc có nhiều nhân cách. Khi nhân cách thứ hai xuất hiện, Ngọc sẽ không kiểm soát được hành động của mình. Cô trông giống như những người như vậy bây giờ. Nếu đúng, Ngọc sẽ rất mạnh mẽ, không ai có thể ngăn cản được, và tốt nhất là không nên đụng vào. Hoặc có thể Ngọc không có vấn đề gì, nhưng từ lâu, mẹ Kim Anh đã bị Ngọc dắt mũi như hai kẻ ngu muội, chỉ biết bênh vực cô mà không để ý tới những lời cảnh báo từ Bảo Long. Cô cảm thấy sửng sốt trước những gì đang xảy ra, nó vượt quá suy nghĩ của cô.
Ngọc từ từ buông tay, chị hai của Bảo Long quay sang bố và bày tỏ:
– Bố ơi, có thể giải thích cho con một chút không? Mẹ đã cùng bố chịu đựng khó khăn để xây dựng Tập đoàn Hoàng Gia, mẹ sinh cho bố ba người con, đã hi sinh cuộc đời cho bố. Gia đình chúng ta được nhiều người ngưỡng mộ, vậy mà bố lại ham hố với những đứa trẻ này? Nếu đó là một con cave, ăn bánh trả tiền, thậm chí bố nuôi gái bên ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý, miễn là không làm tổn thương mẹ, thì con có thể chấp nhận. Nhưng đây là người đó, người mà hai gia đình đã hứa hôn cho con trai của bố. Bố có lẽ nghĩ sao về điều này?
Ông Hoàng Thông vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trả lời không chút nghi ngờ:
– Con đi với mẹ đi! Bố không có gì để giải thích!
Kim Anh ngạc nhiên:
– Bố vẫn không nhận ra mình sai? Hay là bố bị mê thuốc lú của nó?
Ông Thông lắc đầu:
– Không có gì cả! Con đi đi!
Sau đó, ông quay lại Ngọc và dặn dò:
– Bích Ngọc, về đi!
Cô bước về phía cửa phòng, qua đường Kim Anh nhếch môi và nói:
– Dù có chuyện gì xảy ra, thì cũng quá muộn rồi! Nếu không có dì, nhà con sẽ tan thành khói lần này!
Kim Anh nắm chặt nắm đấm, sắp đánh Ngọc nhưng bị giọng nói phía sau ngăn lại:
– Con gái của Trần Anh hôm nay thật uy lực. Đã lên giường với Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Gia, lại còn định can thiệp vào sự nghiệp của Hoàng Gia à? Cô đủ bản lĩnh không?
Ngọc giật mình khi thấy Bá Trọng và Bảo Long xuất hiện. Ngay lập tức, cô thay đổi vẻ mặt và giọng điệu:
– Bảo Long, anh đã về à? Em hiểu lầm anh rồi. Anh ra ngoài đi, em rót nước cho anh uống rồi mình nói chuyện!
Bảo Long cười:
– Em nên điều trị chứng tưởng tượng của mình đi, đến giờ này mà em vẫn không nghe. Giờ thì quá muộn rồi, chứng của em quá nặng rồi. Đây là nhà tôi, em không có quyền ra lệnh cho tôi ra hay vào đâu! Tôi không muốn liên quan gì đến em cả!
Bích Ngọc mỉm cười:
– Vậy anh muốn gì?
Bảo Long trừng mắt, nắm chặt cánh tay của cô:
– Loại như em không đủ tư cách hỏi tôi muốn gì! Nhưng tôi sẽ trả lời cho em: Tôi muốn em biến khỏi tầm mắt tôi! Tôi chỉ cho em sống thêm vài ngày thôi! Đừng có gây rối, em biết hậu quả nếu làm phiền Bảo Long này!
Bảo Long nới lỏng tay từ từ, rồi áp một từ:
– Cút!
Ngọc vội vã chạy xuống phòng khách và rồi ra cổng, nắm chặt vô lăng, cô nghiến răng:
– Để tôi xem gia đình mày sẽ xoay xở thế nào. Cuối cùng, tài sản của Hoàng Gia sẽ thuộc về tôi!
Thay vì về nhà ngay, Ngọc lập tức lái xe ra ngoại ô, dừng trước ngôi nhà xập xệ của thầy bùa. Lạ thay, cổng và cửa nhà đều đóng kín. Trong cảnh u tịch của vùng này, vẻ yên bình của ngôi nhà khiến Ngọc cảm thấy rùng mình. Cảm giác bí ẩn của khói hương bùa ngải cũng không thể so sánh được với vẻ hoang vu của ngôi nhà này.
Ngọc bắt đầu khởi động xe và định chạy về thành phố. Nhưng sau một quãng đường ngắn, cô bất ngờ nhìn thấy ngôi nhà đang bốc cháy. Tiếng “bụp bụp” nghe rõ ràng, khiến cô hoảng sợ. Cổng đóng kín chắc là thầy bùa không có ở nhà. Hoặc có thể là ông ốm không tiếp khách, đóng cửa sít.
Bỗng nhiên, Ngọc nhớ đến lời cảnh báo về việc “ngải quật”. Mồ hôi lạnh tuôn trào, cô run rẩy đến mức không thể khởi động xe tiếp. Vội vã rút điện thoại, cô run run bấm số điện thoại của thầy bùa. Chuông vang mãi mà không có ai nghe máy. Trái tim Ngọc đỏ lửa, cô bấm gọi lặp đi lặp lại nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bích Ngọc muốn hủy ngải. Ông Hoàng Thông đã mắc bùa yêu đến mê mệt rồi. Nếu không bị cảnh sát tịch thu mọi phương tiện liên lạc, chắc hẳn ông đã rối rít xin lỗi Ngọc vì đã để con ông bị tát và bị bóp cổ. Nhưng do ông đang bị điều tra, không được liên lạc với ai, chắc là đang rất lo lắng mà không có ai để giải quyết. Bà vợ quý phái kia cũng không nhìn tới chồng nữa. Hoàng Gia sớm muộn gì cũng trở thành tài sản của Ngọc. Nếu tiếp tục như thế này, Hoàng Thông sẽ bị tống vào tù, lĩnh án tử hình, Hoàng Gia bị niêm phong. Lúc đó, Ngọc sẽ mua lại cả tập đoàn danh giá đó. Hoàng Bảo Long ơi, nếu anh không chọn tôi, tôi vẫn có thể chiếm đoạt toàn bộ gia sản của anh một cách dễ dàng! Do đó, Ngọc nghĩ không cần bùa ngải nữa, ông trời đã giúp cô. Có thể thầy bùa đã hủy ngải như lời hứa, nhưng nếu không, tất cả sẽ biến mất và chìm vào quên lãng…
Nhìn ngọn lửa bốc cháy, nghĩ đến sự tan biến của bùa ngải, Ngọc cảm thấy sợ hãi. Dù ngải có mất đi, nhưng lời nguyền của thầy bùa vẫn còn tồn tại. Hôm qua, cô còn tự tin vì nghĩ rằng thầy chỉ đang đe dọa, nhưng giờ đây mọi thứ trở nên thực tế. Ngọc tiếp tục bấm gọi nhưng không ai nghe máy…
Bỗng một tiếng ” Rầm ” vang lên, làm Ngọc cảm nhận được cả ngôi nhà rung lắc dữ dội và đổ sập xuống, bụi tung mù mịt. Dù đã đứng cách xa một quãng khá dài nhưng cảm giác rung chuyển vẫn lan tỏa đến Ngọc, khiến cô hoảng sợ cực độ, vội vã lái xe về thành phố A…
Tại Biệt thự Hoàng Gia, Bảo Long liếc nhìn Hoàng Thông một cái rồi sang phòng kế bên. Chị ba Kim Hiền tỏ ra bình tĩnh hơn Kim Anh, vì chị hiểu rõ bản chất của Bích Ngọc. Dù sự việc vừa xảy ra khiến chị ngỡ ngàng đến mức ghê tởm cả hai kẻ kia, nhưng chị vẫn lo lắng cho mẹ chứ không bao giờ dây dưa với họ như Kim Anh. Thấy em trai bước vào, Kim Hiền lấy thuốc truyền từ tủ ra và nói:
– Tối qua y tá mới đến truyền cho mẹ, thuốc vẫn còn, định sáng nay tiếp tục truyền tiếp. Mẹ bị sốc, nãy chị định gọi cấp cứu nhưng xoa dầu một chút thấy mẹ tỉnh nên thôi, nhưng…
Bảo Long gật đầu và bắt đầu thao tác truyền thuốc cho mẹ. Dù bà có những nhận định sai lầm, thậm chí quá quắt và cực đoan, nhưng dẫu sao thì, bà vẫn là người mà anh gọi một tiếng ” Mẹ “. Anh đã nói với bà nhiều lần về Ngọc nhưng Long biết, khi quan điểm của một người khó thay đổi thì nói thêm cũng vậy thôi. Vậy nên, dù không bao giờ muốn bà chứng kiến những việc không hay nhưng có lẽ đây là cách nhanh nhất, hợp lý nhất để bà tỉnh ngộ.
Những giọt nước từ từ được truyền vào người bà Lan Khuê. Bà vẫn im lặng, không nói một từ. Chỉ trong một ngày mà bao nhiêu chuyện ập đến. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt quý phái của bà mà bà cũng chẳng buồn lau. Kim Hiền dùng khăn mềm chấm nhẹ nhàng những giọt nước mắt của mẹ. Cô cũng không nói gì thêm, vì cô hiểu mọi lời nói lúc này đều thừa thãi. Chả có người vợ nào chấp nhận được cảnh người chồng đầu gối tay ấp lại ngủ với người mà mình đã xem là con dâu.
Vừa lúc đó, cánh cửa bật mở, ông Hoàng Thông bước vào, trên khuôn mặt không hề tỏ ra sự hối lỗi. Bà Lan Khuê thấy chồng là bật khóc nức nở:
– Tại sao…. tại sao…
Bà không thể nói tiếp. Ông Thông ngồi xuống giường, nhìn bà và nói:
– Bà định hỏi tại sao tôi lại làm như thế đúng không? Vậy tôi hỏi bà, bà đã làm những gì? Sự việc bà thấy ngày hôm nay có gì thấm gì so với những việc bà làm với tôi và gia đình này? Đúng không VỢ???