Phía trước là cầu vồng Chương 47 | Sự phản bội của Ngọc

11/03/2024 Tác giả: Hà Phong 332

Tại một quán Bar lớn nhất thành phố A, Bảo Long và Bá Trọng adạng chân vào phòng VIP. Trong phòng, ba người đàn ông đã sẵn sàng – Thăng cùng hai vị cảnh sát Vũ Phong và Mạnh Kiên. Năm người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, Mạnh Kiên mở tấm bản đồ ra và chỉ vào những điểm được đánh dấu, anh ta nói:

– Trong thành phố A, ngoài số ma túy tìm thấy trong cặp của Chủ tịch Hoàng Thông, chỉ có một số điểm nhỏ lẻ. Tụ điểm chính nằm ở một huyện cách thành phố C khoảng một trăm ki-lô-mét về phía Tây Bắc. Đó là một vùng rừng núi, đường đi khá khó khăn. Đây là sự lựa chọn thông minh của tên trùm này vì việc đặt điểm chính ở thành phố, đặc biệt là ở những nơi sầm uất như thành phố C, sẽ dễ bị phát hiện dù ngụy trang cách mấy cũng không tránh khỏi. Sắp tới, họ sẽ vận chuyển một lượng lớn ma túy qua biên giới và dĩ nhiên sẽ đi qua Huyện Z này.

Vũ Phong gật đầu:

– Vậy thì cần đặt lực lượng biên phòng chốt chặn ở Biên giới, cần khoảng ba trăm cảnh sát chốt ở những điểm này!

Rồi vị cảnh sát quay sang Bảo Long:

– Em nghi ngờ Ngọc ở trong đường dây này?

Bảo Long trầm ngâm nói:

– Không, không phải là trong đường dây đâu. Ngọc… chính là tên trùm mà anh Kiên vừa nói!

Mạnh Kiên ngạc nhiên:

– Cái gì? Một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà lại là trùm ma túy á? Em có nhầm không Long? Điều này không thể tin được! Theo như em kể, đó là con của Trần Anh, từ nhỏ tới lớn chỉ biết học hành và rong chơi, tất nhiên là không tốt đẹp gì, mưu mô xảo quyệt, nhưng một trùm ma túy không thể đơn giản chỉ có vậy!

Bảo Long gật đầu:

– Em biết, điều gì đảm bảo chắc chắn thì em mới dám nói. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới danh dự một con người mà còn liên quan tới pháp luật, em không thể nói lung tung. Cách đây không lâu, không ai ngờ rằng một cô gái nhỏ như Phương Nga lại là kẻ cầm đầu một đường dây buôn người! Đôi khi bản chất của con quỷ lại được che giấu bởi một thân hình nhỏ bé, giống như mấy con yêu quái trong bộ phim “Tây Du Kí” kia, con nào cũng đẹp!

Cảnh sát Vũ Phong im lặng từ trước đến nay bỗng lên tiếng:

– Bảo Long nói đúng đấy, một vẻ ngoài như vậy mới dễ che đậy lòng dã tâm. Thông tin mà anh Trọng Tuân vừa báo về, Ngọc là… một sát thủ!

Bảo Long gật gù xác nhận:

– Đúng! Đó là điều em định nói. Ngọc được đào tạo để làm sát thủ cho một tổ chức tội phạm ma túy. Cô ta được tên trùm khét tiếng người Thái Lan tin tưởng và cho phụ trách tổ chức ở Việt Nam với một loạt tên cả. Vì vậy, khi Ngọc bị đánh gục, em không tin. Một kẻ như Ngọc không bao giờ mắc những sai sót lãng xẹt đó. Nhưng theo em, giờ đây Ngọc sẽ tạm thời bị cản trở sau vụ bê bối với bố em. Tuy nhiên, không lâu nữa cô ta sẽ hành động vì Ngọc được tự do đi lại!

Vũ Phong nhìn Bảo Long:

– Bố cậu ổn không?

Long cười nhẹ:

– Dạ ổn chú. Dù chưa nói chuyện với bố nhưng qua ánh mắt của ông, cháu hiểu bố chả lo lắng tẹo nào, cứ như ông biết trước chuyện này sẽ xảy ra đó chú. Có thể ông có ý đồ riêng nhưng cháu nghĩ giờ đây cảnh sát vây quanh nhà, ông lại không được liên lạc với ai nên có hạn chế một chút. Tuy nhiên, cháu có cảm giác là ông đang chọn một giải pháp an toàn để tìm hiểu điều gì đó. Giờ chả ai dám mò vào nhà cháu làm loạn vì có lực lượng cảnh sát bảo vệ. Như vậy bố cháu sẽ thảnh thơi nghỉ ngơi trong nhà và suy tính kế hoạch của ông. Chỉ cần Ngọc sa lưới, ông không những được minh oan mà còn kết thúc quá trình suy nghĩ về kế hoạch riêng. Vậy chả phải một công đôi việc còn gì ạ?

Vũ Phong bật cười:

– Bố cậu khôn thật!

Bảo Long cũng cười theo:

– Dạ bố của cháu mà chú. Chỉ là ông ấy đã phạm một sai lầm và để lại nỗi day dứt tới bây giờ là để mẹ Lan Khuê dụ dỗ và đánh mất tình yêu của đời mình mà thôi!

Bá Trọng nãy giờ nhìn vào tấm bản đồ trên bàn, giờ mới lên tiếng:

– Thế nên cậu hơn bố ở chỗ đủ bản lĩnh để giữ tình yêu?

Long xác nhận:

– Chính xác. Thực ra Bích Ngọc không yêu ai ngoài bản thân cô ta. Có thể Ngọc muốn một người chồng có sự nghiệp như cháu nhưng đó không phải mục đích cuối cùng của cô ta. Ngọc muốn bước vào Hoàng Gia, giành lấy cơ đồ mà bố cháu đã gây dựng nhưng không phải để phát triển Tập đoàn. Ý đồ của Ngọc là biến Hoàng Gia thành điểm ma túy lớn nhất Việt Nam, là công cụ rửa tiền ở Việt Nam dưới vỏ bọc của một Tập đoàn có tiếng tăm lâu đời.

Ngừng một lát, anh nói tiếp:

– Chỉ là lâu nay cháu chưa đủ bằng chứng để lật tẩy ý đồ đó, chỉ biết cự tuyệt Ngọc. Cháu cũng chưa có đủ yếu tố để tiêu diệt Ngọc. Nhưng vừa rồi cô ta đã đi một bước sai lầm. Vì nóng vội muốn có được Hoàng Gia mà cô ta vướng vào bố cháu và đặt ma túy vào Tập đoàn. Xong xuôi, Ngọc còn giả nhân giả nghĩa bảo lãnh cho bố cháu tại ngoại, cố tình để mẹ Khuê biết cảnh giường chiếu của hai người. Kết quả mà Ngọc đang đợi là bố cháu sẽ bị tử hình, Tập đoàn bị niêm phong và Ngọc sẽ mua lại nó!

Vũ Phong cười tủm tỉm:

– Tôi thấy cậu thay tôi được rồi đấy! Cậu và Bá Trọng quả là có đầu óc siêu phàm, làm bác sĩ hơi phí!

Bá Trọng ngả người ra ghế:

– Chú cứ đùa dai, bọn cháu là người trong cuộc, nắm rõ sự tình và bản chất đối tượng nên phán đoán thế, chứ đâu có tư duy sắc bén như chú. Giữa việc cầm súng giết người và cầm dao mổ cứu người, bọn cháu cũng như Thiên Vĩ, vẫn chọn dao mổ, còn súng chỉ để tự vệ thôi ạ!

Vũ Phong cười lớn:

– Ý chí tốt! Mạnh Kiên, tình hình mấy cái flycam đã xong chưa?

Thăng nãy giờ theo dõi câu chuyện. Đến lúc này, anh mới đặt chiếc laptop của mình trên bàn và nói:

– Dạ cháu và Long có chế một chiếc flycam mini, dĩ nhiên là chỉ dạng cùi bắp thôi ạ, không bằng chú Kiên đâu ạ. Cái của chú vừa là flycam vừa là rô – bốt có thể nghe mệnh lệnh, còn của bọn cháu chỉ quan sát đơn thuần ạ. Sáng nay Long đã gắn nó vào xe của Ngọc để ngoài cổng Biệt thự Hoàng Gia. Các chú nhìn đi, sau khi rời nhà Bảo Long, Ngọc về nhà và hiện tại chiếc xe vẫn ở trong Ga – ra nhà Ngọc. Cái flycam này chỉ có thể quan sát và báo về trong phạm vi thành phố A này thôi ạ. Tối qua con sợ Ngọc thoát sớm nên cháu chế vội ạ!

Vũ Phong gật đầu:

– Vậy là giỏi rồi. Nghĩa là giờ này có thể Ngọc đã rời thành phố mà chúng ta cũng không biết vì cô ta sẽ để xe lại và đi bằng một lối khác?

Bảo Long nói thêm vào:

– Chính xác ạ! Cô ta có thể ra khỏi nhà nhưng chưa đi khỏi thành phố đâu ạ. Chiếc flycam này chỉ quan sát được trong phạm vi ga – ra nhà Ngọc nhưng cháu đã nhờ mấy vị cảnh sát thành phố A chặn ở sân bay, bến xe và ga tàu rồi ạ! Dĩ nhiên là Ngọc chưa có bằng chứng phạm tội để theo dõi nhưng vì đây là mấy anh bạn cấp ba của cháu nên cháu có nói qua với họ về Ngọc để xin giúp đỡ một ngày. Nếu trong ngày hôm nay chúng chưa hành động thì ta phải tính cách khác ạ!

Bá Trọng gật đầu:

– Đúng. Một kẻ như Ngọc sẽ rất nham hiểm. Cô ta sẽ không ngồi im chờ đợi đâu. Kiểu gì cô ta cũng tìm cách hành động, thời gian không còn nhiều đâu!

Vũ Phong quay sang Kiên:

– Cậu đưa flycam cho Tuân

Một con cho bay vào nhà Ngọc, nếu cô ta không ở đó thì rút về thành phố C. Kiểu gì cô ta cũng sẽ tới sào huyệt ở vùng núi huyện Z. Có thể Ngọc đã nhìn ra được ý định của Bảo Long nên sẽ gấp rút chuyển hàng để xóa dấu vết. Những chân rết của đường dây này không chỉ có võ nghệ mà còn rất liều. Vì thế, chúng ta cần cẩn trọng, linh động nhưng không nóng vội.

Mạnh Kiên nói rành rõ:

– Rõ!

Vũ Phong quay sang ba chàng trai trẻ:

– Chú sẽ cho rà soát lại sân bay, bến xe và ga tàu. Nhiệm vụ của ba đứa là về thành phố C cung cấp thông tin về Ngọc cho lực lượng cảnh sát, chuẩn bị phương tiện để cứu người khi cần thiết vì chú nghĩ trận này sẽ nhiều thương vong. Tuyệt đối không được vội vã! Đây là giai đoạn ra tết, sân bay hay bến xe, ga tàu đều đông người vì mọi người sau Tết sẽ đổ về các thành phố lớn làm việc, nhất là lượng lao động phổ thông rất lớn. Vì thế, cảnh chen chúc xô lấn sẽ là cơ hội cho Ngọc thoát thân. Trọng và Long vẫn đi làm bình thường ở bệnh viện, Thăng tới thành phố C vờ khảo sát mặt bằng xây dựng gì đó. Chúng ta phải xem như chưa hề biết gì về bản chất của Ngọc!

Trong phòng VIP của quán Bar vang lên thanh âm dứt khoát của ba chàng trai:

– Rõ!

Bảo Long hít một hơi rồi nói:

– Chú Phong, cháu có linh cảm trước khi đi, mục tiêu của Ngọc là mẹ cháu. Cháu muốn đưa mẹ tới chung cư của thành phố C. Vì nếu lần này hàng đi trót lọt, Ngọc vẫn sẽ muốn chiếm Hoàng Gia để làm sào huyệt dưới lốt doanh nghiệp. Ngọc chắc chắn không biết chúng ta đang điều tra, chỉ biết cháu và Trọng trở về thôi, Ngọc cũng không ngờ cháu rõ về cô ta. Thế nên, Ngọc sẽ nghĩ lần này thành công. Muốn thế, Ngọc sẽ tiêu diệt phu nhân Hoàng Gia, việc này cô ta làm đơn giản lắm vì cháu đã rời Biệt thự. Bước tiếp theo của cô ta là tống bố cháu vào tù và mua lại Tập đoàn.

Vũ Phong gật đầu:

– Được. Có thể Ngọc nghi ngờ cháu nhận ra ý đồ cướp Hoàng Gia nên sẽ tẩu hàng xóa vết nhưng cô ta lại không nghĩ tới việc chúng ta mò ra đường dây ma túy. Cháu hãy đưa mẹ tới thành phố C để đảm bảo an toàn. Mấy ngày tới, cô ta sẽ tập trung vào ma túy nên nếu không thấy mẹ cháu ở Biệt thự thì cũng chưa tìm bà ấy ngay đâu. Chú còn e một việc là người giúp việc nhà cháu có kẻ cung cấp thông tin cho Ngọc.

Bảo Long mỉm cười nhẹ nhàng:

– Cháu biết người đó! Nhưng ngoài những thứ thấy được, thì kẻ đó cũng chả rõ sự tình đâu ạ!

Ba mươi phút sau, Thăng, Bảo Long và Bá Trọng cùng bà Lan Khuê có mặt ở sân bay thành phố A. Anh nói rằng muốn đưa mẹ đi thay đổi không gian cho khuây khỏa nên chẳng ai nghi ngờ gì. Vũ Phong và Mạnh Kiên ở lại gặp Trọng Tuân để cài đặt flycam.

Bốn người vừa vào khu vực làm thủ tục thì trên một băng ghế trong phòng chờ, một người đàn ông già nua, đầu bù tóc rối, khoác trên người bộ đồ màu xanh bộ đội cũ kĩ. Chòm râu lão rung rung mở ra nụ cười nửa miệng:

– Hoàng Bảo Long, anh nghĩ qua mặt được em sao???

Bài viết liên quan