Phía trước là cầu vồng Chương 48 | Phá án nơi góc khuất

11/03/2024 Tác giả: Hà Phong 290

Trên bầu trời của thành phố A, một chiếc máy bay đã cất cánh, đưa ba chàng trai và một phụ nữ quý phái đi xa. Trong khoang hạng sang, không khí trầm buồn hiện hình với đôi mắt của họ. Trái lại, một ông lão lụ khụ lại lên một chiếc máy bay khác, không phải hạng sang nhưng vẫn quyết định cất cánh.

Ở lại thành phố A, Vũ Phong, Mạnh Kiên và Trọng Tuân điều khiển flycam, lần qua Biệt thự nhà Trần Anh. Tuy nhiên, mọi nơi trong biệt thự trống trơn, không một bóng người. Bà Khuê cũng đã rời đi. Dù đã kiểm tra qua mọi bến xe, ga tàu và sân bay, không có ai mang thông tin về Trần Bích Ngọc. Vũ Phong cảm thấy bối rối. Sau một thoáng suy nghĩ, ông nói:

– Chúng ta bị lừa! Cần cải trang ngay!

Trọng Tuân bất ngờ hỏi:

– Tại sao vậy anh Phong?

Vũ Phong giải thích:

– Các kẻ giết người thường biết cách cải trang để tránh sự chú ý.

Sau đó, Vũ Phong yêu cầu:

– Hãy cung cấp thông tin về những hành khách đến thành phố C từ các sân bay, ga tàu và bến xe trong vòng một giờ cho tôi!

Mạnh Kiên, đang nhìn vào màn hình laptop để thu lại flycam, không giấu được sự tức giận:

– Chúng ta quá chủ quan rồi! Nó đã trốn mất rồi!

Vũ Phong đáp:

– Đừng lo, nó chỉ có thể trốn một lần thôi!

Chỉ sau hai phút, thông tin về các hành khách được gửi đến email của Vũ Phong. Họ cùng nhau kiểm tra. Trọng Tuân đề xuất:

– Rà sân bay trước, đó là cách nhanh nhất!
Dễ dàng nhận ra chuyến bay giá rẻ ngay sau chuyến của Bảo Long vì những hành khách này thường là lao động bình dân. Họ đến thành phố C để làm việc sau kỳ nghỉ Tết. Vũ Phong chú ý đến chuyến bay này vì nghi ngờ Ngọc sẽ cố tránh sự chú ý bằng cách này. Cô ấy sở hữu nhiều tiền, nên việc đi chuyến bay hạng sang sẽ dễ bị phát hiện hơn. Họ tin rằng Ngọc sẽ không cải trang thành những người cùng độ tuổi của mình. Vì vậy, họ quyết định tập trung vào một người đàn ông tên Đoàn Khôi. Giấy tờ hợp lệ, không có dấu hiệu giả mạo. Dựa vào thẻ căn cước, họ suy đoán rằng Đoàn Khôi không phải là người đi làm, mà có thể là đi thăm người thân hoặc đi chơi. Với linh tính của mình, Vũ Phong nói:

– Chúng ta nên kiểm tra camera ở khu vực làm thủ tục, sẽ dễ nhận biết hơn!

Cả ba cùng tới sân bay thành phố A với hy vọng phán đoán của họ là chính xác. Vũ Phong yêu cầu được xem camera ghi lại Đoàn Khôi khi làm thủ tục. Tất nhiên không ai từ chối yêu cầu của một cảnh sát. Khi kiểm tra, Đoàn Khôi thu hút sự chú ý, không chỉ vì ngoại hình bụi bặm mà còn bởi cử chỉ lạ khi đi vào làm thủ tục. Người này nhìn xung quanh như muốn kiểm tra xem có ai theo dõi không, dáng điều ngơ ngác nhưng không thể đánh lừa được Vũ Phong. Sau khi hoàn tất thủ tục, anh ta bước đi nhanh chóng và linh hoạt, hoàn toàn khác với dáng đi ban đầu.

Ngay khi Vũ Phong kết thúc cuộc điện thoại, hai vị cảnh sát và Trọng Tuân cũng ngay lập tức khảo sát ga tàu và bến xe, nhưng không tìm thấy dấu vết nào đáng ngờ. Họ quyết định về thành phố C để bắt đầu kế hoạch bắt tội phạm ma túy.

Ở thành phố C, trước khi lên máy bay, Bảo Long đã hẹn với Đan Thư rằng khi mọi người về đến chung cư, cô em đã chuẩn bị sẵn một bữa cháo gà ấm lòng. Mặc dù biết bà Khuê vừa trải qua một cú sốc, nhưng Thư không quá lo lắng vì cô không biết liệu bà đã chấp nhận mình hay chưa. Khi thấy Bảo Long dẫn bà vào, chị em Thư lịch sự chào:

– Cháu chào bác ạ!

Bà Khuê ngần ngại nhìn Thư. Suốt thời gian qua, bà đã căm ghét cô, mắng mỏ cô, và khinh bỉ cô, giờ bà không biết phải nói gì. Bà cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng và hối hận. Và vì thế, bà chỉ gật đầu nhẹ và đáp:

– Ừ…

Bảo Long luôn đúng, cũng như lúc này. Sự mạnh mẽ của Long luôn là điều cần thiết để giải quyết mọi vấn đề một cách dứt khoát, không để bất kỳ lí do nào ảnh hưởng đến quyết định của mình. Bà không biết liệu Thư đã biết về mọi chuyện chưa, nhưng với tình yêu của Bảo Long, bà tin rằng cô đã hiểu hết. Cũng như lúc ông Hoàng Thông đã kể cho Phương Linh nghe. Khi nghĩ rằng Thư đã hiểu, bà lại càng cảm thấy xấu hổ. Là một người phụ nữ tôn quý, bà không thể đứng cao đầu được nữa. Những lời mắng mỏ, những lời xỉa xói đối với Thư giờ đây trở thành điều đáng trách của bà, khiến bà cảm thấy đau lòng và hối hận. Nhìn cô gái trước mặt, mạnh mẽ và dễ thương, bà nhận ra rằng khi ta ghét ai đó, ta sẽ không nhìn thấy những điều tốt đẹp của họ. Bây giờ bà hiểu rồi, là do bà đã sai, là do lòng tham ích kỷ của bà mà bây giờ mới phải trả giá như vậy. Có lẽ Thư cũng đang ngần ngừ với bà.

Nhìn thấy Đan Thư và bà Khuê đối mặt nhau một cách ngượng ngịu, Bảo Long bật cười:

– Hai người sao thế, chúng ta là gia đình mà?

Rồi anh quay sang mẹ:

– Mẹ vào tắm đi, sau đó ra ăn nhé!

Đan Thư nhanh chóng trả lời:

– Dạ, từ lúc anh Long nhắn tin khi máy bay hạ cánh, cháu đã chuẩn bị nước tắm và tinh dầu rồi ạ. Bác ơi, bác vào tắm đi ạ!

Bà Lan Khuê gật đầu:

– Cảm ơn con!

Nhìn bà, Thư nghĩ về những gì Bảo Long kể, cô cảm thấy thương. Cô chưa từng ghét bà Lan Khuê. Cô chỉ không hài lòng với cách bà áp đặt con cái. Mặc dù bà làm cô cảm thấy bực tức đôi khi, nhưng Thư hiểu rằng cha mẹ nào cũng muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái. Vì vậy, trong lòng, cô không ghét bà. Cô nghĩ bà nghĩ rằng Bích Ngọc giàu có, đã hứa hôn với Bảo Long từ nhỏ nên cố gắng chăm sóc. Nhưng Long không tuân theo kế hoạch nên bà tức giận và chán ghét cô – người mà con trai bà đã chọn. Tuy nhiên, bây giờ, nhìn thái độ của bà sau cú sốc vừa qua, cô hiểu bà đã nhận ra mọi thứ. Nghe tiếng “con” lần đầu tiên từ miệng bà dành cho mình, Thư cảm thấy ấm áp, bởi đó là lời nói từ tận đáy lòng bà. Mặc dù những gì bà làm không tốt khi cấm đoán cô và Bảo Long, nhưng có câu “đánh kẻ chạy đi đâu ai đánh người chạy lại”. Vì vậy, việc tha thứ cũng là cách để người mắc lỗi tự nhìn nhận và hoàn thiện bản thân.

Bà Lan Khuê lấy đồ đi tắm. Trúc Linh và Thư nhanh chóng phục vụ cháo cho mọi người. Đã tám giờ tối, sau một ngày mệt mỏi, Đan Thư muốn mọi người ăn uống nhẹ nhàng. Trong bữa tối đó, không ai nhắc đến Bích Ngọc và những gì vừa xảy ra, chỉ vui vẻ nói về ba ngày Tết và lễ cầu hôn của Bảo Long sau phút giao thừa.

Sau khi dọn dẹp xong, mọi người cùng nhau thưởng thức trái cây trước khi Bá Trọng và Trúc Linh chuẩn bị ra về. Thăng ở lại để thảo luận với Bảo Long một số việc và cả hai dự định ngủ ở phòng làm việc, nhường phòng ngủ cho bà Khuê. Mọi việc đã được sắp xếp, Đan Thư cũng xin phép về phòng trọ. Bảo Long nắm tay cô lại:

– Thư, anh nghĩ em nên ở với chúng tôi một thời gian!

Bá Trọng gật đầu:

– Bé Thư, Long nói đúng đấy. Bây giờ em nên về Biệt thự với chúng tôi.

Thư chau mày:

– Anh rể, có phải mọi người giấu em chuyện gì không? Mọi người lo em gặp nguy hiểm phải không?

Bá Trọng giải thích:

– Hiện tại chúng ta chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chúng tôi muốn em được an toàn. Ở phòng trọ, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao chúng tôi kịp đến? Hãy nghe theo chúng tôi đi!

Đan Thư lắc đầu:

– Em có võ mà, em có thể tự bảo vệ được. Hãy để em tự lập, đừng bao bọc em quá! Tốt nhất là mọi người nên nói rõ cho em biết điều gì đang xảy ra!

Bảo Long thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Vợ, em đã biết chuyện của Bích Ngọc rồi. Anh sợ cô ta đến thành phố C tìm em và gây rối thôi. Cô ta cũng biết võ!

Thư trừng mắt:

– Chị Ngọc cũng biết võ à? Em thấy chị ấy không hề có dấu hiệu của người biết võ chút nào!

Bảo Long mỉm cười, vuốt nhẹ đầu cô:

– Con người không phải lúc nào cũng dễ đoán, không phải ai cũng để lộ bản chất tốt đẹp bên ngoài như vợ anh đâu! Hãy đi theo anh chị về Biệt thự. Khi nào tới, nhớ nhắn tin cho anh!

Đan Thư lặng lẽ gật đầu:

– Vâng ạ!

Sau đó, cô và vợ chồng Bá Trọng quay sang chào bà Lan Khuê. Đến lúc này, bà mới lên tiếng:

– À, Đan Thư, hôm nay… Con ngủ lại đây được không? Mẹ ngủ một mình không quen, và… Mẹ có chuyện muốn… Nói với con…

Đan Thư sững người vì ngạc nhiên. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Cả Bảo Long và những người còn lại cũng ngỡ ngàng như thế. Ai cũng biết bà Khuê sẽ thay đổi thái độ với Thư sau vụ việc vừa rồi, nhưng chẳng ai nghĩ mọi thứ lại diễn ra nhanh như thế. Tiếng “mẹ” được bà nói ra không chút ngượng nghịu mà lại pha lẫn chút day dứt và thương yêu. Đan Thư cứng đờ cơ mặt mất mấy giây. Đến khi cảm nhận bàn tay bà Khuê cầm lấy tay mình, cô mới giật mình:

– Dạ… Cháu…

Bà Khuê mỉm cười, nụ cười đã hiền hòa và dịu nhẹ đi:

– Hai đứa đăng kí kết hôn rồi, được pháp luật chấp nhận rồi, sao còn xưng cháu? Chờ mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới để thông báo với mọi người. Tối nay con ở lại đây, nhé?

Cách nói chuyện đó của mẹ Bảo Long, Đan Thư nghe chưa quen nhưng là lời thật tâm. Cô đã được gia đình anh chấp nhận sao? Đây chẳng phải là điều bấy lâu nay cô mong đợi còn gì? Đan Thư cảm nhận giọng nói ấm áp của Long vang lên bên tai mình:

– Vợ, đồng ý đi!

Cô mỉm cười:

– Dạ vâng ạ!

Bà Khuê lắc lắc tay cô:

– Ngoan lắm!

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng rồi cùng nói cười vui vẻ một lúc nữa. Vợ chồng Bá Trọng vội trở về với hai thiên thần nhỏ.

Chiếc xe vừa rời khỏi chung cư, ngay bên kia đường, trong cái lạnh của những ngày xuân, một ông lão đang lụ khụ ho mấy tiếng. Lão đưa cặp mắt nhìn lên căn hộ của Bảo Long rồi nhếch mép cười…

 

Bài viết liên quan