Phía trước là cầu vồng Chương 5 | Liệu có phải giả vờ?
Nghe Long phát biểu, ánh mắt của Bá Trọng tỏa sáng những tia vui vẻ:
– Hai người hãy tập và biểu diễn một cách chân thật nhé, nếu cần kinh nghiệm thì cứ hỏi!
Thiên Vĩ nhíu mày nhưng vẫn bày tỏ quan điểm của mình:
– Phim giả tạo thì không nên, đó là ý kiến chân thành chứ không đùa đâu!
Đan Thư cảm thấy gương mặt của mình đang trở nên nóng bức. Cảm giác nóng bức này một phần là do suy nghĩ về những ngày tiếp theo với Bảo Long, nhưng cũng có phần do trái tim của cô gái trẻ đang đập nhanh hơn. Bảo Long liếc nhìn cô rồi nói:
– Đừng đùa nữa mọi người. Thư xấu hổ lắm đấy! Nếu Thư rút lại câu mình vừa nói thì ai sẽ làm bạn khóc cho tôi?
Bá Trọng cười to:
– Nghe tiếng “Thư” ông nói ra, nghe như một dòng suối êm đềm vậy. Xưng hô như vậy có phải dễ thương không? Thôi, giờ chúng ta nhường không gian này cho đôi bạn trẻ nhỉ?
Đan Thư ngơ ngác khi thấy mọi người đồng tình với ý kiến của Bá Trọng:
– Ơ, đang nói gì vậy anh Trọng?
Bá Trọng ôm eo Trúc Linh và đứng dậy:
– Chúng ta đã bàn xong, giờ là lúc của hai bạn rồi, ngồi đây làm gì cho cản trở!
Thiên Vĩ cũng ôm bé Kem và cầm tay Tú Vi rồi kéo đi. Kem làm mặt buồn bã:
– Bố Vĩ, bố phải làm chủ cho con. Mẹ nói nếu con vẫn nhìn ngắm bạn gái ở trường mầm non thì sẽ đưa con vào lò luyện võ của chú Dũng Hiệp sĩ. Ở đó con sẽ vui thì vẫn vui nhưng làm sao con có thể nhìn thấy bạn Lê Na mỗi ngày ạ?
Trong khi ông bố đẹp trai nào đó đang bối rối không biết trả lời thế nào với đứa con lém lỉnh thì Bá Trọng mỉm cười:
– Buồn cười ghê Kem, hôm trước đã nắm tay nói rằng Kem sẽ lấy em Bắp rồi đấy. Chẳng lẽ Bắp nhà chú không dễ thương bằng bạn Lê Na sao?
Kem nhíu mày:
– Nhưng em Bắp còn nhỏ bé mà chú, làm sao nói chuyện với con được ạ? Kem không thể tặng quà hay tâm sự!
Bá Trọng cúi xuống và xoa đầu cậu bé:
– Không phải vậy đâu, em Bắp sẽ hiểu hết mọi thứ. Kem hãy đợi em Bắp lớn nhé, được không?
Cu cậu nhí gật đầu và nhẹ nhàng nói:
– Dạ, để con suy nghĩ! Có lẽ trong khi chờ em Bắp, con sẽ chơi với bạn Lê Na chú nhé!
Sau đó, Kem đưa tay lên miệng:
– Shh! Bí mật này chỉ có chú biết đấy!
Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của bé Kem khi nói điều trong lòng, Bá Trọng bật cười:
– Được, chỉ có chú và Kem biết thôi, bạn Lê Na không được biết đâu!
Kem gật đầu và ra dấu hiệu OK với ngón tay bé xíu:
– Chỉ cần vậy là đủ chú ạ!
Bảo Long mỉm cười:
– Kem, bố mẹ cho con ăn gì mà lớn nhanh thế?
Bé Kem nhìn mắt to tròn của Long:
– Chú phải chú ý một chút đi. Con mới bốn tuổi mà đã thu phục được cả em Bắp lẫn bạn Lê Na. Chú đã lớn rồi, giờ mỗi dì Thư cũng không thu phục nổi thì… cần phải xem xét đấy ạ!
Đan Thư nhìn cậu con trai đang trêu ghẹo mà chỉ muốn cắn vào đôi má đáng yêu đó. Thiên Vĩ nhìn con trai:
– Con giỏi lắm, học hành thì lo ngắm bạn, giờ đến đây con còn đe dọa bạn của bố, xem con làm gì tiếp theo!
Bé Kem tỏ ra tự tin:
– Con biết bố mẹ đã có kế hoạch biến con thành anh trai mẫu mực, ít ra con sẽ trở thành một người anh tốt ạ!
Tư duy sắc bén và sự lém lỉnh của bé Kem khiến mọi người cảm thấy thú vị. Bá Trọng nhẹ nhàng bế bé từ tay Vĩ và nói:
– Con rể ơi, chúng ta vào nhà thôi, xem xem chú Long ở đây có làm được trò gì không?
Khi mọi người đã vui vẻ vào trong, Đan Thư cảm thấy tim mình đập mạnh. Không hiểu vì sao ánh mắt sâu lắng của Long khiến cô không dám đối mặt, chỉ lo sợ bị hút vào đó. Lí trí cô rõ ràng không ưa, nhưng phải thừa nhận là cô bị cuốn hút bởi vẻ ngoài xuất sắc của anh. Không gian yên bình. Cả hai đều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, Bảo Long lên tiếng:
– Cảm ơn Đan Thư nhé, may là có mọi người ở đây, nếu không thì tôi… à anh… không biết phải làm thế nào. Sinh nhật của mẹ thường có nhiều quan khách trong giới kinh doanh, nên anh không muốn bà mất mặt.
Ồ, chú ấy gọi “anh” thật ngọt ngào! Đan Thư cười ngượng:
– Cháu… ờ… em cũng không biết nên giả vờ hay không, chỉ lo sợ mẹ chú phát hiện thôi…
Bảo Long nhấn mạnh:
– Chắc chắn mẹ anh nghĩ anh già lắm đâu nhỉ?
Đan Thư vội vẫy:
– À, không đến thế ạ… nhưng… em… em còn e ngại, thấy hơi lạ…
Bảo Long gật đầu:
– Đan Thư hãy giúp anh nhé, gọi tiếng anh cho anh này tránh khỏi cảm giác cô đơn. Chúng ta không phải là nhân vật chính, chỉ cần chào hỏi một số người thôi, anh chỉ muốn Thư đồng lòng cùng anh thôi. Còn mọi thứ khác, em hãy tự nhiên, là chính em. Ngoại trừ việc đóng giả người yêu của anh, em vẫn là em!
Đan Thư gập hai tay lại:
– Vâng ạ, vậy thì anh… à… cháu phải nói cho em biết mẹ anh thích điều gì, tính cách của bà ra sao, sau đó em sẽ giới thiệu những điều phù hợp với anh?
Long bật cười trước vẻ lo lắng của Thư:
– Có phải như cảnh sát hỏi tội hay giáo viên kiểm tra bài không? Gia đình của em như thế nào thì nói vậy thôi. Mẹ anh là người thông minh, khá sắc sảo. Nhưng tư tưởng của bà không thoải mái như mẹ Trọng hay mẹ Vĩ, bà là dâu trưởng nên có lẽ vai trò đó quá nặng nề khiến bà luôn chỉn chu trong mọi việc, rất khắt khe. Và chưa biết tình cảm bà dành cho một gia đình có công ty con thuộc tập đoàn nhà anh sẽ ra sao.
Thư nghe Long nói ra, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn một chút:
– Chị ấy có lẽ là người con nhà quý tộc, xinh đẹp, thông minh. Em thấy những gia đình giàu có thường chú trọng đến việc kết hôn với gia thế, nhưng không phải ai cũng như vậy, như chị Linh và anh Trọng ấy ạ!
Long thở dài:
– Đẹp xấu hay giàu nghèo đối với anh không quan trọng. Cô ấy dù có xinh đẹp không, anh cũng không nhớ rõ lắm. Nghe mẹ anh kể, sau khi học xong thạc sĩ, anh sẽ tiếp quản công ty gia đình. Anh nghĩ tâm hồn mới quan trọng, còn giàu hay nghèo là do bàn tay và trí tuệ của con người, không phải dựa vào người khác.
Lần đầu tiên Đan Thư cảm nhận được sự khác biệt trong vẻ ngoài của bác sĩ này so với cái vẻ lạnh lùng, cứng nhắc thường thấy trước mặt cô. Điều này làm cho cô nhận ra rằng, để hiểu rõ một người không phải là điều dễ dàng, những gì mắt thấy và tai nghe chưa chắc đã là đích thực. Đan Thư tỏ ra đồng cảm với lời nói của Long:
– Em cũng nghĩ như vậy, vì vậy em không thích dựa dẫm, mà muốn tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Bảo Long nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt thú vị. Anh nhận ra rằng ấn tượng của mình về Thư ngay từ lần đầu gặp không hề sai lầm. Sau một thời gian gặp gỡ, Long tự tin về ấn tượng của mình về Thư. Có lẽ, bởi vì sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nên dù cuộc sống có thay đổi, Thư vẫn giữ được sự chân chất và những vết sẹo trong quá khứ giúp cô luôn là chính mình. Anh cười nhẹ:
– Đan Thư hiếm khi thấy em nhẹ nhàng như vậy đấy nhỉ?
Trong tâm trạng đồng cảm với người đàn ông bên cạnh, Đan Thư bất ngờ:
– Vậy thì tôi nên trở lại cảm giác quyết đoán! Nãy giờ chẳng qua là diễn thôi!
Bảo Long bật cười:
– Đúng là diễn xuất sâu đấy, rất tốt!
Đan Thư ngái ngủ:
– Không cần khen nữa, thôi em về đây, lát còn xem lại bài tiếng Anh!
Cô nói xong, đứng dậy. Bảo Long cũng vội vàng đứng theo:
– Để tôi đưa em về!
Đan Thư lắc đầu:
– Không cần đâu ạ. Chỉ cần mấy tiếng đồng hồ nữa là gia đình anh, em nghĩ mình đã diễn tốt. Anh chỉ cần nói qua là em hiểu rồi ạ!
Bảo Long cúi xuống gần mặt cô, hơi rượu nhẹ từ buổi trưa vẫn còn:
– Em không nghe câu “nhất cự li, nhì tốc độ” sao? Để diễn tốt, cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng!
Đan Thư cảm thấy một chút xao động nhẹ nhàng lướt qua lòng:
– Vậy tùy anh!
Nói xong, cô quay mặt đi vào nhà, che giấu vội vàng nụ cười thẹn thùng trên môi.
Cả hai vừa bước vào phòng khách, thấy mọi người đang trò chuyện. Thiên Vĩ nhìn thấy Bảo Long, cất giọng:
– “Và tôi cũng yêu em, và tôi cũng yêu em Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn Yêu em chứa chan….”
Bá Trọng phụ họa bằng cách thổi huýt sáo khiến Bảo Long bật cười:
– Nay hai ông yêu đời quá!
Thiên Vĩ cười:
– Người ta yêu nhau thì chúng tôi cũng yêu đời chứ, Trọng nhỉ?
Mọi người cùng cười, Đan Thư xấu hổ:
– Các anh chị còn nói nữa à, em đã đổi ý đấy!
Long nhìn sang Thiên Vĩ:
– Chủ tịch, ông đã có vợ và con rồi, còn tôi đang trốn mẹ vụ đính hôn, hợp đồng còn chưa kí, đừng phá nha! Bây giờ tôi đưa Thư về đã, rồi quay lại tính với hai ông sau!
Bá Trọng vỗ vai:
– Ồ đúng đấy, đi cẩn thận, nhớ nhìn đường chứ đừng lo ngắm gái đấy!
Khi Long và Thư quay ra, ông anh rể còn nói thêm một câu nhỏ nhắn:
– Rồi quay lại ta tính chuyện yêu đương!
Long mở cửa cho Đan Thư ngồi vào chiếc xe sang trọng. Cô tự thắt dây an toàn cẩn thận, thao tác này đã được chị Linh hướng dẫn nên Thư thực hiện rất thành thạo. Rồi cô chỉ dẫn đường cho Long tới khu trọ. Không gian trong xe duy trì một sự im lặng, và họ chỉ trò chuyện với nhau về những điều nhỏ nhặt như đường đi, đồ ăn, hoa tươi… Những cuộc trò chuyện không đặc biệt nhưng đủ để họ cảm thấy thoải mái hơn với nhau.
Khi sắp đến đường vào khu trọ, Đan Thư quay sang Long:
– Đây là chỗ rồi ạ!
Long nhìn xung quanh:
– Anh không thấy chỗ trọ nào cả?
Thư chỉ vào con đường phía trước:
– Đúng rồi, đi vào con đường này, có một ngõ nhỏ, khu trọ ở cuối ngõ đó, hẹp lắm nên xe không thể vào được!
Bảo Long rẽ xe vào con đường nhỏ được trải nhựa:
– Ít nhất cũng phải đưa người yêu tới đến đó chứ, không thể bắt em đi bộ vào, đàn ông nào làm thế!
Đan Thư không kịp ngăn chặn nhưng vẫn nói:
– Nhưng… em chưa bao giờ đưa bạn trai tới nhà, đi bộ cũng được mà, như thể dục hàng ngày thôi!
Bảo Long tiếp tục tập trung lái xe cho tới khi vào ngõ hẹp của khu trọ. Anh đã từng nghe Bá Trọng kể rằng phòng trọ của Linh nằm sâu trong ngõ nhỏ, và giờ đây anh đã thấy chính xác. Long rất ấn tượng với tình yêu của hai người bạn, vượt qua mọi khó khăn để đến với nhau như trong những câu chuyện tình yêu. Đôi khi anh không hiểu tại sao trái tim mình không cảm thấy rung động trước một người con gái nào, dù anh đã gặp không ít cô gái ở các quốc gia khác nhau – dịu dàng có, quyến rũ cũng có, nhưng anh chẳng có cảm giác gì. Có lúc thấy nhiều người nghi ngờ giới tính của mình, anh chỉ biết cười khổ. Có lẽ mọi thứ đều phụ thuộc vào số phận. Anh không bao giờ ép bản thân làm một việc mà anh không có đam mê. Chính vì vậy, anh chưa bao giờ tham dự một cuộc gặp gỡ riêng nào giữa gia đình mình và gia đình Bích Ngọc. Sự nhiệt tình quá mức của hai gia đình chỉ khiến anh cảm thấy chán ghét.
Xe dừng lại trước ngõ nhỏ, Bảo Long quay sang tháo dây an toàn cho Thư. Nhưng không ngờ cô cũng quay qua để tự mình làm, khiến cho khuôn mặt cô va vào vòm ngực của Bảo Long. Cảm giác lúc đó khiến cho không gian trong xe như nóng lên, Đan Thư chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi im lặng, còn Bảo Long cũng bất ngờ nên không biết nói gì. Sau một vài phút, giọng của anh trở nên khàn khàn:
– Để anh làm cho!
Đan Thư im lặng, không nói gì, và cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương. Dây an toàn đã được mở, cô vội chào anh và bỏ chạy vào con hẻm. Bảo Long nhìn theo, cảm giác có điều gì đó như đập vào trái tim khép chặt của mình…