Phía trước là cầu vồng Chương 51 | Giăng lưới
Sau cái nụ cười kia, một khẩu súng đen đen đã chĩa thẳng vào hướng của Bảo Long và phát ra tiếng đoàng!
Không ai ngã xuống vì khi viên đạn hạ cánh, Long đã nhanh chóng phản ứng và đáp trả bằng cách giơ súng. Âm thanh đau tai vang lên khi hai viên đạn va chạm vào nhau trên không trung. Liền sau đó, tiếng súng nổ liên tục từ sáu chàng trai hướng về phía Ngọc, nhưng cô ấy đã trở nên như một phần của cảnh vật núi rừng, dễ dàng né tránh các đợt đạn. Ngọc được huấn luyện rất kỹ lưỡng, kỹ năng chiến đấu của cô cực kỳ linh hoạt.
Ngọc vẫn nhảy vẫn huýt sáo. Mỗi tiếng huýt có vẻ như làm tăng khả năng bị phát hiện, nhưng Bảo Long nhận ra rằng, phe của Ngọc đang tăng cường sau mỗi âm thanh mà cô tạo ra. Các hình bóng đen bắt đầu tiến lại. Ông nhận ra rằng cô đang báo hiệu cho đồng minh, giống như cách mà loài vật gọi đàn đến giúp đỡ. Bảo Long nhanh chóng nói:
– Dừng lại, chúng ta đã rơi vào bẫy!
Vũ Phong gật đầu:
– Đúng! Rút lui!
Mạnh Kiên nhanh chóng ngồi xuống và giả vờ kiểm tra nhưng lại lén lấy ra một số viên đạn và ném chúng theo hướng Ngọc. Cả nhóm sau đó rút lui vào rừng. Bầu trời đêm trở nên tối đen và bí ẩn.
Trong xe, Kiên hỏi Tuân:
– Tình hình ra sao? Có thấy gì không?
Tuân đang vận hành flycam:
– Thả các flycam mà không thấy gì, thì cảnh sát Mạnh Kiên sẽ trở thành quá khứ. Chờ một chút, nó đang gửi dữ liệu. Tôi phải dùng vệ tinh vì sóng ở đây rất yếu.
Chiếc xe của cảnh sát Vũ Phong được bọc thép chống đạn và được che giấu kỹ càng với màu lá rừng, nằm ẩn mình dưới một tán cây lớn, khó nhận biết ngay cả vào ban ngày. Tuân điều khiển flycam lăn trên cỏ theo dõi Ngọc, qua những cạnh rừng gồ ghề, bên cạnh Bích Ngọc và đồng bọn. Khi chắc chắn rằng lực lượng của Phong đã rút, Ngọc cười nhẹ:
– Đây sẽ là trận thất bại đầu tiên của cảnh sát Vũ Phong!
Flycam theo dõi Ngọc đi sâu vào rừng và dừng lại ở một góc cây lớn. Những cành cây che phủ như một tấm màn dày và cả nhóm bước vào bên trong. Ngọc nhìn quanh rồi dùng chân gạt lớp cỏ, để lộ ra một tấm thép dày. Cô nhấc lên, một lối mòn được mở ra:
– Xuống đây!
Ngọc để những kẻ yếu thế xuống trước. Khi tới tên cuối cùng, hắn nói nhỏ:
– Chị ơi, kho hàng hết thực phẩm rồi. Mọi người kiểm tra từ sáng tới giờ chưa ăn gì, chỉ uống nước lọc.
Ngọc gật đầu:
– Được rồi, tôi sẽ liên hệ với dân địa phương sáng mai để tiếp tế thực phẩm. Bây giờ đã khuya, chúng ta cần kiên nhẫn một chút!
Người kia cúi đầu tuân theo lệnh:
– Vâng, chị. Liên hệ xong, mai tôi sẽ đi lấy!
Ngọc lắc đầu:
– Cảnh sát vẫn còn rất hoạt động xung quanh đây. Hãy để tôi xử lý, chúng ta sẽ đối phó được!
Sau khi cô ta nói xong, cô để tên đó xuống trước, còn mình quan sát xung quanh một lần nữa rồi mới bước xuống. Tấm thép dày từ từ khép chặt lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngọc không hề biết có hai con flycam đã lăn theo chân mình.
Dưới đất là một không gian rộng lớn, được chiếu sáng bằng đèn, và được cảnh giới cẩn thận. Có khoảng một trăm người đang kiểm tra từng thùng ma túy, phân loại chúng để chuẩn bị cho việc chuyển đi. Ngọc bật laptop lên, thao tác một số công việc rồi nói:
– Các anh em hãy kiên nhẫn, sáng sớm mai tôi sẽ đi lấy thêm thực phẩm cho mọi người. Lúc này là khuya, không an toàn nên mọi người cần phải chịu khó. Sau vụ này, tôi sẽ cho mọi người về nhà nghỉ ngơi, và lương lần này sẽ tăng gấp ba!
Những người đang làm việc dừng lại, mỉm cười:
– Cảm ơn chị Ngọc!
Họ là những người từng là lang thang hoặc làm việc phi pháp mà Ngọc đã thu phục được từ khắp nơi, trong đó có khoảng một phần ba là dân địa phương làm nhiệm vụ vận chuyển nhỏ lẻ. Ngọc sau khi nói xong, nhanh chóng lấy từ trong tủ của chiếc bàn ra một bọc lương khô và chia cho mọi người để tiếp tục công việc.
Ba giờ sáng…
Trong chiếc xe, cả bảy người đàn ông không ai chợp mắt, không ai dám rời mắt khỏi hai màn hình laptop – một màn hình hiện thị hình ảnh từ dưới đất, một màn hình hiện thị cảnh trên mặt đất. Hai con flycam vẫn tiếp tục gửi về cảnh phe nhóm của Ngọc kiểm tra, phân loại và đóng hàng xuyên đêm chuẩn bị cho vụ giao dịch sắp tới. Các flycam phía trên chưa phát hiện gì đặc biệt. Bất ngờ, từ trong lùm cây lớn, một người đàn ông già xuất hiện, đang ngó ngàng sát tấm thép dày đặt xuống hang. Bảo Long nhăn mặt:
– Lão này là ai nhỉ? Không phải Ngọc, cô ta vẫn đang dưới hang mà? Và dáng đi của gã này… quen quen…
Vũ Phong suy tư:
– Có lẽ là người dân địa phương đến tiếp tế thực phẩm!
Tất cả đều im lặng chờ đợi. Sự im lặng trở nên cảm nhận được nhịp tim mỗi người. Khu rừng trở nên yên bình và đến mức hoang dã, lực lượng cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu rừng.
Cuối cùng, một người phụ nữ bước lên từ bãi cỏ xê dịch. Thấy người đàn ông già đang đeo kín mặt, cầm một bịch lớn, Ngọc cười:
– Mọi người đến đúng giờ quá! Cảm ơn!
Nhưng một tiếng cười vang lên:
– Cô vẫn còn sống à?
Bích Ngọc sửng sốt. Giọng nói này làm sao cô quên được? Người đàn ông này vẫn còn sống sao? Ngọc nói lắp bắp:
– Ông… ông thầy… bùa… làm sao…?
Người đàn ông già gật đầu:
– Rất đúng! Dĩ nhiên là tôi còn sống! Nếu mày còn sống, thì tôi sao có thể chết được?
Ngọc ngạc nhiên:
– Nhưng tôi nhìn thấy nhà ông bốc cháy! Ông có biết không? Và tại sao ông lại ở đây? Ông trốn ai vậy?
Người đàn ông kia nhếch mép:
– Xây được thì hủy được, gieo được thì gặt được! Tôi làm gì mà phải trốn? Mày buôn ma túy, giết người mới phải trốn chứ?
Ngọc đảo mắt xung quanh, bóng đêm vẫn phủ kín. Bỗng nhiên cô ta cảm thấy lo sợ, bất an bao trùm. Súng đạn hay cảnh sát cũng không khiến Ngọc sợ như tâm linh. Cô ta lùi lại, người đàn ông già lại tiến gần khiến Ngọc hoảng sợ:
– Ông… ông… định làm gì thế? Tôi muốn hủy hết bùa ngải, không cần bùa yêu nữa!
Lão đó cười phá lên, tiếng cười ghê rợn vang vọng:
– Cô nhầm rồi, cô nghĩ một người như ông Hoàng Thông dễ bị lừa à?
Ngọc tái mặt, dù trời lạnh nhưng mồ hôi lạnh đã đổ đầy trên khuôn mặt:
– Là… là… sao thế???
Lão kia rút súng ngắn chĩa thẳng vào Ngọc:
– Đơn giản là ông chủ tao biết được ý đồ cướp Hoàng Gia của mày và Trần Anh. Thấy mày muốn la liếm Bảo Long mà không thành, ông chủ đã tạo ra hiệu ứng cộng đồng về bùa ngải để dụ mày và dĩ nhiên là mày đã rơi vào bẫy. Nhưng sao ông Hoàng Thông vẫn giả vờ như bị bùa? Vì để cho bố mẹ mày hiểu, dùng chính con mình làm công cụ trả thù sẽ có cái kết thế nào? Và còn mày, loại tham vàng bỏ ngãi sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp.
Ngọc rùng mình khi nhớ lại lời ông Hoàng Thông: “Những kẻ tham vàng bỏ ngãi bám anh chỉ có tan xương!”. Cô bị lừa một cách đau đớn, cứ nghĩ rằng sẽ dùng tiền và thậm chí cả trinh tiết của mình để tạo ra một loại bùa có thể kiểm soát được Hoàng Thông, chỉ cần thành công một lần thì cô sẽ kiểm soát được Hoàng Thông, tạo ra một đế chế ma túy lớn nhất Việt Nam dưới vỏ bọc của một doanh nghiệp tại thành phố A. Nhưng không ngờ rằng Ngọc lại trở thành con bài trong tay của Bảo Long.
Họng súng đang chĩa thẳng vào Ngọc, giọng nói lạnh lùng thấu xương:
– Nhớ kỹ, số ma túy đó chỉ giúp cho ông chủ của tao có mấy ngày nghỉ ngơi chờ mày rơi vào bẫy thôi. Đấy là sự thật mà mày nên biết trước khi đến gặp Diêm Vương! Tao không giết mày, thì mày cũng sẽ chết dưới tay cảnh sát hoặc Bảo Long và đồng bọn của hắn. Ngọc, mày đã đến cuối con đường rồi, vĩnh biệt!
Sau khi bị sốc trong giây phút đầu, Nhưng với bản chất sát thủ, Ngọc cười lên đầy tự tin. Cô đạp vào khẩu súng trong tay người đó, nhưng tay người đó lại thực sự khéo léo, ông ta giơ cao tay né tránh chân của Ngọc và ném túi đồ vào mặt Ngọc khiến cô ngã ngửa. Lúc này, Ngọc lại huýt sáo. Không hiểu cô đã sử dụng thiết bị gì mà từ phía dưới tán cỏ, hàng chục người lao lên bao vây người đàn ông. Bích Ngọc nhanh chóng đứng dậy, phủi tay:
– Giờ thì ông sẽ bị bắt ha ha!
Trong xe, mồ hôi rơi xuống trán Bảo Long khi nhìn thấy cảnh đó:
– Là trợ lý của bố cháu, sao chú ấy lại ở đây nhỉ?
Vũ Phong lạnh lùng nhả ra hai từ:
– Thả lưới!
Thật vậy, đó là lưới, công sức của các chiến sĩ qua đêm theo lệnh của Vũ Phong – họ đã giăng một tấm lưới dày màu đen bao phủ khu vực đó nhưng phải dưới tán cây to. Đó là loại lưới chuyên dụng đặc biệt, dai và to hơn lưới đánh cá của ngư dân. Đây là ý kiến của Trọng Tuân ngày hôm qua khi biết sẽ chiến đấu ở khu vực rừng sâu – xác định phạm vi mấu chốt, đóng cọc giăng lưới, quây đối tượng trong phạm vi hẹp và khi phù hợp thì thả lưới. Long nghĩ rằng trợ lý kia đã biết đến sào huyệt của Ngọc nên đã nấp sẵn trong lùm cây lớn khi Ngọc và đồng bọn chưa về đây. Lúc Ngọc và tên đàn em nói chuyện về thực phẩm, người đó đã tìm cách để con đường tiếp tế đó bị cắt đứt. Vì ông ta nấp phía trên lùm cây nên khi cảnh sát đóng cọc giăng lưới phía dưới lùm cây thì không để ý. Vả lại, khu vực này không phải chốn không người, dân địa phương vẫn vào đây kiếm củi hay khai thác gỗ, nên một cụ già xuất hiện cũng không có gì lạ.
Ngọc và đồng bọn đột ngột bị chụp bởi một tấm lưới từ trên trời rơi xuống, khiến họ hoảng sợ và giãy giụa. Tuy nhiên, càng giãy, họ lại càng rối. Đúng lúc đó, tiếng loa của cảnh sát vọng từ tứ phía:
– Trần Bích Ngọc, cô và đồng bọn đã bị bao vây. Tất cả hãy hạ vũ khí xuống!
Lúc này, Ngọc không còn để ý vũ khí ở đâu nữa. Cô cũng không biết phải bò về phía nào đến cửa hang vì tiếng súng đạn vang vọng, lựu đạn phát nổ, làm cho khu rừng bỗng nhiên trở nên mù mịt trong khói sương. Ngọc gào lên:
– Hoàng Bảo Long, cả nhà mày lừa tôi, tôi sẽ không tha cho mày đâu!
Bảo Long nhếch miệng:
– Xuống âm phủ và kiện đi!
Thăng sốt sắng:
– Chú Phong, chúng ta đã xong chưa ạ? Ôi trời, tôi mới bắn được vài tên thôi, chưa đủ!
Vũ Phong nhìn anh ta:
– Muốn bắn nữa không? Đi bắn ruồi đi! Nếu chúng ta phục kích, sẽ trúng kế của Ngọc vì đây là địa bàn của chúng. Cả khu vực này có rất nhiều tầng hầm như thế, kể cả ngay dưới trụ sở của Ủy ban nhân dân xã. Bất kỳ đâu cũng có thể là cấm địa. Chúng ta cần bắt tội phạm gây ra cái chết trắng trợn trên toàn quốc, không phải giải quyết mâu thuẫn cá nhân!
Bảo Long vỗ vai bạn:
– Thằng này, đã có vợ con mà vẫn còn tính giang hồ!
Mọi người cùng cười. Vũ Phong ra lệnh:
– Về thôi! Những việc còn lại để bên phòng chống tội phạm ma túy giải quyết!
Tuân điều khiển thu mấy con flycam về. Bảo Long tranh thủ nhắn tin cho Thư yên tâm rồi cùng trở lại thành phố C trong khi cảnh sát áp giải Ngọc và đồng bọn. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi xé tan cái u tịch của chốn núi rừng…
Bảo Long thở phào một cái. Anh còn một việc quan trọng phải làm, một bí mật cần phải được tiết lộ. Mọi chuyện sắp kết thúc…