Phía trước là cầu vồng Chương 52 | Sự thật
Bệnh viện Thiên Vĩ…
Sau khi Đan Thư đọc xong tin nhắn của Bảo Long, cô không kìm được niềm vui, liền nói với Trúc Linh:
– Chị Hai ơi, thắng rồi đấy! Họ bắt được người đó và đang trên đường trở về đây!
Trúc Linh vui mừng ôm lấy Đan Thư:
– Chị đã nói mà. Mọi thứ sẽ ổn thôi, cảm ơn Trời!
Thư nhìn xuống bà Khuê, vẫn nằm im lặng với ánh mắt nhắm nghiền chưa tỉnh dậy:
– Mẹ ơi, mẹ dậy đi, chị ta đã bị bắt, anh Bảo Long an toàn rồi, và bố cũng sẽ được minh oan!
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của bà Khuê, Đan Thư vội gọi:
– Bác sĩ, bác sĩ!
Căn phòng nhỏ này chứa đầy giường bệnh và một bộ sofa nhỏ cho người thân. Phần còn lại của phòng là nơi các y bác sĩ túc trực, nhìn màn hình theo dõi chỉ số của bệnh nhân được kết nối với máy tính. Nghe tiếng gọi của Thư, các y bác sĩ lập tức chạy tới. Một trong số họ hỏi cô:
– Có vẻ như bà nghe được điều gì đó đầy xúc động, nhịp tim tăng lên. Hy vọng mọi thứ sẽ ổn!
Ngay khi lời của bác sĩ kết thúc, ngón tay của bà Khuê cử động, rồi cả bàn tay bà chuyển động, khiến Thư vui mừng:
– Mẹ, mẹ tỉnh rồi phải không ạ?
Bác sĩ đó vội thông báo cho bác sĩ Hoàng. Anh Hoàng vội vã chạy lại phòng chăm sóc đặc biệt, vui mừng nói:
– Chúc mừng gia đình bác sĩ Long, mẹ chồng em đã tỉnh rồi đấy! Được bị đầu độc ở đây còn may mắn lắm, vì chúng ta ở gần Bệnh viện hiện đại nhất Việt Nam, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm!
Đan Thư thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ dù diễn ra nhanh chóng, nhưng cuối cùng cũng đã vào quỹ đạo. Cô hy vọng tình yêu của họ đã trải qua bão táp và sẽ bắt đầu thời kỳ bình yên…
Khi Bảo Long và mọi người về tới bệnh viện, bà Khuê đã tỉnh táo. Bà ôm lấy Đan Thư và khóc, khiến cô cũng không kìm được nước mắt. Bảo Long an ủi:
– Mọi thứ đã ổn rồi, chỉ cần chờ mẹ khỏe mạnh, con sẽ đưa mẹ về thành phố A.
Bà Khuê vẫn cảm động:
– Thế còn Đan Thư? Cô ấy ở lại đây sao?
Bảo Long cười:
– Thư vẫn phải đi học mà mẹ, không lẽ mẹ muốn con bắt cóc cô ấy về chơi với mẹ sao?
Thư cũng cười dù nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên gương mặt:
– Nếu có dịp rảnh, con sẽ đến thành phố A thăm mẹ ạ!
Bà Khuê lắc đầu:
– Con phải đi học, rồi lại có việc ở NEW nữa, không biết khi nào mới rảnh đây? Hay là mẹ nên ở lại đây luôn?
Bà nhìn Bảo Long, nhưng anh chỉ lắc đầu:
– Trước hết mẹ cần về đó giải quyết một số việc đã. Chuyện của bố thì đã xong, bố không bị oan, không có liên quan gì đến bùa ngải. Nhưng còn vài việc nữa, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe đã. Đời còn dài, không cần lo lắng quá nhiều!
Một tuần sau, tại thành phố A…
Hôm nay là một ngày chủ nhật đặc biệt tại Biệt thự Hoàng Gia, khi mọi thành viên trong gia đình ông Hoàng Thông đều có mặt. Lần này, Bảo Long và Đan Thư được chào đón nồng hậu, không còn phải chịu đựng những lời mỉa mai như trước. Bà Khuê trở nên tươi tắn hơn, chị Kim Anh dù vẫn còn hơi ngượng ngùng nhưng đã tự ý xin lỗi Thư. Không khí từ xa trông giống như một ngày sum họp ý nghĩa…
Sau khi cùng gia đình dùng bữa cơm, bà Khuê nắm lấy tay Thư và nói:
– Các con ạ, có phải là ta nên tổ chức đám cưới cho Thư sớm để cô được thoải mái hơn không? Bây giờ, mấy đứa sinh viên năm thứ hai, thứ ba đã lấy chồng, sinh con rồi tiếp tục học hành, có gì là lạ đâu cô con? Chờ đợi thêm mấy tháng nữa thật lâu phải không?
Thư cười:
– Không sao ạ, con muốn học xong để có thể chăm sóc gia đình một cách thoải mái hơn ạ. Dù cô con đã đăng ký kết hôn, nhưng con đã là con dâu của bố mẹ rồi mà!
Bảo Long đứng dậy:
– Các bà các cô cứ bình tĩnh, đám cưới phải được tổ chức đầy đủ, chúng ta còn thiếu một người rất quan trọng!
Đan Thư ngạc nhiên nhìn anh:
– Là ai vậy anh? Có bố mẹ hai bên, cô dâu chú rể, và gia đình cô chúng ta cũng đã có mặt đầy đủ, có phải là ai đó đang ở xa không?
Bảo Long thở dài:
– Người quan trọng nhất đầu tiên của cuộc đời anh đấy!
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng. Thư không hiểu rõ những gì anh nói, trong số những người ngồi đó, chỉ có một người hiểu – bà Lan Khuê – người đang nhìn theo bóng anh với ánh mắt kinh ngạc. Đan Thư muốn theo kịp Bảo Long nhưng bà Khuê giữ lại cô:
– Hãy bình tĩnh, có lẽ anh ấy muốn một mình lúc này…
Nhưng Bảo Long không ra khỏi nhà mà bước ra phía sau bể bơi. Ở đó có một chiếc cầu nhỏ dẫn sang vườn hoa. Cuối vườn hoa, anh mở cánh cửa nhỏ, gạt lớp đất dưới chân và mở ra một tấm thép dày, bước xuống phía dưới. Dưới lòng đất là một cầu thang đủ cho hai người và một căn phòng rộng, hiện đại, đèn sáng tỏa. Bảo Long mở cửa phòng. Một phụ nữ dịu dàng mang vẻ đẹp sang trọng và đằm thắm đang ngồi đan một chiếc áo len cho một người đàn ông:
– Bảo Long, con tới thăm mẹ à? Tết đã qua rồi mà, hôm nay mọi thứ đã ổn rồi, Thư ở đâu?
Giọng của Bảo Long như nghẹn ngào:
– Vâng, đã qua Tết rồi, chắc còn vài lần rét nữa thì trời sẽ ấm! Đan Thư đang ở trong nhà ạ!
Người phụ nữ nhìn anh với nụ cười, ướm thử chiếc áo vừa đan xong lên người anh:
– Ừ, xong rồi, vẫn kịp mặc. Con xem, vừa khéo luôn. Mặc dù con chỉ gặp mẹ vài lần trong năm, nhưng mỗi ngày con đều gọi, mỗi ngày Thăng đều mang thức ăn và nước cho mẹ, con gửi đủ loại thuốc bổ nữa. Ở đây không thiếu thốn gì cả, muốn đi đâu chỉ cần đi theo con đường phía sau. Chỉ là mẹ không thích đông người nên buồn tay chân lại nhờ vợ Thăng mua len để đan, tranh để thêu! Như vậy mới yên bình được!
Bảo Long bật khóc:
– Từ nay, con sẽ không để mẹ phải sống như thế nữa. Con sẽ lấy vợ và chúng ta sẽ sống chung. Mẹ, giờ con sẽ đưa mẹ về với cuộc sống mà mẹ đáng có!
Người phụ nữ ngạc nhiên đến mức lắp bắp:
– Cuộc… cuộc… sống ở ngoài… ngoài… ấy à?
Một cơn đau đầu ập đến, bà nhíu mày, nắm chặt tay. Bảo Long ôm lấy bà, vuốt mái tóc, xoa xoa lưng:
– Ổn rồi, mọi thứ đã kết thúc. Mẹ xứng đáng được sống đúng với cuộc sống của mẹ.
Người phụ nữ lắc đầu nhẹ và cười, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương nhìn Bảo Long:
– Không cần thiết đâu con ạ, để cho bố sống yên bình. Mẹ đã không xuất hiện trong bao nhiêu năm rồi đấy. Ba mươi năm, bố đã không gặp mẹ. Ông Trời thương mẹ, ông bà nội của con phù hộ cho mẹ, để mẹ được nhìn thấy Bảo Long của mẹ trưởng thành, đó là đủ rồi! Mẹ còn có con dâu thảo nữa. Những năm cuối đời, mẹ không hối tiếc nữa!
Bảo Long lắc đầu:
– Không, người đó đã thay đổi, đã nhận ra sai lầm. Con nghĩ bà ấy cũng muốn thú nhận sự thật rồi, chỉ là đang chờ thời cơ thôi. Và, mẹ phải gặp lại bố và còn nhìn thấy con dâu nữa chứ?
Người phụ nữ nhìn Bảo Long:
– Vậy… con thế nào?
Bảo Long nở nụ cười nhưng nước mắt không ngừng rơi:
– Con vẫn ổn, vì có con đây, mẹ không cần phải lo lắng gì cả!
Người phụ nữ gật đầu, chuẩn bị quần áo và đi theo Bảo Long theo con đường quen thuộc lên vườn hoa, qua bể bơi rồi vào sân của Biệt thự Hoàng Gia. Mọi người trong phòng khách vẫn đang trò chuyện, nhưng không còn không khí vui vẻ sau khi Bảo Long ra ngoài. Khi thấy anh bước vào cùng một người phụ nữ, Đan Thư và hai chị Kim Anh, Kim Hiền lắc đầu ngạc nhiên. Chỉ có ông Hoàng Thông và bà Lan Khuê đứng dậy, ngạc nhiên và ngỡ ngàng:
– Phương Linh!
Chị Hai và chị Ba của Long quay lại hỏi mẹ:
– Người đó là ai vậy mẹ?
Ông Thông như không tin vào mắt mình. Người phụ nữ mà ông yêu, người ông đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm, người đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, giờ đang đứng trước mắt ông, vẫn tươi tắn và xinh đẹp. Ông bước từng bước chậm rãi đến gần, lau những giọt nước mắt trên má của người phụ nữ. Bà vẫn để ông lau, như những lần ông dỗ dành bà trong quá khứ. Giọng của ông Hoàng Thông như mất hẳn đi:
– Linh, em đã trở về rồi!
Kim Anh nhìn quang cảnh trước mắt và nói nhỏ:
– Bố, sao bố lại…
Bà Lan Khuê mỉm cười, cảm giác nhẹ nhàng hiện lên trong lòng bà. Đã đến lúc bà nên tiết lộ sự thật mà bà đã giấu kín hơn ba mươi năm:
– Không sao cả, người phụ nữ ấy mới là người phải ở bên cạnh ông và con, bởi vì…
Bà ngừng lại vì xúc động, Bảo Long tiếp tục:
– Bởi vì đó là người phụ nữ duy nhất mà ông yêu cả cuộc đời và cũng là… mẹ ruột của Hoàng Bảo Long…
Lúc này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Bảo Long, kể cả bà Khuê:
– Long… sao… sao con biết?
Ông Hoàng Thông cảm thấy cổ họng khô khốc như đang uống cồn:
– Sao… sao vậy? Bảo Long là… con của em Linh à?
Rồi ông quay lại nhìn bà Lan Khuê, ánh mắt chứa đựng sự giận dữ:
– Chuyện gì vậy? Bà không đủ tàn nhẫn à mà còn gây thêm thương tổn?
Kim Anh chưa bao giờ thấy bố tức giận như vậy. Còn bà Khuê, bây giờ bà sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt từ ông Thông, từ Bảo Long và từ ông Trời. Tất cả là do bà, bà gieo hạt giống nào thì bà phải chịu trách nhiệm với hạt giống đó.
Bà Lan Khuê bước tới, quỳ xuống trước ông Hoàng Thông, bà Linh và Bảo Long:
– Anh Thông, chị Linh, xin em được tạ tội với hai người. Bảo Long đã nói đúng, chị Linh mới chính là mẹ ruột của Long!
Kim Anh chạy lại để đỡ mẹ nhưng bà Khuê từ chối và nhìn cô:
– Kim Anh, mẹ đáng chết hàng nghìn lần. Mẹ đã vì vinh quang và giàu có mà từ bỏ người mình yêu, đánh đổi sức khỏe để bố con phải ngủ với mẹ và sinh con ra để ép buộc bố con kết hôn với mẹ. Nhưng khi sinh Kim Hiền vẫn là con gái, mẹ lo sợ không có con trai để thừa kế, biết bố con vẫn còn tình cảm với người phụ nữ đó và vẫn gặp gỡ cô ấy nên…
Ông Hoàng Thông cắn răng:
– Em đã làm gì Linh? Nói đi!
Bà Linh đã im lặng từ trước, nhưng khi thấy bố Bảo Long tức giận, quát lên, bà quay sang ông:
– Hoàng Thông, xin anh, tất cả là do em quá yếu đuối khiến con bị cướp đi. Anh đừng trách mắng Khuê nữa, cô ấy cũng chỉ vì yêu anh mà thôi. Và, con sống với anh đầy đủ, cô ấy cũng giúp em chăm sóc con…
Ông Thông lắc đầu, nhìn bà dịu dàng:
– Linh, cô ấy không yêu anh đâu, cô ấy chỉ muốn tài sản của anh. Và khi Long lớn lên, lại còn liên kết với Bích Ngọc, con gái của Trần Anh – người tình cũ của anh. Một người như thế, em còn bảo vệ sao? Loại người đó, em nghĩ tôi không trừng phạt thì sao?
Kim Anh lắp bắp vì sửng sốt:
– Sao… sao…chú… Trần Anh…
Bà Khuê chỉ lặng lẽ gật đầu. Những giọt nước mắt nuốt trôi ân hận và tiếc nuối tuôn trào. Bà nức nở:
– Năm đó, anh ở Pháp, đêm anh say trước khi ra đi, em biết do không tìm thấy chị Linh. Anh nằm trên người em nhưng vẫn gọi tên Phương Linh. Em biết, em không thể ngăn cản anh yêu cô ấy. Nhưng em phải sinh con trai cho Hoàng Gia. Tuy nhiên, em không thụ thai. Cũng là lúc đó, thám tử báo cáo rằng họ đã thấy chị Linh. Em nghĩ rằng anh đã sang Pháp, không thể gặp chị ấy nên cũng không điều tra. Nhưng, hai tháng sau đó, thám tử lại thông báo rằng chị Linh mang thai vì thấy chị Linh đến bệnh viện khám thai. Em biết người của anh không thể tìm thấy chị Linh vì chị Linh thường thay đổi diện mạo để tránh xa, nhưng người của em luôn giữ mắt trên chị Linh nên biết chị ấy ở đâu. Em ép chị Linh thú nhận, và đúng như em nghĩ, đó là con trai của anh. Khi thai đã 13 tuần, em đưa chị ấy đến một nơi kín đáo và giám sát 24/24. Em cũng báo với anh rằng em mang thai và biết anh không quan tâm đến tuần tuổi của thai. Vì anh thường không ở nhà, em lấy cớ điều trị ngoại tiền sản trong suốt thời gian mang thai. Khi chị Linh sinh con… em… em đã mang đứa bé về… và sau đó… chị ấy… đã mất trí… từ đó… em không theo dõi chị ấy nữa…
Ông Thông tức giận nói:
– Thê tử! Dám đọa nàng! Cô có chết cũng không được tha thứ!
Bà Khuê đầm đìa rơi nước mắt:
– Em hiểu, tội của em không dễ gạt bỏ. Dù cho anh giết em, sát hại em, em cũng sẵn lòng chịu hết!
Kim Anh nhìn vào ánh mắt đầy giận dữ của cha mình và run sợ:
– Bố ơi, con xin bố…
Đôi bàn tay của ông Thông nắm chặt, những gân xanh nổi lên như muốn nén nỗi tức giận đang đè nặng lên người phụ nữ đang quỳ dưới sàn nhà. Nỗi đau, xót xa và tức giận, tất cả đã đầy đủ trong lòng ông. Gân trán ông giật liên tục. Còn Bảo Long, anh không thể diễn tả hết tâm trạng của mình vào thời điểm này. Những ký ức đau buồn từ thời thơ ấu trỗi dậy trong tâm trí, nỗi đau hiện hữu từ quá khứ trỗi dậy, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua…