Phía trước là cầu vồng Chương 53 | Tuổi thơ
Trong một buổi chiều sau giờ tan trường, Bảo Long và Thăng cùng nhau trò chuyện khi ra tới cổng trường. Thăng nhìn qua đường và chỉ ra một chiếc siêu xe:
– Trợ lí của bố đến đón em rồi đấy!
Bảo Long nháy mắt gật đầu:
– Cậu có cái mắt tinh tường thật, giữa đám đông như vậy mà vẫn nhận ra. Tôi đi trước nhé!
Vì lượng học sinh tan trường đông nên trợ lý của ông Hoàng Thông đứng bên kia đường. Khi đó, ông ta đang nghe điện thoại và quay lưng về phía cổng trường. Bảo Long vừa nói xong, chưa kịp đi ra khỏi khu vực trước cổng thì nghe các bạn xì xào chỉ trỏ một người phụ nữ:
– Bà điên kia đấy! Thường hay ra đây chơi, sao hôm nay lại đến muộn thế nhỉ?
– Nhìn sợ quá!
– Bà ta điên mà không bẩn bựa lắm đâu, nhất là cái gối giả kia, dù khi nào cũng sạch sẽ!
Bảo Long không quan tâm đến những lời này nên cố gắng chen vào. Nhưng người phụ nữ ngây dại lại đứng trước mắt cậu. Ánh mắt của bà ta không ngừng nhìn Bảo Long khiến cậu giật mình và lùi lại. Các bạn của cậu nhanh chóng bước đi, chỉ còn Thăng đứng lại với Long:
– Bà điên ơi, đi đi!
Nhưng bà không hề nghe thấy, vẫn chăm chăm nhìn Bảo Long. Thăng tỏ ra khó hiểu và hỏi:
– Bà có đói không?
Sau đó, cậu lấy ra hộp sữa mà mẹ đưa sáng nay, nhưng chưa kịp uống vì đã ăn xôi no quá:
– Đây, bà cầm đi!
Lúc này bà điên mới dời ánh mắt khỏi Bảo Long, lấy hộp sữa mà Thăng đưa, cẩn thận châm ống hút và giơ ra trước mặt cậu:
– Uống đi con, uống đi!
Bảo Long không hiểu tại sao bà lại chỉ vào mình mà không phải Thăng. Nhìn người phụ nữ đầu óc hỗn độn, đôi mắt ngơ ngác nhìn mình, cậu hơi sợ và lắc đầu:
– Không… không…
Thăng kéo tay Long:
– Đi về đi, bà chỉ nhìn cậu vì cậu có vẻ lịch lãm thôi chứ không hại cậu đâu. Mấy bạn nói bà ấy hàng ngày đều đi quanh khu vực này mà kêu gọi con mình.
Hai bạn cùng bước đi, tránh bà điên để sang bên kia đường. Nhưng có vẻ như có một lực lượng ma quỷ nào đó khiến cậu phải quay đầu lại. Bà vẫn nhìn theo hai học sinh. Mọi người đã về hết, khu vực trước cổng trường nhộn nhịp giờ đã trống vắng. Trợ lý ở bên kia đường nhanh chóng tiến lại:
– Bảo Long, chờ lâu không? Sao con không sang xe ngồi?
Thăng lấy lời:
– Dạ, bà điên cứ cản trở Bảo Long nên cậu ấy mới vậy ạ!
Khi đó, Bảo Long nghe từ phía sau một tiếng cười điên dại, rồi người phụ nữ kia nói hai từ, không lớn nhưng đủ vang vào tai ba người đang đứng đó:
– Hoàng Thông!
Không chỉ Bảo Long mà cả Thăng và chú trợ lý đều quay lại nhìn. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người trợ lý, bà vội vàng bỏ chạy. Chú Huy nhăn mày suy nghĩ rồi nhanh chóng bước theo:
– Chị Linh phải không?
Bảo Long và Thăng cùng đi lại gần. Họ thấy chú Huy nắm lấy bàn tay gầy của bà điên:
– Đúng, đúng chị đấy, anh chủ và em đã tìm chị rất lâu rồi!
Bà điên sợ hãi lắc đầu:
– Không… đi đi… đi đi…
Sau khi ánh mắt với vẻ ngây ngốc và van nài nhìn Huy, bà ta chìa ra chiếc gối và mỉm cười:
– Đây này!
Huy nhìn bà với ánh mắt đầy thương xót. Anh lo sợ việc dùng dằng quá lâu có thể gây ra sự chú ý không mong muốn, và nếu đưa Bảo Long về muộn thì bà Lan Khuê sẽ lại trách móc. Không đi theo bà điên cũng khiến anh lo sợ mất dấu Linh như đã xảy ra mười mấy năm trước. Vì vậy, Huy quay sang Thăng:
– Cháu làm một việc giúp chú nha!
Thăng gật đầu:
– Chú nói đi ạ!
Người trợ lý kéo hai cậu nhóc lại gần, mắt vẫn để ý đến bà điên và nói:
– Đây là người quen của ông chủ, đã mất tích từ khá lâu. Bây giờ chú nhờ các em theo dõi xem bà ta sẽ dừng ở đâu. Cậu cầm chiếc điện thoại này, sau khi đưa Bảo Long về nhà sẽ gọi cho chú. Cậu nói vị trí thì chú sẽ đến, sau đó cậu về nhà. Còn lại để chú lo, hiểu chưa? Nhớ giữ bí mật tuyệt đối, chỉ có ba chúng ta biết đấy!
Nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, Thăng và Bảo Long đều gật đầu:
– Vâng ạ! Đó là công việc của cháu mà!
Vậy là mọi chuyện đã được quyết định. Thăng đạp xe theo bà điên, trong khi đó Bảo Long cùng chú Huy trở về Biệt thự. Chỉ trong khoảng hai mươi phút sau, Huy đã đến xóm lao động nghèo ở ngoại ô thành phố A. Người trợ lý đỗ xe cách xa, để Thăng có thể trở về và anh ta đi theo Linh một mình. Bà phụ nữ đó đi thong thả, khi có người chìa ra chiếc bánh mì, cô lặng lẽ nhận lấy. Huy cảm thấy những người ở đây như đã quen với Linh từ trước. Họ nhìn cô ấy với sự ái ngại chứ không phải là sợ hãi. Linh ngồi xuống trước một ngôi nhà đóng cửa, chắc là gia đình đó không về buổi trưa. Cô nắm lấy chiếc bánh mì và ăn một cách say sưa, như thể lo sợ rằng đứa bé sẽ đói nếu cô không ăn nhanh. Khi ăn xong miếng bánh mì, Linh nhìn xung quanh rồi quay lại tường, vạch áo chìa trước chiếc gối như làm để cho con bú. Huy cảm thấy đau lòng, anh bước vào một ngôi nhà và hỏi về Linh. Người phụ nữ trong nhà giải thích:
– Đó là cô Linh. Ai ở đây lâu năm đều biết. Khoảng mười mấy năm trước, cô ấy đến đây sống và làm nghề nhặt ve chai. Lúc đó cô ấy đã mang thai khoảng mấy tháng, bụng vẫn chưa to lên nhiều. Nhưng cô ấy nói rằng mình đã mang thai nên phải làm việc để có tiền nuôi con vì chồng đứa bé đi công tác một năm. Chúng tôi tự hỏi tại sao chồng cô ấy không gửi tiền, cũng không thấy gia đình nào đến thăm, nhưng vì Linh hiền lành nên chúng tôi cũng không dám hỏi nữa.
Người phụ nữ dừng lại một lúc như thể xúc động, sau đó tiếp tục kể:
– Một hôm, tôi thấy một người phụ nữ sang trọng đến tìm cô ấy. Bà ta nói và đưa cô ấy đi. Chúng tôi nghĩ là gia đình chồng cô ấy đến đón nên rất vui mừng cho Linh. Nhưng khoảng hai năm trước, Linh quay lại đây và thậm chí không nói gì cả. Chúng tôi không biết cô ấy có vấn đề tâm thần nên không dám hỏi về đứa bé. Linh chỉ khóc và khao khát gặp con. Rất lạ chứ, dù Linh điên nhưng không gây rối, không ăn bẩn đâu. Tôi nghĩ cô ấy có thể tưởng cái gối là đứa bé nên không dám ăn bẩn để không ảnh hưởng đến nó. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Linh, cũng không dám hỏi. Ngôi nhà cũ của cô ấy không còn nữa, nên ban ngày Linh lang thang, chỉ vào lều để ngủ vào buổi tối.
Người phụ nữ này vừa nói vừa chỉ về phía lều phía sau, rồi cảm xúc tràn ngập nước mắt:
– Lúc này là buổi trưa chứ Linh chưa về đâu. Buổi tối mới vào lều ngủ.
Sau khi nói xong, cô thở dài và lau nước mắt. Huy gật đầu cảm ơn và nói:
– Chị Linh là người quen của gia đình tôi. Nhưng hiện tại, chúng tôi chưa thể đưa chị Linh về được. Tôi muốn nhờ chị một việc, mong chị đừng kể lại cuộc trò chuyện này cho chị Linh hoặc ai khác nghe. Bây giờ, đây là số tiền này, sẽ mua thêm đồ ăn cho chị ấy, và sau này nếu cần, mong chị giúp đỡ chị ấy. Trong một thời gian ngắn, tôi sẽ quay trở lại để đưa chị ấy đi chữa bệnh. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có bất kỳ vấn đề nào liên quan đến chị Linh, mong chị hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ chỉ dẫn chị cách sử dụng chiếc điện thoại này, nó rất đơn giản!
Người phụ nữ nhìn Huy với sự ngạc nhiên, lo lắng và ái ngại:
– Sao… Sao tôi có thể tin anh được? Lỡ có chuyện gì…
Huy lắc đầu:
– Tôi sẽ không làm hại chị Linh và hai gia đình của chú. Xin chị yên tâm, tôi chỉ muốn giúp chị Linh để không mất chị ấy một lần nữa!
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Huy, người phụ nữ gật đầu và nhận tiền cùng điện thoại. Trên đường về, trợ lý của ông Hoàng Thông suy nghĩ rất nhiều. Đứa bé của Linh chắc chắn là con ông chủ, nhưng nó đang ở đâu? Linh điên nhưng vẫn nhận Bảo Long là Hoàng Thông, liệu có phải vì cậu chủ giống ông chủ hay có gì kỳ lạ khác? Huy muốn nói với ông chủ nhưng lo sợ ông Hoàng Thông sẽ tức giận và gây chuyện với bà Lan Khuê. Mặc dù Huy không ưa bà này, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn bà Khuê sẽ không để Linh yên. Vì vậy, trợ lý quyết định tự mình tìm cách giúp Linh tỉnh táo trước, rồi sau đó mới tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với ông chủ.
Huy là trợ lý của ông Hoàng Thông từ khi ông đảm nhận vị trí Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Gia. Huy và Hoàng Thông đã chung một mối quan hệ đồng minh trên thương trường, nắm rõ nhất về nhau. Tuy nhiên, trước khi Hoàng Thông sang Pháp, Huy đã mất dấu của Linh – người phụ nữ mà anh muốn giúp đỡ, nhưng không thể tìm thấy. Ngay cả sau khi một số thám tử tin cậy ở lại cũng không tìm ra Linh, Huy vẫn quyết định giữ bí mật về việc giúp đỡ cô.
Công việc hàng ngày của Huy vẫn là đưa đón Bảo Long ngoài giờ ở tập đoàn, nhưng anh luôn dành thời gian kiểm tra tình hình của Linh. Khi bận rộn, anh sẽ gọi điện hỏi qua người phụ nữ chăm sóc Linh. Hoàng Thông không nghi ngờ gì, nhưng Bảo Long luôn hỏi Huy về Linh mặc dù không biết về những việc Huy làm sau khi gặp cô ở trường học. Huy luôn trả lời Bảo Long rằng Linh chỉ là một người quen cũ.
Một lần, khi Long đe dọa Huy, anh quyết định tiết lộ sự thật với cậu bé, vì anh biết rằng Long có thể tìm ra mọi điều. Huy nói:
– Cậu phải hứa với tôi là không nói gì với ông Thông. Tôi sẽ kể cho cậu nghe.
Bảo Long đồng ý và Huy tiết lộ cho cậu về mối quan hệ giữa Phương Linh và Hoàng Thông. Sau khi nghe xong, Long nhận ra:
– Thế thì tốt nhất chú đừng nói với bố. Nếu bố cháu biết, sẽ có chuyện lớn. Nhưng cháu cảm thấy Linh nhìn cháu lạ lắm, có gì đó quen thuộc.
Huy nhận thấy:
– Có lẽ vì cậu rất giống ông chủ.
Nhưng sau đó, một ý nghĩ đột ngột vụt lên trong đầu Huy… Linh mang thai – mất con – mười bốn năm trước – Bảo Long … Huy giật mình nhìn Bảo Long… một hi vọng mong manh lóe lên trong anh. Huy quyết định thực hiện xét nghiệm ADN và kết quả làm anh sửng sốt – Bảo Long là con ruột của Phương Linh. Từ đó, Huy quyết định đưa Linh đi chữa bệnh ở thành phố C để tránh sự chú ý của bà Khuê. Đặc biệt, có một lần, Hoàng Thông đột nhiên hỏi về chị Linh.
Huy kể với Bảo Long về việc một thám tử của ông tình cờ bắt gặp một người phụ nữ giống Linh đang lang thang ngoài đường. Huy ngay lập tức nỗ lực để đưa Linh đi chữa bệnh, nhưng chỉ có vợ anh mới biết về điều này để đảm bảo tính bí mật. Huy hy vọng rằng việc chữa trị ở thành phố C sẽ giúp Linh hồi phục hơn.
Sau hai năm điều trị, Linh đã hồi phục hoàn toàn, và Huy cảm thấy hài lòng với kết quả này. Anh thuê hai người chăm sóc Linh, một trong số họ là người phụ nữ từ xóm lao động, vì anh tin rằng sự thân thuộc sẽ giúp Linh hồi phục nhanh chóng.
Một lần, Bảo Long tình cờ biết được sự thật đáng kinh ngạc. Khi Huy đánh rơi ví trong xe, tờ giấy xét nghiệm ADN rơi ra và khiến Long tò mò. Đọc những dòng chữ trên tờ giấy, Long shock khi phát hiện mình sống với người không phải là mẹ ruột và cảm thấy đau đớn và tức giận.
Bảo Long đã hiểu được âm mưu động trời của Bích Ngọc, người đã giả vờ làm bạn với anh chỉ để lợi dụng anh để giành lại Tập đoàn Hoàng Gia từ ông Trần Anh. Long cảm thấy đau lòng khi nhận ra mình bị lừa dối, và từ đó anh biết rằng sự hiện diện của Ngọc trong cuộc sống của anh chỉ là một phần của một kế hoạch to lớn.
Sau khi tránh xa Ngọc hai năm, Long đã biết được sự thật về mẹ ruột của mình. Anh hiểu được lý do tại sao ông Hoàng Thông lại trải qua những khoảnh khắc u tối và tâm trạng buồn bã. Long cảm thấy bị lạc lõng và đối mặt với những cảm xúc lẫn lộn, từ sự xót xa đến căm tức và uất hận, tất cả đã tạo ra một khuôn mặt khó chịu.
Huy cố gắng làm dịu Bảo Long khi cậu phát điên vì tức giận:
– Long, bình tĩnh đi. Sự nóng giận sẽ không giải quyết được vấn đề đâu!
Sau khi giây phút căng thẳng trôi qua, Bảo Long tỏ ra quyết liệt:
– Cháu không giết bà ấy. Cháu sẽ khiến bà ấy phải sống trong nỗi đau!
Kể từ đó, sự quyết đoán của Bảo Long khiến ông Hoàng Thông và bà Lan Khuê ngạc nhiên. Bảo Long quyết định rằng sẽ không tiếp tục theo đuổi ngành kinh doanh như bố mình mà sẽ chuyển sang học y, mặc dù anh chỉ mới mười sáu tuổi. Mọi người hiểu rằng khi Bảo Long đã đưa ra quyết định, đó sẽ là quyết định cuối cùng.
Bảo Long là một học sinh giỏi, và sau khi tốt nghiệp trung học, anh quyết định sang Pháp để học y suốt chín năm. Trong quãng thời gian đó, Long thường xuyên trở về Việt Nam mặc dù bà Khuê không biết.
Anh cùng Huy và Thăng xây dựng một căn phòng dưới lòng đất tại Biệt Thự Hoàng Gia để mẹ Linh có nơi ở. Ông Hoàng Thông không biết về điều này vì căn phòng được kết nối thông qua một hầm ngầm mà Thăng đã xây dựng. Linh đã sống ẩn mình trong căn phòng này hơn mười năm mà không ai biết đến, và ông Hoàng Thông cũng không còn quan tâm sau nhiều năm tìm kiếm mà không thấy dấu vết.