Phía trước là cầu vồng Chương 54 | Trừng phạt

11/03/2024 Tác giả: Hà Phong 337

Trong lòng Bảo Long, những kí ức đau đớn nhuốm màu hỗn độn. Anh nhìn như bà phụ nữ đang quỳ dưới chân, chỉ muốn cuộc sống của bà kết thúc để không còn phải đau khổ. Mỗi lần gặp bà Khuê, ký ức về những ngày đầy lo lắng của mẹ Linh lại ùa về, làm cho trái tim anh trở nên khó chịu. Cuộc đời của mẹ anh, từ khi bố anh lấy bà Khuê, chưa từng có khoảnh khắc hạnh phúc. Sự đe dọa, đau đớn, thậm chí là niềm vui và hạnh phúc của đứa con cũng đã bị cướp đi. Nhìn thấy ánh mắt giết người của bố nhìn về phía bà Khuê, Long nghĩ rằng việc kết thúc cuộc đời của bà là điều dễ dàng nhất. Nhưng mọi nỗi đau và tủi cực mà mẹ Linh đã phải chịu đựng trong suốt ba mươi năm qua không thể xóa nhòa chỉ bằng cái chết của bà.

Trong khi Bảo Long đang ôm trọn trong mớ hỗn loạn cảm xúc, một tiếng nói bất ngờ vang lên:

– Ông chủ, tôi đã trở về!

Tiếng của chú Huy, người trợ lý đáng tin cậy của ông Hoàng Thông, vang lên. Chú Huy, người đã kín đáo che chở cho bà Linh suốt những năm qua để bảo vệ cô, cũng là người đã giả làm một nhà báo để lừa Ngọc vào bẫy.

Trong chuyến đi cùng ông Hoàng Thông sang Pháp và sau đó quay về để nghiên cứu cách mở rộng thị trường cho Tập đoàn Hoàng Gia, trong “sự cố bí ẩn” đó, chú Huy và ông Hoàng Thông đã khám phá ra một sự thật. Chính Trần Anh, với tài năng về công nghệ thông tin của mình, đã tạo ra một biến động ảo làm rối loạn thị trường Việt Nam trong thời gian ngắn. Dù Hoàng Gia là một tập đoàn lớn nhưng cũng không tránh khỏi tác động. Ngoài ra, công ty đối thủ của Trần Anh, Thắng Lợi, cũng đã thất bại hoàn toàn. Khi Thắng Lợi đột ngột biến mất khỏi thị trường, Hoàng Gia đã trải qua những thời kỳ sóng gió nhưng sau đó vẫn vững vàng. Lúc đó, Hoàng Thông đã lên kế hoạch hoàn hảo. Ông giả vờ không biết về Trần Anh, ký hợp đồng với ông ta để tiếp cận và từ từ đưa công ty Trần Anh vào dưới sự kiểm soát của Tập đoàn Hoàng Gia. Trong thời gian này, bố của Bảo Long đã biết được lý do tại sao Trần Anh đã phá hoại, vì Trần Anh bị tổn thương khi bà Khuê bỏ mình để lấy Hoàng Thông. Trước đó, ông chỉ biết rằng bà ấy bỏ người yêu để lấy ông vì tiền bạc, ông không quan tâm người đó là ai. Nhưng khi biết rõ đó là Trần Anh, ông lại càng tức giận hơn.

Kế hoạch đã bắt đầu. Chú Huy tạm lui vào bóng tối và chỉ xuất hiện trong phòng của ông Hoàng Thông tại Tập đoàn qua một lối đi riêng dẫn tới căn phòng đó. Trong suốt thời gian anh đi, Huy ít xuất hiện bên ông Hoàng Thông mà chủ yếu đưa Bảo Long đi học và sau đó đưa anh đến tập đoàn theo một lối riêng, nên Bích Ngọc không quen biết với Huy. Bây giờ, khi cô bị bắt, Hoàng Thông được minh oan và Huy cũng được tha bổng vì không liên quan. Nghe tiếng của người trợ lý, Hoàng Thông gật đầu:

– Ừ, chú đã làm việc cật lực. Suốt những năm qua, chú đã giữ cho Linh yên bình. Tôi vợ chồng chú nợ một ơn ân quá lớn!

Chú Huy cười:

– Chủ tịch nói quá lời, nếu không có ông thì tôi không có cơ hội được học hành như thế này. Ông cho tôi về ở trong nhà, và tôi xin ông thưa với bố ông để tôi đi học. Việc làm trợ lý của ông trong suốt những năm qua thật sự là phước lành đối với tôi. Khi đó, tôi lo lắng cho cô Linh bị tổn thương nên đã ra tay, ông không trách tôi chứ?

Ông Thông lắc đầu, giọng nghẹn nào đó:

– Không, tất nhiên là không đâu!

Huy nhìn xuống bà Khuê và Kim Anh vẫn quỳ dưới sàn, ông chỉ còn biết thở dài. Chị hai của Bảo Long bắt đầu khóc lóc:

– Bố … bố …. con xin bố tha cho mẹ…

Chị Kim Hiền, ngạc nhiên đến mức không thể tin vào sự thật trước mắt. Cô nhận ra rằng mình đã có một người mẹ tàn nhẫn không thể diễn tả bằng lời. Lúc này, mọi lời cầu xin trở nên vô nghĩa. Cô bước đến trước mặt bà Linh và quỳ xuống:

– Cô Linh, cháu xin cô tha thứ cho mẹ cháu. Dù cháu và em Long không cùng mẹ nhưng cháu luôn hiểu được nỗi cô đơn của em ấy mặc dù không biết được sự thật này. Nghe rõ mọi chuyện giờ đây, cháu chỉ có thể tạ tội thay cho mẹ, cho bố và cả em Long. Những đau đớn cô phải trải qua thực sự nằm ngoài tưởng tượng của cháu…

Phương Linh, nhìn vào cảnh trước mắt, đưa ánh mắt sang ông Thông:

– Hoàng Thông, anh có thể tha thứ được không? Đánh người đã bỏ chạy đi, không phải ai cũng đánh người chạy lại. Con của chúng ta đã trưởng thành và em cũng ổn chứ anh?

Ông Thông lắc đầu:

– Linh, trước đây anh luôn nghe theo ý em, nhưng giờ đây anh không thể. Em và con đã bị chia lìa từ khi Long còn nhỏ, em đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến thế mà vẫn cầu xin cho cô ấy? Anh không thể chấp nhận điều đó. Anh sẽ không giết bà ấy nhưng sẽ để bà ấy sống giống như em đã từng sống – điên dại và ngây ngô!

Lời của ông Hoàng Thông lạnh lùng nhưng làm cho Phương Linh sợ hãi vì bà biết ông nói là làm. Tuy nhiên, bà Khuê lại tỏ ra bình thản như thể đã sẵn sàng chịu phạt. Lúc này bà mới hiểu Bảo Long cố gắng cứu bà không chỉ vì lòng thương mà còn để bà biết sự thật, biết rằng Phương Linh vẫn sống an yên, rằng Long đã biết mẹ ruột của mình là ai từ khi còn rất nhỏ nhưng giữ im lặng cho đến giờ, để bị phạt vì tội lỗi của bà cho đến khi nhận án phạt của cuộc đời. Nhưng bà không trách Long, một người như anh, bà còn sống đến giờ là một điều may mắn rồi.

Trong khi mọi người đang trong cảnh im lặng, chỉ có Đan Thư giữ im lặng suốt thời gian qua. Cô cảm thấy sửng sốt và đau đớn trước những gì đang diễn ra. Người đàn ông mà cô yêu đã phải chịu đựng biết bao nhiêu và vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày, đối mặt hàng ngày với người đã đánh đọa mẹ ruột của anh. Bảo Long, giờ đây cô mới hiểu tại sao bóng lưng của anh lại cô đơn đến thế, tại sao đôi mắt của anh lại phản ánh nét u buồn đến như vậy. Tuổi thơ cô bị khốn khó nhưng luôn có mẹ yêu thương và chăm sóc. Trong khi đó, anh phải sống trong sự tủi hờn, phải chịu đựng sự giả dối đó suốt nhiều năm. Cho đến khi anh nhận được mẹ, anh vẫn không thể đưa người phụ nữ ấy về nhà đàng hoàng. Đến bây giờ, sau hơn ba mươi năm sống trên cõi đời, anh mới chính thức đưa mẹ ruột về nơi bà đáng được sống. Người mẹ ấy đã phải chịu đựng cả sự đau đớn của việc sinh nở, đã bị cướp con trai mình khi chưa kịp nhìn, đã phải sống trong điên đảo và bóng tối. Cảm giác đau đớn trước những gì cô vừa nghe làm cho cô thương Bảo Long và mẹ Linh. Cô không biết phải nói gì, phải làm gì để xua tan cái không khí đó. Cô chỉ cảm thấy nặng nề trong lòng, muốn chia sẻ phần nào nỗi tủi hờn ấy của anh. Hóa ra, thế giới của người giàu cũng chứa đựng rất nhiều nước mắt. Họ vì tham lam tiền bạc mà bỏ lỡ tình yêu, vì tham vọng quyền lực mà bước lên những đức tính con người. Họ có thể làm những hành động tàn ác nhất để đạt được mục đích mà không nghĩ đến những tổn thương của người khác và hậu quả sau này. Cuộc sống có những quy luật riêng, không phải ai cũng nhận được những gì mình mong muốn. Giờ đây, sau bao nhiêu năm, họ đối mặt với nhau với sự căm hận và những giọt nước mắt. Mọi lời xin lỗi, mọi sự chăm sóc cuối cùng cũng không giải quyết được hận thù. Giá như trong cuộc sống này, con người biết dừng lại để suy ngẫm, để trân trọng những giá trị bình yên, thì hạnh phúc sẽ tìm đến!

Khi không gian bắt đầu yên lặng, một người phụ nữ khác lại xuất hiện:

– Hôm nay đông đủ quá!
Trần Anh – Thư nhận ra người đàn ông này ngay từ buổi tiệc sinh nhật của bà Lan Khuê. Ông ta bước vào, vẫn tự tin nhìn bà Khuê trước khi nói:

– Sao bà Hoàng Thông lại quỳ cùng hai công chúa thế này?

Ông Hoàng Thông hỏi với vẻ căng thẳng:

– Ông đến đây làm gì?

Trần Anh cúi xuống trước mặt bà Khuê:

– Phu nhân, hoặc nên gọi là người yêu cũ của tôi. Thời gian qua, tôi đã khiến Hoàng Gia rối bời. Bây giờ nếu tôi có được Hoàng Gia, và đứng ngang hàng với Hoàng Thông, liệu bà có rời bỏ ông ta theo tôi không nhỉ? Haha…

Bà Khuê nhìn chằm chằm:

– Thì ra ông lợi dụng tôi. Ông nói yêu tôi nhưng thực ra tôi chỉ là công cụ để ông thực hiện mưu đồ đê tiện. Ông đánh đổi cả tương lai của con gái mình để đạt được mục đích. Ông quá tàn nhẫn, Trần Anh ạ. Bây giờ Ngọc đã vào tù và ông vẫn tự phong mình ở đây ư?

Trần Anh nhún vai phát biểu:

– Đúng là tôi cũng không thể bằng bạn, một kẻ đâm đầu vào mọi cách để đạt được mục tiêu của mình. Còn Ngọc, nó có thể làm được, nó cũng phải chịu trận thôi!

Bà Khuê bất ngờ:

– Một người cha thế mà cũng nói được như vậy à?

Trần Anh cười mỉa mai:

– Vợ tôi không sinh đẻ, không có con đâu. Ngọc chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi thôi!

Bà Khuê shock:

– Là sao…?

Trần Anh gật đầu:

– Đúng vậy, vì tôi căm hận bạn mà tôi quyết định phải giàu có. Bà biết đấy, vợ tôi yêu tôi hết lòng, yêu từ ngày tôi còn yêu bạn. Cô ấy ở bên tôi khi bạn rời bỏ, ở bên tôi khi tôi không có gì cả. Cô ấy biết tôi căm hận bạn và cũng biết tôi không coi bạn ra gì nữa. Một kẻ nghèo bị đẩy ra khỏi xã hội có hai lựa chọn – một là bị đánh bại hoặc hai là nâng cao bản thân. Nhưng tôi không muốn thất bại. Tôi muốn giàu có, thực sự giàu có! Tôi đã nói với vợ rằng sẽ có một ngày mua lại Hoàng Gia. Nhưng không ngờ Ngọc nghe được. Lúc đầu, lời của một đứa trẻ tám tuổi chỉ khiến tôi cười thầm. Nhưng hai năm sau, khi Ngọc mười tuổi, trong một lần đi công viên, nó nói lại việc giúp tôi có được Hoàng Gia. Điều đó khiến tôi bất ngờ. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với việc Ngọc buôn ma túy, học cách làm sát thủ, nhưng nó không nghe tôi. Tôi không tham gia vào việc đó!

Hoàng Thông nhếch môi:

– Nhưng ông đã gây rối cả thị trường Việt Nam!

Trần Anh xác nhận:

– Đúng vậy, và cuối cùng, tôi vẫn thất bại. Hoàng Thông, tôi đến đây để xin lỗi bạn. Vì căm hận bạn, tôi đã làm hại bạn. Bấy lâu nay, tôi đã lợi dụng các yếu tố để thao túng cổ phần của rất nhiều cổ đông, nhằm đạt được mục tiêu đứng ngang hàng với bạn trong Hoàng Gia, để có thể cạnh tranh vị trí Chủ tịch với bạn. Nhưng bây giờ, tôi buông tay rồi.

Dừng một chút, Trần Anh tiếp tục nói:

– Hôm nay tôi đến đây còn để bày tỏ sự tôn trọng đối với bạn, một người xứng đáng có tình yêu và hạnh phúc. Dù Ngọc không phải là con ruột của tôi nhưng nó đã bị ảnh hưởng bởi cách tôi dạy dỗ. Tôi đã truyền sai lầm từ thế hệ trước sang thế hệ sau. Vì cảm giác bị khinh rẻ, tôi đã quyết định sai lầm. Truyền lòng căm hận cho thế hệ sau là lỗi lớn nhất của đời tôi, lỗi đó đã làm cho tuổi thơ của Ngọc mất đi sự trong sáng, hồn nhiên. Thực sự, trước Tết, tôi mới phát hiện ra rằng nó là trùm ma túy, vì tôi nghĩ nó ít ra cũng nghe lời tôi mà dừng lại từ lâu rồi. Tôi không thể nói được với nó, vợ chồng tôi đã bị nó giam giữ dưới tầng hầm. Hôm nay, cảnh sát đến khám xét biệt thự nên chúng tôi mới ra được. Vợ tôi vẫn chưa hết sốc, còn đang nhận sự trợ giúp tinh thần. Còn tôi đến đây để xin lỗi bạn, sau đó sẽ cùng cơ quan điều tra làm việc vì dù sao trên giấy tờ, Ngọc vẫn là con gái tôi. Huống hồ, nó đã muốn biến cả công ty Trần Anh Anh và tập đoàn Hoàng Gia thành điểm tàng trữ ma túy. Thực sự, một phần lỗi là do tôi. Giờ tôi phải đi, cảnh sát vẫn đang đợi ở bên ngoài!

Ông Hoàng Thông nói nhẹ nhàng:

– Cuối cùng, tôi cũng nhận ra mình đã sai. Tôi không trách bạn, vì bạn cũng đã từng bị cuốn vào lòng đam mê như tôi. Nhưng có một điều bạn chưa biết, tôi đã phục hồi lại Công ty Thắng Lợi, và bây giờ tôi sẽ hợp nhất Trần Anh và Thắng Lợi trở lại là một.

Ánh mắt của Trần Anh lóe lên một tia sự bất ngờ rồi cúi đầu xuống. Trước khi ông kịp phản ứng, một giọng nói rõ ràng vang lên:

– Xin lỗi mọi người! Ông Hoàng Thông, tôi làm phiền gia đình ông một chút!

Một viên cảnh sát bước vào với lệnh bắt trên tay. Trần Anh ngạc nhiên nhìn:

– Tôi đã nói các anh đợi ở ngoài, tôi sẽ ra một mình, cảnh sát sao không tin tôi?

Viên cảnh sát đưa tờ giấy lên và nói:

– Xin lỗi, chúng tôi nhận được lệnh bắt khẩn cấp đối với ông Trần Anh về hành vi phá hoại tài sản của tập đoàn Hoàng Gia và công ty Thắng Lợi cách đây ba mươi năm. Tài liệu này được cung cấp bởi ông Huy, trợ lý của chủ tịch Hoàng Thông. Mọi lời giải thích của ông Trần Anh và bằng chứng ông đưa ra có thể được trình bày trước toà án.

Rồi viên cảnh sát nhìn Hoàng Thông:

– Cảm ơn ông đã hợp tác với lực lượng cảnh sát để triệt phá đường dây ma túy của Trần Bích Ngọc và cung cấp thông tin quan trọng về Trần Anh. Ông Hoàng Thông, ông không có tội.

Trần Anh mỉm cười, đưa tay để đeo còng số tám lạnh lẽo:

– Các anh làm việc của mình đi, tôi không phản đối gì cả!

Sau đó, ông nhìn về phía bà Lan Khuê:

– Khuê, nếu còn cơ hội, hãy sống một cuộc sống có ý nghĩa, đừng bao giờ ép buộc con cái theo đuổi ý mình.

Bà Khuê rơi nước mắt, tay đấm vào ngực:

– Trần Anh… tất cả… là do tôi…

Trần Anh lắc đầu, ánh mắt bi thương nhìn bà:

– Không, tất cả chúng ta đều có lỗi với Hoàng Thông và con cái của chúng ta.

Cuối cùng, ông quay sang Hoàng Thông:

– Anh Hoàng Thông, tôi chưa biết khi nào sẽ được tự do. Tôi chỉ mong anh một điều… vợ tôi yếu đuối lắm… cô ấy chắc không chịu nổi…

Trần Anh ngừng lại, quá xúc động, Hoàng Thông vỗ vai ông:

– Ông yên tâm, tôi và Linh sẽ chăm sóc cho cô ấy!

Trần Anh gật đầu biểu lộ lòng biết ơn và rời khỏi biệt thự Hoàng Gia cùng với viên cảnh sát. Tiếng còi xe vang lên rồi trả lại sự yên bình cho thành phố A…

Bà Khuê vẫn quỳ dưới sàn, nước mắt mặn chát rỉ vào kẽ miệng. Kim Anh và Kim Hiền vẫn ở đó không chuyển động. Ông Hoàng Thông nói:

– Bà ra đi đi!

Bà Phương Linh nhìn ông một cách hoảng hốt:

– Thông, đừng!

Lúc này, bà Khuê rút điện thoại ra, bấm một dãy số và nói:

– Tôi là Lan Khuê, vợ của Chủ tịch Hoàng Thông. Tôi muốn thú tội cố ý gây thương tích và bắt cóc trẻ em cách đây ba mươi năm. Bây giờ, tôi có thể đến trụ sở được không?

Chờ đợi đến khi bên kia kết thúc, bà quay đôi mắt sưng đỏ lên nhìn Hoàng Thông:

– Hoàng Thông, em đã gửi đơn ly hôn từ lâu. Xin lỗi vì đã làm khổ anh chị trong mấy chục năm qua, dù lời xin lỗi này chẳng giúp gì được. Nếu em còn một ngày sống, em sẽ tu tâm. Pháp luật có thể đưa ra án phạt cho em, nhưng lương tâm không tha thứ. Kim Anh và Kim Hiền cũng là con của anh, xin anh hãy quan tâm đến họ!

Trước khi Hoàng Thông kịp phản ứng, Vũ Huy lên tiếng:

– Chủ tịch, mặc dù đây là chuyện của gia đình anh, nhưng tôi cần thông báo một điều ạ!

Sau đó, ông rút ra một tờ giấy gấp và nói quyết liệt:

– Tôi, Vũ Huy – trợ lý của Hoàng Thông và là luật sư của Tập đoàn Hoàng Gia, xin được công bố di chúc của mẹ ông Hoàng Thông.

Trước khi phu nhân qua đời, bà đã giao cho tôi tờ giấy này, đầy đủ đóng dấu và lăn vân tay. Nhưng bà chỉ cho phép công bố khi tìm được Phương Linh. Giờ tôi xin phép trình bày. Trong đó, ghi rõ ràng rằng một phần tư của gia sản Hoàng Gia được chia cho Bảo Long, một phần tư cho hai cháu gái Kim Anh và Kim Hiền. Một nửa còn lại được để cho Hoàng Thông và Phương Linh. Bà Lan Khuê không được nhắc đến trong di chúc dù là vợ chính thức của Hoàng Thông!

Bà Khuê mỉm cười nhẹ nhàng. Rõ ràng, phu nhân đã biết mọi điều. Tất cả tính toán của mẹ chồng bà không sai một chút nào. Đến cuối cùng, bà vẫn chỉ coi Phương Linh là con dâu.

Suy ngẫm, tiền bạc và danh vọng có thể khiến con người lạc vào đường cùng của tham vọng và tội lỗi. Chính sự tham vọng và tiền bạc đã khiến con người bước vào con đường tội ác. Và khi nhận ra, họ đã mất tất cả – sự chia ly, bản án tù treo và sự ám ảnh của lương tâm là một hình phạt không thể tránh khỏi đối với những kẻ bị cuốn vào vòng xoáy của tiền bạc…

Bài viết liên quan