Phía trước là cầu vồng Chương 55 | Hạnh phúc
Trong trại tạm giam thành phố A, một người đến thăm phạm nhân Trần Bích Ngọc hôm nay. Trong thời gian gần đây, Ngọc chỉ gặp mấy đồng chí cảnh sát và luật sư. Vụ án buôn bán ma túy xuyên quốc gia đang được Bộ Công an điều tra. Tuy nhiên, nhờ sự can thiệp của ông Hoàng Thông, Ngọc được gặp một người ngoài, dưới sự giám sát của cảnh sát.
Sau những ngày tạm giam, nhan sắc của Ngọc trở nên tiều tụy, không còn xa hoa như trước. Một khiếp sư lá ngọc cành vàng, đồ hiệu xa xỉ không còn. Trong bộ quần áo phạm nhân, Ngọc như một cánh chim nhỏ lạc lõng.
– Ngọc, em nhớ tôi không?
Ngọc, với đôi mắt thâm xì vì mất ngủ, nhìn lên và gật đầu:
– Nhớ anh, Lê Minh. Anh tới xem tôi sắp chết chưa à? Dù sao thì tôi cũng sẽ chết, không biết là khi nào.
Lê Minh lắc đầu:
– Không, tôi đến để chào em trước khi sang Pháp. Tập đoàn đã gửi tôi sang đó học và mở rộng kinh doanh.
Ngọc gật đầu:
– Anh thật là mạnh mẽ!
Lê Minh nhìn Ngọc:
– Em từng nói rằng chỉ khi tôi lấy lại được sự nghiệp và trở thành thiếu gia của Thắng Lợi như trước thì mới đủ tư cách nói chuyện với em. Thực ra, ngày tôi đón em ở sân bay, công ty gia đình tôi đã khôi phục từ trước, nhưng tôi không nói cho em biết. Tôi muốn xem tình yêu của mình đã đúng hay chưa, tôi muốn biết liệu em có thay đổi không. Nhưng cuối cùng, tất cả đều tự tôi huyễn hoặc, em không đổi mới mà thậm chí còn trở nên tàn ác hơn!
Mắt Ngọc lóe lên một tia ngạc nhiên trước khi trở lại phẳng lặng:
– Nhưng giờ đây, tôi chỉ là một tử tù, không có tư cách nói chuyện với anh nữa. Dù có hối hận cũng chẳng thể làm gì được. Ai cũng biết rằng khi mất đi, không còn quyền đòi hỏi. Anh đã nói xong chưa?
Lê Minh thở dài:
– Em hãy giữ gìn sức khỏe. Tôi đi đây!
Anh nói xong rồi đứng dậy. Ngọc nhếch mép:
– Một kẻ tử tù không thể tránh khỏi cái chết, giữ sức khỏe cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lê Minh lắc đầu:
– Hãy giữ để có thời gian suy tư, để hối hận trước khi rời thế giới này, để kiếp sau em có cơ hội trở thành người tốt!
Anh quay lưng bước đi, Bích Ngọc dõi theo bóng lưng ấy, bóng lưng của người đã từng luôn ở sau lưng cô. Đây là người đã cố gắng ngăn cản cô rơi vào con đường sai lầm. Nhưng cô đã bước qua mọi cảnh báo, từ một sai lầm sang một sai lầm khác.
Vụ án ở Đà Lạt là lần đầu tiên Lê Minh chấp nhận Ngọc làm hại một người. Sau sự việc đó, anh đã quyết định từ bỏ. Trước đây, anh luôn đáp ứng những yêu cầu nhỏ bé của Ngọc, nhưng không bao giờ để cô làm tổn thương người khác. Anh may mắn khi sự cố đó không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nếu không, anh sẽ phải chịu đau đớn suốt đời. Bây giờ, anh quyết định đi theo con đường của mình, không còn bên cạnh cô nữa vì cô gái ngày xưa hồn nhiên đã không còn là người, và anh đã mệt mỏi với việc đi theo một người không quan tâm đến mình…
Ngọc nhìn Minh với ánh mắt trìu mến, khi bước chân anh chạm vào cửa, cô nói:
– Lê Minh!
Anh không quay lại, khuôn mặt trầm tư:
– Ừ!
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi trên gò má xanh xao của Ngọc, Minh cũng không thể nào giấu nổi cảm xúc. Tiếng Ngọc run run:
– Xin lỗi anh… vì mọi thứ. Xin lỗi vì đã coi thường anh, vì đã không trân trọng tình cảm của anh… Lê Minh, anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được người con gái xứng đáng để yêu!
Minh vẫn quay lưng:
– Đừng lo nữa, hãy bình tĩnh!
Ngọc gật đầu:
– Nếu có kiếp sau… em sẽ sống tốt hơn, sẽ không làm phiền anh nữa!
Một giọt nước mắt cũng rơi xuống gò má nam tính của Lê Minh. Anh đã nhẹ nhàng hơn, đã buông bỏ mọi thứ. Bích Ngọc hiểu rằng anh đã từ chối, đã quay về với mình. Anh thở nhẹ:
– Ừ, mọi thứ sẽ tốt thôi, hãy yên tâm!
Lê Minh nói xong rồi quay lưng bước đi, Bích Ngọc cũng được dẫn đi về phòng giam…
Bốn tháng sau…
Bên bờ biển rộng lớn, một sân khấu ngoài trời rực rỡ được xây dựng trong ánh nắng chiều hè. Hôm nay, đây sẽ là nơi diễn ra một sự kiện đặc biệt. Mọi người đều lịch lãm, hân hoan chờ đợi sự xuất hiện của hai nhân vật chính. Các bó hoa tulip xanh được sắp xếp cẩn thận và tinh tế.
Giờ đã đến. Trong ánh nắng chiều hè lung linh, Bác sĩ Bảo Long xuất hiện, lịch lãm và nam tính trong bộ vest trẻ trung. Anh cầm trên tay một đóa hoa tulip xanh – loài hoa mà người con gái anh yêu thích.
Dưới đó, ông Đạt dẫn Đan Thư đi trên thảm đỏ. Cô trông như một nàng công chúa, khiến Bảo Long đứng im một lúc, mê mẩn. Mái tóc uốn lượn nhẹ, vài sợi nhỏ nhẹ nhàng rơi bên hai bên vai, gợi cảm và quyến rũ. Chiếc váy cưới ôm lấy vòng eo nhỏ và xòe rộng ở dưới, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô. Một lễ cưới đặc biệt, dù gia đình chú rể có danh giá, nhưng không hề phô trương.
Ông Đạt đưa tay con gái vào tay Bảo Long, rồi nói xúc động:
– Bảo Long, ba trao con gái cho con, mong con yêu thương Đan Thư như trước, mong con thông cảm với những ương bướng của cô bé và mong hai người luôn thấu hiểu và yêu thương nhau.
Bảo Long nhìn ông mỉm cười:
– Ba yên tâm, con sẽ mang lại hạnh phúc cho Thư!
Anh nhìn sâu vào đôi mắt của cô:
– Dương Đan Thư, hôm nay, trước mặt trời, trước mọi người, trước quan viên hai họ, anh muốn cảm ơn em. Cảm ơn Đan Thư xinh đẹp đã đến bên anh, đã thay đổi cuộc đời anh, yêu anh và chấp nhận làm vợ anh. Anh không biết chúng ta sẽ sống bao lâu nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên em, không chỉ trong kiếp này mà còn trong những kiếp sau, nếu có. Anh sẽ luôn giữ em trong trái tim, che chở và bảo vệ em, chia sẻ mọi khó khăn và hạnh phúc cùng em. Đan Thư, anh yêu em!
Đan Thư bật khóc. Cô biết rằng đã yêu anh và sẵn lòng trở thành vợ anh, nhưng nghe những lời anh nói, cô cảm động không thể diễn tả. Cô cảm thấy mình may mắn, được yêu và trở thành vợ của một người như anh…
Dưới dưới, ông Hoàng Thông nắm chặt tay bà Phương Linh. Hai bàn tay không rời xa nhau và cả hai đeo nhẫn cưới ông đã trao cho bà từ ngày bà trở lại Hoàng Gia, chính thức trở thành vợ ông sau hơn ba mươi năm xa cách. Ông Đạt cũng chạm vào tay bà Thảo, thấy bà không phản đối nên ông nắm chặt. Một đám cưới với những nụ cười và cả những giọt nước mắt đong đầy hạnh phúc…
Tối hôm đó, tại căn biệt thự tu-lip mới tinh bên bờ biển…
Sau khi tắm xong, Đan Thư mặc một bộ váy ngủ lụa và lười biếng nằm xuống giường. Bảo Long bước vào, tóc anh vẫn ướt. Long mỉm cười:
– Em có ý định không sấy tóc mà đi ngủ à?
Đan Thư mở mắt:
– Em mệt quá!
Anh lấy máy sấy, đặt đầu cô lên đùi và sấy khô tóc. Xong, anh cúi xuống, hơi thở ấm áp:
– Em sợ sao? Hoặc… anh nên chờ?
Thư đã để anh chờ cả năm, bây giờ cô đã là vợ anh, đám cưới đã tổ chức, không thể chờ đến bao giờ nữa. Và Thư cũng không muốn chờ đợi. Cô nhếch môi, kéo anh lại:
– Anh có muốn chờ không?
Khoé môi anh cong lên:
– Tất nhiên là không rồi!
Anh hôn cô nhẹ nhàng, như cách anh yêu cô vậy.
Môi lưỡi của Bảo Long và Đan Thư vẫn quấn quýt không ngừng, trong khi đó, bàn tay của Long từ từ tháo chiếc áo của Thư ra khỏi cơ thể cô. Đôi môi của cô hé mở để tiếp nhận sự kỹ lưỡng từ anh, trong khi đó, tay của Thư nhẹ nhàng cởi từng nút áo trên bộ đồ ngủ của Long. Khi cả hai không còn bị bó buộc bởi quần áo, hai cơ thể hòa quyện vào nhau một cách sâu sắc. Bảo Long đưa lưỡi nóng bỏng vào miệng Thư, cảm nhận sự run rẩy của cơ thể cô từ những cử chỉ nam tính của mình. Đôi môi của anh khám phá từ cổ đến bầu ngực căng tròn của Thư, như một người trẻ con tò mò khám phá thế giới xung quanh. Trái tim của cô đang rung động từ sự kết hợp thịt thà của cả hai.
Thư không kiềm chế được tiếng rên nhỏ nhẹ, cả cơ thể cô như đang cháy như lửa từ sự kích thích. Bảo Long tiếp tục khám phá vùng bụng và vùng kín của Thư một cách dịu dàng, làm cho cô cảm thấy ngất ngây. Cô chỉ có thể phát ra một tiếng kêu rất dễ nghe trong khi cảm nhận sự mãnh liệt của cảm xúc. Bảo Long im lặng, lưỡi anh tiếp tục khám phá vùng kín của Thư, khiến cô không thể kiềm chế được nữa. Cảm giác ẩm ướt và kích thích khiến Thư không thể chịu đựng được:
– Long… em… đừng… anh…
Bảo Long nhìn Thư với một chất giọng khàn khàn và mê hoặc:
– Anh ở đây!
Thư uốn éo, hai tay cô bấm chặt vào ga giường nhưng miệng vẫn phát ra những âm thanh ái muội:
– Long…. em…. muốn…
Bảo Long dừng lại, đưa cả hai tay vào tay cô, đưa cơ thể của mình vào một cách nhẹ nhàng, nhưng cách đó làm Thư cảm thấy không thoải mái… Cô ôm chặt lưng của anh. Long tiếp tục tiến vào cô. Đau. Cảm giác của việc chứng kiến tấm màng mỏng bị rách khiến Thư cảm thấy như cơ thể của mình bị vỡ vụn. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng anh vẫn nằm yên trên cơ thể cô. Anh lo sợ Thư sẽ đau nên chẳng dám làm gì để cô thích nghi với sự hiện diện của anh. Giọng anh như một liều thuốc an ủi:
– Thả lỏng ra em !
Thư phản ứng như một chiếc máy tự động. Bảo Long bắt đầu di chuyển trong cô, nhẹ nhàng và sau đó là mãnh liệt. Cảm giác đớn đau chỉ kéo dài trong chốc lát, Thư ôm lấy tấm lưng rộng của anh và phối hợp mỗi cú va chạm. Mỗi cú nhấn của anh đều khiến cô như bị lôi cuốn vào một trạng thái đắm chìm, như được mê hoặc, như được đưa lên mây xanh để thưởng thức. Điều hòa trong phòng dường như không còn có tác dụng nữa vì ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy. Cảnh tượng tình ái với tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, và tiếng va chạm tạo nên một không gian đầy ái muội. Bảo Long thúc hông mạnh mẽ hơn, cơ thể Thư phối hợp nhịp nhàng với anh, hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu và dục vọng. Mồ hôi đọng trên trán anh và lưng anh. Rồi bất chợt, Long đạt cực khoái và phóng dòng nước ấm vào trong Thư. Sự hòa quyện thể xác là mỹ mãn đến nỗi cả hai vẫn ôm lấy nhau không rời.
Một lát sau, anh nằm xuống bên cạnh cô, lau mồ hôi trên trán cô rồi nhẹ nhàng đi vào nhà tắm, lấy khăn lau sạch sẽ cho cô và ôm cô vào lòng:
– Xin lỗi đã làm em đau!
Thư rúc vào ngực anh mỉm cười:
– Em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!
Bảo Long cong khóe môi:
– Đâu, làm sao có thể xong được! Anh đã kiên nhẫn một năm rồi, một lần làm sao đủ?
Mặt Đan Thư trở nên đỏ hơn cả trái gấc chín:
– Bác sĩ quá đáng!
Bảo Long ôm chặt cô:
– Đã bị gọi là quá đáng, người ta còn nói anh là “gay” ngay từ lần đầu gặp. Vậy nên tối nay anh sẽ xem mình gay hay quá đáng đến đâu!
Đan Thư đấm vào ngực anh:
– Xí xóa! Em đi ngủ!
Tối hôm đó, cô ngủ ngon trong vòng tay anh, nhưng đó là một giấc ngủ trọn vẹn hơn bất kỳ lần nào, vì cô và anh đã hoàn toàn thuộc về nhau, cả thể xác lẫn tâm hồn…
Một năm sau… đã mười giờ đêm…
– Bá Trọng, anh đang ở đâu vậy?
Bá Trọng đang ôm Trúc Linh vào lòng, anh giật mình khi nhận được cuộc gọi từ em rể, cũng là bạn thân của mình:
– Này Long, lúc này hỏi tôi đang ở đâu có ý gì? Cậu biết rằng hôm nay tôi không có lịch trực. Tất nhiên là đang ôm vợ ngủ rồi!
Bảo Long nói gấp gáp:
– Đến bệnh viện đi, Đan Thư chuyển dạ rồi!
Trúc Linh bên cạnh vội bật dậy như lò xo. Tuy nhiên, anh chồng của cô vẫn cảm thấy thoải mái:
– Bình tĩnh, chỉ là
sinh con thôi mà! Bác sĩ giỏi nhất nước đã ở đó rồi, cậu cứ bình tĩnh. Cậu có thể đợi thêm chút nữa được không?
Bảo Long nói gắt:
– Không thể, nếu có chuyện gì thì sao?
Bá Trọng nhìn anh một cách khó chịu:
– Đừng nói như thế. Chuyện gì vậy?
Bảo Long trả lời nhanh chóng:
– Thôi, cậu đi đi. Cậu và Vĩ vẫn phải ở đây. Vĩ đang trực hôm nay nên đã có mặt rồi. Cậu là anh rể, nên phải có mặt. Và khi Trúc Linh sinh con, cậu đã làm ầm ĩ cả bệnh viện, đúng không? Bây giờ hãy chờ Thư sinh xong, tôi sẽ xem xét về chuyện này với cậu!
Trọng cười, lúc này người anh đã ngồi vào chiếc siêu xe quen thuộc nhưng vẫn cố chọc tức Long:
– Khi Thư sinh xong, cậu sẽ chính thức trở thành ông bố bỉm sữa, cậu dự định làm gì tiếp theo?
Bảo Long hận không cho anh một cú đấm. Nhưng anh chàng ranh mãnh kia lại tắt máy mất rồi…